Vi Nhân Sư Biểu

Chương 15




Giọng của Tiểu Cát liên tiếp phát ra từ ống nghe, nhưng không thể chạm đến đầu óc gần như đã đình trệ của tôi. Thân thể vốn suy yếu sau khi trả qua sự đối đãi này đã sớm cạn kiệt đến cực hạn, không biết bản thân mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ. Ống nghe rớt khỏi bàn tay mệt mỏi, trước mắt tối đen, đột nhiên cái gì cũng không biết.

Không biết qua bao lâu, một mùi hương gay mũi khiến tôi tỉnh lại. Mở to mắt, cảm giác chính mình đang nằm ở một gian phòng xa lạ. Mùi thuốc khiến tôi theo bản năng nhíu mày, đây hẳn là mùi bệnh viện mà tôi chán ghét. Nói cũng dọa người, bởi vì tôi sợ đau, sợ tiêm, cho nên tới bây giờ nơi tôi sợ nhất chính là bệnh viện.

Nhưng mà vì sao tôi lại ở nơi này? Tôi giật mình, muốn ngồi dậy, lại cảm giác toàn thân đều đau đớn kịch liệt, dường như mới bị người khác đánh. Nhất là một bộ phận trên cơ thể truyền đến đau đớn xa lạ khiến cho đầu óc trì trệ của tôi bắt đầu hoạt động lại. Tiểu Cát tới tìm tôi… Mẹ đồng ý cho chúng tôi ra ngoài… Rồi Tịch Hâm đột nhiên xuất hiện… Rồi tấm thiệp cưới kia… Rồi tôi nói rất nhiều lời tổn thương hắn, bảo hắn rời khỏi tôi… Rồi sau đó…

Trong nháy mắt, từng thương tổn xuất hiện ở trên người tôi lại lần lượt trở về trong đầu, ánh mắt khát máu của Tịch Hâm làm cho tôi rùng mình mạnh một cái. Vẫn không thể tin tưởng được cảnh tượng ác mộng kia, thế nhưng lại là sự thật…

Có người đẩy cửa tiến vào, tôi theo bản năng nhìn qua.

“Xuân Thiên, anh tỉnh rồi!” Tiểu Cát vui sướng bổ nhào đến trước giường tôi.

“Tiểu Cát?” Tôi mở miệng, âm thanh đứt quãng khó nghe khiến cho tôi nhíu mày. “Đây là nơi nào?”

Tiểu Cát nhìn tôi, đôi mắt đột nhiên đỏ lên. “Anh không nhớ rõ sao? Buổi chiều hôm qua lúc nhận được điện thoại của anh, tôi gần như bị anh hù chết. Nhất là lúc chạy đến nhà của anh, anh bị thương đầy người, không nhúc nhích nằm ở nơi đó, trên mặt đất đều là máu. Anh cũng không biết, lúc mới nhìn thấy anh, tôi còn nghĩ rằng anh đã chết…

Nước mắt chảy xuống hai bên gò má Tiểu Cát, tí tách rơi xuống mu bàn tay đang được truyền nước biển của tôi.

“Thực xin lỗi, dọa cô rồi.” Tôi cố gắng mỉm cười với cô ấy, muốn nâng tay lên lau nước mắt của cô, lại phát hiện cánh tay căn bản là không có sức lực. Mê man nhìn về phía tay mình, không ngờ phát hiện cổ tay lộ ra khỏi áo bệnh nhân bầm tím hết cả. Ký ức bị trói lại không thể nhúc nhích như hiện ra trước mắt, tôi thống khổ nhắm hai mắt lại.

“Là Tịch Hâm đúng không?” Giọng tiểu Cát đột nhiên phi thường phẫn nộ.

Tôi không nói gì.

“Hắn quả thực là người điên… Bác sĩ nói anh… Nơi đó bị xé rách nghiêm trọng, đã mổ khâu lại cho anh rồi, nhưng trong một tuần không thể ăn được gì, chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng, cũng phải cố gắng ít uống nước. Hơn nữa sau khi anh tỉnh lại tốt nhất nên nằm nghiêng, để tránh đè lên miệng vết thương.”

“…” Đôi mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn xuyên thấu tôi duờng như hiện lên rõ ràng trước mắt tôi.

“Xuân Thiên.” Giọng Tiểu Cát đột nhiên ngưng trọng, vô cùng cẩn thận. “Đây căn bản chính là cưỡng bức! Nhưng mà đừng lo lắng, nếu anh muốn kiện hắn, tôi có thể giúp anh.”

Kiện hắn? Tôi khiếp sợ mở to mắt, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tiểu Cát.

“Anh biết không, toàn thân anh đều là dấu vết bị cắn, hơn nữa yết hầu của anh… Tên khốn nạn đó – hắn căn bản là muốn giết anh!”

Tôi thử chuyển động cổ, lại phát hiện căn bản không động đậy được, đại khái là bị băng bó lại. Tôi lại nghĩ đến cảm giác răng nanh xuyên thấu làn da, bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy. Ngay lúc đó Tịch Hâm nhất định là hận tôi tận xương, hận không thể cắn nát được tôi.

“Tôi đã nhờ bác sĩ xem xét dịch thể từ trong cơ thể anh, nếu anh muốn kiện hắn, bệnh viện tỏ vẻ cũng sẽ ra toà làm chứng!”

Xem xét, khởi tố, ra tòa? Những từ lạnh như băng liên tiếp làm cho lòng tôi hoảng hốt.

“Không cần!” Tôi cầu xin nhìn Tiểu Cát, đau khổ cầu xin. “Xin cô, tôi không có khả năng kiện hắn…”

“Không có khả năng?” Tiểu Cát nhướn mi, lời lẽ nghiêm khắc chính nghĩa nhìn tôi. “Vì sao lại không có khả năng? Hắn chính là phạm tội, nếu anh dung túng hắn, như vậy sẽ chỉ khiến mình bị thương tổn lớn hơn lần sau!”

“Lần sau?” Tôi hạ thấp mắt, chua xót lặp lại lời của cô ấy. “Sẽ không, chúng tôi vĩnh viễn sẽ không có lần tiếp theo.”

“Như anh mong muốn, tôi sẽ không đến quầy rầy cuộc sống của anh nữa. Nhưng mà nhớ kỹ, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Nếu không – tôi không dám cam đoan chính mình có bóp chết anh hay không!”

Một câu cuối cùng Tịch Hâm để lại vẫn còn vang vọng bên tai, tôi biết, hắn sẽ vĩnh viễn không gặp lại tôi. Nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của hắn, cả trái tim tôi đều giật mạnh. Hắn hận tôi – đây là điều duy nhất tôi có thể cảm nhận được. Mà đây cũng chính là mục đích của tôi, không phải sao? Nhưng hiện tại mục đích đạt được, tim tôi vì sao lại đau như thế, đau đến mức hít thở không xong.

“Xuân Thiên, Xuân Thiên – anh bị sao vậy? Có phải không thoải mái không?” Đại khái là bộ dáng đau khổ của tôi doạ sợ Tiểu Cát, cô lo lắng hỏi tôi liên thanh.

Không biết lấy sức từ đâu, tôi nhẹ cầm tay cô, thậm chí ngay cả kim tiêm đâm vào cơ thể cũng không có cảm giác đau đớn.

“Tiểu Cát, tôi xin cô, đừng nói chuyện này ra ngoài, tôi xin cô!”

“Anh điên rồi, Xuân Thiên! Mau thả tôi ra, trên tay anh có kim tiêm!” Tiểu Cát bối rối đẩy tay của tôi, đồng thời quay đầu ra ngoài kêu lên. “Y tá, y tá – mau tới đây đi!”

“Xin cô, Tiểu Cát. Xin cô…” Tôi vẫn bắt lấy tay cô ấy, không chịu buông tha, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Không biết có phải bị cầu xin trong mắt tôi đả động hay không, cô cắn môi dưới, cuối cùng cũng đáp ứng. “Được, tôi không nói. Anh mau thả tay ra.”

Lúc này y tá nghe được tiếng Tiểu Cát la lên cũng đẩy cửa mà đi vào.

Cho đến khi nghe được hứa hẹn từ miệng cô, tôi mới suy sụp ngã trở về gối. Mặc cho y tác thuần thục rút kim tiêm trên tay ra, lại nhanh chóng làm xử lý.

Ép buộc cả ngày, một chút sức lực còn sót lại cũng tiêu hao hết, tôi ổn ổn trầm trầm lại lâm vào mê man.

Trong mông lung, một cuộc trò chuyện khiến tôi tỉnh lại từ trong mộng.

“Ngài Tịch, tôi nghĩ Xuân Thiên không muốn nhìn thấy anh, mời anh đi cho!” Chưa từng nghe qua Tiểu Cát dùng giọng điệu lạnh lùng như thế nói chuyện với ai.

“Tôi chỉ là tới thăm anh ta, cũng không có ác ý.” Giọng nói rất quen thuộc, nghe qua ở đâu rồi?

Tôi theo bản năng mở mắt, lại thấy một người không muốn nhìn thấy nhất.

“Anh Tống, anh tỉnh rồi.” Tịch Mộ Phong đứng ở cửa đã nhìn thấy tôi mở to mắt, muốn bước lại gần.

Tiểu Cát nhanh chóng đứng trước giường bệnh, như gà mái bảo vệ gà con, trừng mắt với người đàn ông đầy lực uy hiếp kia. “Ngài Tịch, chớ có trách tôi không cảnh cáo anh, chúng tôi hiện tại có đủ căn cứ chính xác để khởi tố Tịch Hâm tội cưỡng bức. Nếu anh còn muốn quấy rầy Xuân Thiên, tôi đây chỉ có thể báo cảnh sát.”

Trong mắt Tịch Mộ Phong hiện lên cái gì đó, rồi lại biến mất khiến tôi không nhìn rõ. Hắn đứng tại chỗ, cũng không có kiên trì lại gần tôi nữa. Nhưng tầm mắt hắn lại dời đến mặt tôi.

“Anh Tống, tôi thật có lỗi. Tôi cũng không biết Tịch Hâm thế nhưng lại làm ra chuyện tổn thương anh như thế.” Ánh mắt hắn thoạt nhìn thực thành khẩn.

Tôi cười lạnh dưới đáy lòng, đây tính là cái gì? Từ đầu đến cuối chính là ông ta sắp xếp, để mặc cho Tịch Hâm gặp mặt với tôi, nhất định đã biết chắc tôi sẽ làm cho Tịch Hâm hoàn toàn hết hy vọng. Tôi không tin hắn không dự đoán được hành vi điên cuồng của Tịch Hâm. Hoặc là nói, hắn cũng không quan tâm tôi có bị thương tổn gì không, chỉ cần hắn đạt được mục đích, loại nhân vật nhỏ bé trở thành chướng ngại của con hắn như tôi, có bị thương hay không thì cũng có quan hệ gì đâu.

“Nếu có cơ hội, tôi hy vọng có thể tận lực bồi thường anh. Tôi vừa rồi đã nói chuyện với bác sĩ, yêu cầu chuyển anh đến bệnh viện lớn hơn một chút.”

Tôi không trả lời, nhưng thật ra Tiểu Cát tức giận vô cùng đã cự tuyệt thay tôi. “Cảm ơn ý tốt của anh, Xuân Thiên ở đây tốt lắm rồi, không cần chuyển viện! Nói đúng hơn, anh rõ ràng muốn giết người diệt khẩu!”

Tịch Mộ Phong không để ý đến lời nói móc của Tiểu Cát, vẫn yên lặng nhìn tôi như cũ. “Tôi là thật lòng muốn làm cho anh cái gì đó, dù sao Tịch Hâm phạm loại này sai lầm cũng là bởi vì tôi làm cha mà quản dạy không nghiêm. Anh có gì yêu cầu đều có thể đề suất, tôi nhất định sẽ làm được.”

Không hổ là kẻ có tiền, buổi nói chuyện thẳng thắn đến cực điểm. Tựa hồ tôi có công phu sư tử giấy thế nào cũng không khiến hắn nhướn mày một chút.

Tôi đột nhiên muốn cười, cảm giác chính mình thế nhưng lại giống đàn bà quyến rũ cậu chủ nhà giàu trong phim truyền hình hạng ba, bà mẹ có tiền tự mình đến nói điều kiện – nói đi, bao nhiêu tiền mới bằng lòng buông tha cho người con tương lai sáng lạn của tôi.

Chưa bao giờ tôi có cảm giác oán hận như thế này với người khác, hận hắn muốn dùng tiền bù lại những thương tổn của tôi.

“Nếu tôi nói tôi muốn toàn bộ tập đoàn Dược Hoa thì sao?” Tôi lạnh lùng mở miệng.

Hắn ngẩn ra, hiển nhiên thật không ngờ tôi thế nhưng lại đưa ra yêu cầu tham lam như thế.

“Anh Tống—” Hắn nhíu mày.

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, cũng chẳng muốn phí sức liếc nhìn hắn một cái. Nhắm mắt lại, tôi mệt mỏi nói. “Yên tâm, tôi sẽ không kiện Tịch Hâm. Anh có thể đi rồi.”

Không có âm thanh gì, bên trong im ắng. Nhưng tôi có thể cảm nhận được tầm mắt hắn vẫn chưa rời khỏi tôi.

“Tấm chi phiếu này không nhiều tiền lắm, nhưng là một chút tâm ý của tôi, hy vọng anh có thể nhận lấy.” Giọng điệu chân thành, nội dung lời nói lại hoàn toàn tương phản.

Tôi mở to mắt, thấy hắn đặt tờ giấy hình chữ nhật lên bàn trà.

“Tiểu Cát, phiền cô một chút. Tôi mệt mỏi, cô giúp tôi đưa ngài Tịch ra ngoài đi, thuận tiện trả thứ gì đó lại cho anh ta.” Tôi một lần nữa nhắm mắt lại.

“Ngài Tịch, anh nghe rồi, Xuân Thiên nói anh ấy mệt mỏi, mời anh đi ra ngoài đi.” Tiểu Cát lạnh lùng giúp tôi tiễn khách.

Người đàn ông kia hiển nhiên do dự một chút, nhưng vẫn là rời đi.

Nghe âm thanh đóng cửa, tôi mờ mịt mở to mắt nhìn trần nhà. Tôi biết cho dù tôi đáp ứng không kiện Tịch Hâm, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng yên tâm, cho nên hắn hiện tại hẳn là đi tiêu diệt thứ gọi là căn cứ chính xác trong lời Tiểu Cát. Như vậy cũng tốt, tối thiểu, Tịch Hâm cũng an toàn.

Tôi khôi phục rất nhanh. Dù sao tuổi trẻ, vết thương nghiêm trọng như thế nào cũng sẽ theo thời gian trôi qua mà dần dần khép lại. Một tuần sau, tôi xuất viện. Không về ở nhà cha mẹ, tôi về căn phòng tôi từng có một khoảng thời gian chung sống vui vẻ với Tịch Hâm. Thời điểm tôi nằm viện, Tiểu Cát nói dối cha mẹ tôi rằng cô mang tôi đến nhà họ hàng ở quê, ở chơi giải sầu vài ngày. Tôi không biết bọn họ có tin tưởng không, nhưng trong cuộc sống sau này, bọn họ một lần cũng chưa từng hỏi đến.

Vết máu trên sô pha và sàn nhà đã khô quắt. Sô pha căn bản không thể giặt sạch, tôi đành vất nó đi. Quỳ gối lên sàn suốt hai giờ đồng hồ, lau sạch toàn bộ vết máu trên sàn, cũng lau hết toàn bộ ký ức về Tịch Hâm ở trong cơ thể tôi.

Hai ngày sau khi xuất viện, trường học khai giảng. Ánh mặt trời tháng tám sáng ngời mà chói mắt, tôi đứng ở sân thể dục, cùng toàn bộ giáo viên và học sinh nhìn lá quốc kỳ chậm rãi bay lên. Một khắc kia, tôi đột nhiên cảm thấy sinh mệnh mình có điều gì đã không còn như xưa.

Một ngày tháng chín, tôi nhìn thấy tin tức báo cáo nhập học của sinh viên năm nhất ở Bắc Kinh trên ti vi. Trong truyền hình, ngôi trường vừa cổ kính vừa hiện đại, những gương mặt trẻ tuổi đang tràn ngập chờ mong cùng hưng phấn không ngừng hiện lên. Cuộc sống sinh viên của họ vừa mới bắt đầu, cuộc sống đại học mới mẻ đang chờ đợi những con người trẻ tuổi đầy sức sống này đến trải nghiệm.

“Tịch Hâm…” Tôi thì thào gọi cái tên này một lần cuối cùng. “Vĩnh biệt.”

Vĩnh biệt, tình yêu của tôi.