Khu nhà quen thuộc, bảo vệ cửa quen thuộc, cầu thang quen thuộc, tất cả khiến cho tôi có cảm giác hoài cổ khủng khiếp. Biết rõ Tịch Hâm hoàn toàn không có khả năng ở đây, nhưng tôi vẫn chậm chạp không có dũng khí đẩy cửa ra. Ngơ ngác đứng lặng hồi lâu, mãi đến khi có người phụ nữ từ lầu trên xuống đổ rác, ánh mắt nhìn tôi nghi hoặc mới khiến tôi cuối cùng thở sâu đẩy cửa mà vào.
Trong phòng im ắng, một chút âm thanh cũng không có. Ánh mắt tôi u ám, không biết nên xoá tan mất mát dưới đáy lòng như thế nào. Mùi hương của hắn tựa hồ vẫn quanh quẩn trong căn phòng này, chiếc áo T-shirt màu trắng của hắn vẫn còn ngâm mình trong máy giặt ở phòng tắm. Cái gì cũng không có thay đổi, như thể tôi chỉ mới rời đi một lát, như thể giây tiếp theo sẽ nghe thấy giọng nói cưng chiều của hắn.
Suy sụp ngồi xuống sô pha, thậm chí không có sức lực bật điều hoà, tôi ôm lấy thân thể chính mình, đột nhiên bên trong căn phòng oi bức tôi lại cảm thấy rất lạnh.
Trong lúc tôi còn đang tham lam bấu víu vào mùi hương của hắn trong không khí, bỗng dưng một đôi tay mạnh mẽ dùng sức ôm tôi vào một ***g ngực vô cùng quen thuộc. Tiếng tim đập cuồng loạn bên tai khiến tôi không dám tim nổi.
“Xuân Thiên – tôi biết anh nhất định sẽ trở về!” Tiếng nói khàn khàn khiến cho cảm giác của tôi dần dần hồi phục.
Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Tịch Hâm vì sao lại ở nơi này?
Nhưng tôi còn chưa kịp hỏi ra miệng nghi vấn của mình, đã bị đôi môi cơ khát của hắn ép trở lại. Hắn cuồng loạn hôn hít, thậm chí làm đau tôi, nhưng tôi cũng không để ý. Như thế đó là điều chứng minh sự có mặt của hắn trước mắt tôi.
Không biết qua bao lâu, cơn mưa hôn mới dần dần chậm lại, môi hắn cuối cùng cũng rời khỏi tôi, bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, trên bờ mi, trên mí mắt…
“Tôi biết anh sẽ trở về, anh là của tôi, vẫn luôn như vậy…” Hắn quỳ một gối xuống trước sô pha, đôi môi nóng bỏng không chịu rời khỏi tôi dù chỉ một lát, lời nói bá đạo thốt lên giữa những khoảng hở đụng chạm. “Tôi biết anh sẽ không rời khỏi tôi, tôi biết…”
Khát vọng chiếm lấy khác thường của hắn khiến cho lý trí tôi bắt đầu thanh tỉnh.
“Sao cậu lại đến nơi này, cậu không phải…” Tôi tránh môi hắn ra, nghi hoặc hỏi.
Không biết lời của tôi có gì kích thích hắn, hắn đột nhiên ôm tôi siết sao, chặt đến mức cơ hồ làm tôi hít thở không thông. Tôi giãy dụa, nhưng không thể thoát được.
“Anh là của tôi đúng không, đúng hay không?” Giọng nói hắn thế nhưng hỗn loạn và đầy sợ hãi, dường như cánh tay chỉ cần buông lỏng ra thì tôi sẽ biến mất.
“Tịch Hâm, cậu buông ra trước—”
“Anh đáp ứng cùng đi Tây Tạng, Tây An… với tôi… Cho nên anh sẽ không kết hôn với người khác đúng không?” Hắn kích động nói, cũng muốn cầu xin câu trả lời của tôi.
Tôi giật mình, cứng người trong lòng hắn, quên cả giãy dụa. Tịch Hâm cũng phát hiện tôi khác thường, thoáng tạo ra một chút khoảng cách giữa hai người, nhìn tôi nghi hoặc.
“Cậu… vừa rồi là có ý gì? Ai muốn kết hôn?” Tôi nhíu mày.
“Ông ta nói anh sẽ kết hôn với dì nhỏ. Xuân Thiên, nói cho tôi biết đây không phải sự thật. Đó là một âm mưu đúng không, đúng hay không?” Hắn mạnh mẽ lắc vai tôi.
Bị hắn lắc có chút choáng váng đầu, khoé mắt tôi lại liếc thấy một tấm thiệp cưới đỏ thẫm, không biết hắn lấy từ đâu ra đã rơi ở trên sàn. Thiếp mời rộng mở hiện ra ảnh chụp cô dâu chú rể, mà người chú rể cười đến ngốc nghếch kia lại vô cùng quen thuộc.
“Ông ta nói hai người kết hôn, đây không phải sự thật, đúng không?” Chú ý tới tầm mắt của tôi rơi xuống tấm thiệp mời kia, Tịch Hâm không ngừng truy vấn.
“Ông ta” trong miệng Tịch Hâm là ai, không cần hỏi cũng biết, hơn nữa lấy năng lực của hắn mà nói, dùng máy tính để ghép ra ảnh kết hôn căn bản chẳng phải là việc khó. Chỉ là tôi cũng không hiểu được hắn làm như thế để làm gì, chẳng lẽ hắn nghĩ loại nói dối có thể bị vạch trần ngay lập tức này sẽ có tác dụng gì sao?
Sự yên lặng của tôi hiển nhiên làm cho Tịch Hâm càng thêm bất an, hắn liều chết ôm tôi, thân thể trẻ tuổi thế nhưng lại đang run nhè nhẹ.
“Chúng ta không cần để ý tới bất luận kẻ nào được không? Theo tôi đi, chúng ta đi thật xa, tìm một nơi không ai biết chúng ta, bắt đầu lại từ đầu. Tôi sẽ nuôi anh, sẽ cho anh những gì tốt đẹp nhất.” Giọng của hắn truyền đến từ phía trên, tôi kề sát ***g ngực hắn nghe thấy những lời đó mà chấn động.
Lời nói của hắn lại làm tim tôi dần bình tĩnh lại, bởi vì tôi cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Tịch Mộ Phong là gì. Hắn cố ý, nếu không với năng lực của hắn, Tịch Hâm làm sao có thể dễ dàng trốn đến gặp tôi. Bởi vì hắn rõ ràng con của mình tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nghe hắn mà đến Bắc Kinh học đại học, cho dù hắn có thể điền nguyện vọng thay Tịch Hâm, nhưng dù sao cũng không thể mỗi ngày đều đưa Tịch Hâm đi học. Cho nên, hắn muốn tôi lựa chọn – là ích kỷ giữ Tịch Hâm ở bên người rồi huỷ đi cuộc đời Tịch Hâm, hoặc là khiến Tịch Hâm mất hết đi hi vọng.
Thật là một biện pháp tốt, không phải sao? Biết rõ tôi chỉ có một con đường có thể đi, lại bức tôi phải tự tay cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa tôi và Tịch Hâm.
“Xuân Thiên, vì sao anh lại cười? Anh nhìn tôi, nhìn tôi đi…” Tịch Hâm bối rối lôi kéo lực chú ý của tôi.
Tôi vô ý thức xoa hai má. Tôi đang cười sao? Tôi còn nghĩ chính mình đang khóc, cảm giác lần đầu tiên rơi vào cạm bẫy mà không thể kêu cứu, đau đớn cõi lòng lại chỉ có thể nuốt máu vào bụng.
“Xuân Thiên…” Giọng của Tịch Hâm càng lúc càng hoảng sợ.
“Tôi đang cười cậu ngây thơ.” Nhìn gương mặt khiếp sợ trước mắt, trái tim tôi run rẩy, lại vẫn để những lời nói tàn nhẫn không ngừng thốt ra từ miệng. “Tôi vì sao phải theo cậu? Rời khỏi cha cậu, cậu căn bản ngay cả bản thân mình cũng không nuôi được, cậu lấy gì để nuôi sống tôi?”
Thân thể Tịch Hâm bỗng nhiên cứng ngắc vô cùng, tay hắn bắt lấy tay của tôi cũng không tự chủ được mà buông lỏng ra, khiếp sợ trong mắt cơ hồ làm cho tôi muốn bỏ cuộc. Nhưng tôi không thể ích kỷ như vậy, cũng không có biện pháp trơ mắt nhìn hắn để tôi phá hoại đi tương lại tốt đẹp của hắn. Cho nên vẫn nhẫn tâm, tôi tiếp tục nói.
“Đúng vậy, tôi sắp kết hôn với Phương Phỉ. Chúng tôi đang yêu đương – cậu đã sớm biết, không đúng sao? Điều này thật sự rất tốt, nếu chúng tôi kết hôn, chỉ sợ cậu còn phải gọi tôi một tiếng dượng đó?” Tôi cố gắng làm cho giọng của mình nghe có vẻ rất nhẹ nhàng.
“Dượng?” Hắn cắn chặt răng lặp lại lời tôi, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt hung tợn như đang muốn bóp chết tôi. Nheo mắt lại, hắn gằn từng chữ một. “Tôi thì sao? Tôi là cái gì? Chúng ta trước đây tính là cái gì?”
Dời tầm mắt, bởi vì tôi vẫn không thể đối diện với ánh mắt hắn mà nói dối. “Đây chỉ là một trò chơi mà thôi, tôi nói rồi, tôi thích phụ nữ. Nhưng sự theo đuổi của ậu cũng làm tôi thấy rất mới mẻ, dù sao cũng không kết hôn, vui chơi một chút cũng không có gì mà. Ngay từ đầu chỉ là mình cậu tự cho rằng tôi thích cậu mà thôi, tôi cho tới bây giờ chưa từng đáp ứng cậu cái gì.”
Không dám nhìn tới phản ứng của hắn, lại có thể rõ ràng nghe được âm thanh trái tim hắn tan vỡ.
“Anh nói anh chưa từng thích tôi? Anh nói chúng ta trước đây chỉ là một trò chơi?” Giọng nói thống khổ của hắn làm tim tôi đau đớn, lại vẫn nguỵ trang thản nhiên như cũ, không để bản thân mình thất bại trong gang tấc.
“Đúng vậy, tôi từ đầu đến cuối đều không hề thích cậu. Đây chỉ là một trò chơi, không nghĩ tới tên nhóc ngốc như cậu lại thật sự hãm sâu như vậy.” Tôi biết từng từ một của mình, đều chặt đứt tình cảm của hắn dành cho tôi một phần, tạo trên người hắn những lỗ hổng chảy máu đầm đìa.
“Nhưng mà hiện tại, tôi chán rồi, không muốn chơi nữa. Hơn nữa tôi thật sự thích Phương Phỉ, vì không để cho cô ấy thương tâm, tôi cũng không thể tiếp tục lui tới với cậu nữa. Cho nên cậu đi đi, đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi cũng không muốn gặp lại cậu.”
Cuối cùng nói xong, tôi chưa bao giờ biết chính mình có thể nói dối lưu loát như vậy. Trái tim chảy máu, hốc mắt lại khô héo như chiếc giếng cạn.
Yên tĩnh ──
Trong phòng chỉ còn lại tiếng tim đập của tôi và tiếng hít thở nặng nề của hắn.
“Vậy sao?” Hắn đứng lên, giọng điệu quái dị làm cho tôi không tự chủ được nhìn về phía hắn. Lại phát hiện người trước mắt đột nhiên trở nên thật xa lạ, tình cảm mãnh liệt tràn đầy trong đôi mắt vài phút trước đây như thể đã biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Phát hiện tôi nhìn chăm chú, miệng hắn nhếch lên cổ quái, cười cười đến mức cả người tôi rét run. “Xem ra thằng nhóc ngu ngốc là tôi đã bị anh lợi dụng xong rồi, cho nên muốn một cú đá văng ra?”
“Cậu đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi, dù sao hôn lễ còn rất nhiều chuyện phải làm.” Tôi làm bộ bình tĩnh bảo hắn rời đi. Nếu tiếp tục đối mặt hắn, tôi không biết chính mình còn có thể ngụy trang bao lâu.
“Tống – Xuân – Thiên -” Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, hận ý trong mắt khiến tôi cảm thấy ngực mình bị người rạch một vết sâu.
“Anh cho rằng anh có thể thoát khỏi tôi dễ dàng vậy sao?” Hắn cúi người lại gần tôi, hai tay đặt hai bên tôi, tôi chỉ có thể rời lui phía sau, nhưng đụng phải lưng ghế sô pha, đành phải mở lớn mắt nhìn gương mặt hắn càng lúc càng gần.
“Vẫn nghĩ đến bộ dáng ngây ngốc của anh, không ngờ người ngu ngốc thật sự lại là tôi.” Hơi thở hắn phả vào mặt tôi, có cảm giác áp bách không nói nên lời.
“Anh nghĩ rằng tôi là loại người để anh muốn gọi là đến muốn đuổi là đi sao? Vậy thì anh nghĩ sai rồi?” Giọng nói hắn đột nhiên rất dịu dàng, nhưng oán hận trong đáy mắt lại đang trắng trợn lên án.
“Tịch Hâm, xin cậu đừng như vậy, để chúng ta bình tĩnh nói chuyện không phải tốt hơn sao?” Tôi vươn tay đẩy hắn, lại phát hiện giây tiếp theo cổ tay mình bị nắm giữ lấy rất chặt.
“Cậu làm tôi đau!” Tôi nhíu mày, sức lực hắn như đang muốn bóp nát cổ tay tôi.
“Anh cũng biết đau sao?” Hắn càng lại gần tôi, không thả lỏng sức lực trên tay chút nào. Hơn nữa tay kia thì xoa hai má tôi, chậm rãi trượt xuống, thuận lợi đi vào bên trong cổ áo sơ mi tôi. Không có báo trước, hắn một phen giật mạnh áo sơ mi tôi, cúc áo bắn ra bốn phía.
“Tịch Hâm!” Tôi kêu sợ hãi, chưa từng thấy hắn dữ tợn như thế. Hắn trong nhận thức của tôi vẫn luôn săn sóc bao dung, cho dù có khi phi thường bá đạo, nhưng chưa bao giờ làm cho tôi bị thương tổn chút nào, thậm chí ngay cả hoảng sợ cũng chưa từng.
Sự giãy dụa của tôi không có tác dụng gì, trơ mắt nhìn áo sơ mi bị hắn lột bỏ, rồi đến thắt lưng, cuối cùng ngay cả quần tây trang cũng rời khỏi cơ thể của tôi. Không chỉ có như thế, tay của tôi trong lúc giãy dụa đã bị hắn không kiên nhẫn dùng áo sơ mi trói chặt lại trên đỉnh đầu.
“Thân thể này – tôi chưa từng không cẩn thận mà thương tổn như vậy, luôn thật cẩn thận vì sợ dọa đến anh.” Hắn nhìn tôi từ trên cao, tầm mắt lướt qua, nóng bỏng như thể điếu thuốc.
“Kết quả thì sao?” Hắn cười lạnh. “Anh thế nhưng lại xem tôi là đồ ngu mà đùa giỡn.”
Lời nói lạnh như băng khiến tôi nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn người con trai xa lạ này, cũng không muốn nhìn thấy bản thân mình khổ sở như thế.
“Nhìn lúc tôi vì anh mà đau khổ áp chế dục vọng của mình, anh nhất định cảm thấy rất đắc ý đi…” Cảm giác được tay hắn mơn trớn trước ngực tôi, kéo dài xuống dưới, lông tơ cả người tôi dựng lên, mẫn cảm biết được mỗi một động tác thật nhỏ của hắn.
Khi tay hắn trượt vào giữa hai chân tôi, tôi đột nhiên mở mắt.
“Đừng!” Tôi nghe được âm thanh hoảng sợ của mình.
“Đừng?” Hắn đùa cợt nhìn tôi. “Anh cho rằng anh còn có quyền lợi nói đừng sao?”
Nơi yếu ớt nhất của thân thể bị hắn cầm lấy, lại không có sức giãy ra, chỉ có thể mặc người vuốt ve thưởng thức.
Nước mắt chảy ra từ khoé mắt, lại nhanh chóng được người hôn đi.
“Vì sao lại khóc? Mới như vậy mà đã chảy nước mắt, phần phấn khích nhất anh còn chưa thấy đâu.” Giọng nói dịu dàng bên tai làm cho tôi có loại ảo giác, như thể mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, hắn vẫn là Tịch Hâm toàn tâm che chở của tôi.
Nhưng rất nhanh tôi liền phát hiện chính mình sai lầm rồi, hai chân đột nhiên bị kéo lên ấn trước ngực, Tịch Hâm mở dây kéo quần mình, rồi một vật gì đó nóng rực gắng gượng để trước nơi mà tôi cũng không dám tưởng tượng.
“Tịch Hâm, xin cậu…” Trì độn thế nào cũng hiểu được hắn muốn làm cái gì. Tôi hoảng sợ mở to mắt, cầu xin nhìn hắn.
“Đã quá muộn rồi.” Hắn hôn khoé mắt của tôi, một ngón tay lập tức chen vào nơi chưa đừng bị đối đãi như thế.
Tôi đau đến thét chói tai, liều mạng giãy dụa, nhưng hắn vẫn kiên quyết đâm vào người tôi.
“Anh nghĩ rằng mỗi lần tôi ôm anh đều đang nghĩ cái gì? Tôi nói cho anh biết, là tôi nghĩ về cái này.” Theo lời nói của hắn, một ngón tay nữa lại đi vào. “Anh cho rằng mỗi đêm tôi ôm anh đều không làm cái gì cả, anh cho rằng mỗi lần anh nói không muốn đều phải dừng lại là chuyện dễ dàng như vậy sao? Nếu không phải rất để ý, anh nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm cảm nhận của anh như vậy sao? Nếu không phải sợ dọa anh, anh nghĩ rằng tôi thật sự không có dục vọng với anh sao?”
Mỗi một câu của hắn đều đâm vào tim tôi. Hiện tại mới biết được trước kia mình được người kia yêu thương săn sóc như thế nào. Chính là cho tới bây giờ, tựa hồ hết thảy đều đã không thể cứu vãn rồi.
“Xuân Thiên, nói anh yêu tôi được không? Nói rằng những điều vừa nãy đều là gạt tôi, chỉ là nói giỡn với tôi mà thôi.” Nụ hôn hắn nhẹ nhàng dừng bên khoé mắt tôi, đột nhiên dịu dàng dỗ tôi.
Cơ hồ đầu hàng trong sự dịu dàng của hắn, cơ hồ sẽ thẳng thắn nói cho hắn là tôi đã lừa hắn, bảo hắn đừng rời khỏi tôi… Nhưng sau khoảnh khắc yếu đuối, tôi bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình phải làm.
“Đừng có ngớ ngẩn, tôi chưa từng thích cậu.” Tôi nghiêng qua tránh đôi môi hắn, quyết tâm nói trái lương tâm.
Tay hắn nắm lưng tôi đột nhiên dùng sức, như muốn bẻ tôi gãy đôi. Còn chưa kịp thở sâu vì đau, hắn động người một cái, vật to lớn cố gắng đâm vào không gian chật hẹp phía sau của tôi. Nhất thời, đau đớn kịch liệt vì bị xé rách truyền đến, tôi giật mạnh lên, lại nhanh chóng bị hắn đặt ở dưới thân.
“Đây là anh tự tìm!” Hắn tàn nhẫn nói, không để ý tôi cơ hồ đau ngất, cho đến khi cơ thể tôi co rúm, mặc hắn ra vào, có chất lỏng từ trong cơ thể chảy ra, trong lòng ẩn ẩn hiểu được nơi đó nhất định là bị rách, nhưng máu trơn cũng càng tiện cho hắn tàn sát bừa bãi hơn.
Tôi theo va chạm mãnh liệt của hắn mà không ngừng nảy người lên, đôi mắt mất đi tiêu cự chỉ có thể bất lực nhìn trần nhà. Cảm giác hắn ở trên người tôi không ngừng cắn nghiến, mà cổ họng của tôi cũng cảm nhận được độ mạnh yếu của răng hắn, đây căn bản không phải là tình ái, mà là muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Nơi thân thể liên kết với hắn đau đến gần như chết lặng, nhưng thế nào cũng không bằng đau đớn trong lòng.
Ánh mắt tràn ngập dục vọng cùng thống hận làm cho tôi cuối cùng hiểu được, hiện tại ở trong thân thể tôi không phải là Tịch Hâm mà tôi quen biết, không phải là người yêu tôi, chiều tôi, dung túng tôi, là thiếu niên có đôi mắt nóng cháy, mà là một người hoàn xa lạ. Tôi, Tống Xuân Thiên, đang bị một người con trai xa lạ cưỡng bức – nhận thức này làm cho tôi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Đau đớn dường như là vô tận, không biết qua bao lâu, ngay lúc tôi nghĩ bản thân mình sắp mất đi ý thức, cuối cùng sau một trận ra vào dồn dập, một dòng nóng rực phun trào sâu vào trong cơ thể tôi, vật cứng rắn xỏ xuyên qua tôi cũng dần dần mềm xuống. Nằm trên người tôi thở dốc một lát, hắn mới rút bộ phận ở trong người tôi ra. Lúc hắn rút khỏi, cảm giác trong thân thể có thứ gì đó cũng chảy ra theo. Không biết thấy được cái gì, hắn hơi hơi sửng sốt, lại lập tức khôi phục lạnh lùng vốn có.
“Đừng có giả vờ biểu tình bi thương, đây là anh nợ tôi.” Mặt không chút thay đổi sửa sang lại quần áo, hắn đứng ở giữa phòng khách, lạnh lùng nhìn tôi. “Như anh mong muốn, tôi sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của anh nữa. Nhưng mà nhớ kỹ, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi. Nếu không – tôi không dám cam đoan chính mình có bóp chết anh hay không!”
Hắn oán hận nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, chỉ để lại tôi như một con búp bê vải rách nát, vô lực ngã trên ghế sô pha.
Một hoặc hai giờ sau, tôi cuối cùng có thể thoáng hoạt động thân thể một chút, cố gắng gập lại cánh tay cứng ngắc, đưa đôi tay bị trói đến bên miệng, dùng răng nanh liều mạng cắn nút trói kia. Môi bị ma sát có chút đau, trên áo sơ mi cũng xuất hiện vết máu. Nhưng tôi không quan tâm, vẫn sống chết mà cắn. Cuối cùng, hai tay tôi cũng lấy lại được tự do.
Xoay người muốn đứng lên, lại đau đến mức nhanh chóng nằm trở về. Toàn thân mỗi một xương cốt đều như thể bị nghiền nát, thắt lưng cũng như bị gãy, căn bản không có sức. Nơi làm cho tôi không thể mở miệng lại đau đến tận tim. Thở dốc trong chốc lát, cảm thấy trên người có một chút sức lực, tôi nhẫn nhịn đau đớn ngã xuống sàn, cơ hồ chỉ dùng tay để bò về phía trước. Hai mét, bên cạnh tủ TV, chiếc điện thoại màu trắng ngà là thứ duy nhất trong mắt tôi.
Khoảng cách bình thường chỉ là vài bước lúc này lại giống như chân trời góc biển. Cuối cùng đến được chân tủ gỗ, tôi khởi động thân thể, cố sức đụng đến điện thoại, nhưng cánh tay bị trói lâu không chịu được sức nặng toàn thân, nhanh chóng khiến bản thân tôi ngã xuống đất một lần nữa. Ngay cả điện thoại cũng bị đổ xuống dưới, ống nghe ngã nhào sang một bên.
Tôi nắm ống nghe lên, vươn ngón tay run run ấn một dãy số quen thuộc. Thời gian chờ đợi ngắn ngủi trong lỗ tai tôi lại dài như cả thế kỷ.
“Alo?” Giọng nói như truyền đến từ một nơi rất xa, tôi cảm thấy ý thức của tôi đang từ từ rời khỏi cơ thể.
“Alo? Là Xuân Thiên sao? Là anh đúng không, xảy ra chuyện gì, có chuyện gì? Nói chuyện đi!!” Âm thanh trong ống nghe dần trở nên lo lắng.
“Tiểu Cát – cứu tôi……” Âm thanh thô ráp phát ra từ trong cổ họng, xa lạ như là của người khác.