Lại một buổi sáng trong lành bình yên.
Hách Tuấn Anh mở mắt, Chu Mạt vẫn đang say ngủ. Lúc anh ngủ rất an tĩnh, đôi mày kiếm hơi nhíu lại, lộ vẻ nghiêm túc khác xa thường ngày.
Hắn im lặng ngắm trong chốc lát. Chẳng trách ngày ấy lần đầu tiên nhìn thấy Chu tiên sinh đã động lòng, người đẹp như vậy không động lòng sao được?
Duy trì một tư thế hồi lâu gây mỏi đau eo mỏi lưng, Hách Tuấn Anh đấu tranh tâm lý một hồi quyết định rời giường.
Mới vừa nhúc nhích một chút Chu Mạt đã tỉnh, mơ màng hỏi: “Cậu dậy rồi?”
Hách Tuấn Anh xuống giường, cúi người, nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt Chu Mạt, khẽ đáp: “Cậu ngủ tiếp đi, bữa sáng để tôi nấu.”
Chu Mạt bật cười, “Thật à? Cậu nấu ăn?”
Hách Tuấn Anh nhẹ nhàng hôn lên môi anh, “Đêm qua có làm cậu đau không? Mệt vậy rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi, bồi thường cho cậu.”
Chu Mạt ấn má hắn, “Cậu đấy, nói mà không biết ngại nữa.”
Hách Tuấn Anh đắp lại chăn cho anh, vào nhà vệ sinh rửa mặt, để nguyên cái đầu loạn cào cào ra khỏi phòng ngủ.
Hắn ra máy lọc nước rót nước, lại ngáp một cái thật to, đến nỗi nước mắt sinh lý cũng chảy ra.
Từ ngày sinh hoạt chuyện này kia, thời gian đi ngủ thiếu trầm trọng.
Tuy rằng vất vả quá độ nhưng hạnh phúc hơn cái thời thức đêm tăng ca nhiều.
“Anh Tuấn.”
Tay cầm cốc nước của hắn run rẩy, thiếu chút nữa vứt cốc xuống đất. Hắn chậm chạp, cứng đờ, ló đầu ra nhìn phòng khách.
Trên ghế salon là một người đàn ông quen đến không thể quen hơn đang ung dung uống trà.
Hách Tuấn Anh hóa đá trong nháy mắt, người cứng đờ như một pho tượng, chỉ thiếu một tia chớp bắn tới, hóa hắn thành cát bụi.
“Ba… Ba?! Sao, sao ba lại ở đây! À không, hai người về nước từ bao giờ?!”
“Vừa về thôi.”
Hách Tuấn Anh bất lực vỗ trán, hắn đột nhiên nhớ ra Hách Tuấn Tú thừa hưởng trọn vẹn một tật xấu của ba Hách, đó là không bao giờ rào trước điều gì, toàn tiền trảm hậu tấu.
“Quên đi, nhưng mà… Sao ba có chìa khóa nhà con?”
Người đàn ông thong dong bình tĩnh, đôi mắt phượng đẹp đẽ lóe lên ánh sáng khôn khéo: “Làm sao? Nhà này ba chọn cho con, sao lại không có chìa khóa được?”
Nguy rồi! Hách Tuấn Anh đột nhiên nhớ ra trong nhà còn một người…
Hắn hoang mang hoảng loạn nói: “Ba, ba cứ ngồi đây đi, đợi con một chút.” Rồi vội vàng quay đầu chạy.
“Ối dào, khỏi che với giấu, ba nhìn thấy trong tủ giày của con có đôi giày khác rồi. Được lắm nhóc thúi, học được trò nhà sang giấu người đẹp cơ đấy, từ bao giờ mà không nói cho ba!”
Hách Tuấn Anh như bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ.
Ba Hách giả vờ tức giận: “Ngay lập tức, chống cự sẽ bị nghiêm trị, thẳng thắn cũng nghiêm trị luôn! Nếu ba không kiểm tra đột xuất thì bây định giấu đến bao giờ hả?”
Xong đời, làm sao mà cho ngài biết con dâu mà ngài mong ngóng là Alpha được chứ, ngài sẽ cắt tai con mất?!
Hách Tuấn Anh khóc như mưa trong lòng, hiện trường bị ép come out đầy bi thảm!! Nên nói mình xui xẻo hay xui tận mạng đây trời!!
Trời không biết nhìn lòng người, trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Cả Hách Tuấn Anh và ba Hách ngồi trong phòng khách đều căng thẳng nín thở, bầu không khí yên lặng đến quái dị.
Chu Mạt nhìn Hách Tuấn Anh mặt mày kỳ quái đứng đờ người ở ngã rẽ, rất tự nhiên mở miệng: “Anh Tuấn, tôi chợt nhớ ra nhà vừa hết trứng gà… Cậu làm sao vậy?”
Ánh mắt Hách Tuấn Anh hiện giờ tràn ngập bi thảm, nếu hắn có khả năng siêu nhiên, hắn sẽ phóng tín hiệu tới chỗ Chu tiên sinh: Đừng tới đây, ở đây nguy hiểm lắm!! *tay Nhĩ Khang*
Chu Mạt bước tới rất hồn nhiên, áo ngủ mặc tạm trên người, cũng chẳng thèm buộc dây, cơ bụng rắn chắc như ẩn như hiện, nhìn lên trên một chút còn nhìn thấy từng dấu hôn đỏ chót bắt mắt.
Đôi mắt tinh tường của ba Hách vốn đang tràn ngập mong đợi, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Chu Mạt thì ngay lập tức thay đổi!
Ba Hách là Omega chất lượng cao, chỉ trong giây lát đã cảm nhận được…
Chu Mạt sững sờ: “Đây là…”
Hách Tuấn Anh vội vã kéo anh đi, đẩy người về phòng ngủ, vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích: “Cậu vào trong trước đi, tình huống khẩn cấp, không giải thích ngay được… Ầy, đó là ba tôi.”
Chu Mạt đầy bụng kinh ngạc bị Hách Tuấn Anh đẩy về phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng lại, hắn nhắm mắt, nhẹ nhàng thở phào một hơi, tim vẫn đập liên hồi trong lồng ngực.
“Hách Tuấn Anh!” Ba Hách nện thật mạnh cốc trà trên tay vào khay, “rầm” một tiếng đánh thẳng vào tim gan hắn.
Tai trái đột ngột nhói đau, ba Hách bằng một cách thần kỳ nào đó đã teleport tới bên cạnh hắn, véo lỗ tai hắn, đây là tuyệt chiêu hữu hiệu nhất của y kể từ nhỏ tới giờ.
Ba Hách nghiến răng nghiến lợi nói: “Gan to quá nhỉ, chẳng biết lấy từ đâu ra ha! Đừng có nói với ba là bạn bè bình thường! Ba ngửi thấy mùi của anh trên người người ta đấy!!”
Hách Tuấn Anh đau đến nhe răng trợn mặt, để thuận theo chiều cao của ba mình nên hắn ráng cúi thấp người, cảm thấy oan ức không thôi, nhỏ giọng cứu vớt cuộc sống: “Đau quá đau quá, quý ngài Triển Kiếm tôn kính, đẹp đẽ, dịu dàng của con ơi, người ba tốt của con ơi, ba nói đúng hết, đúng hết… được chưa?”
Quý ngài Triển Kiếm hít vào một bụng khí lạnh, cuối cùng nghiến răng thả tai ông con trai ra.
“Anh anh anh… Anh…” Ba Hách nói không nên lời: “Anh lại yêu Alpha…?! Sao anh không nói sớm hả!! Muốn làm ba anh tức chết à!!!”
Hách Tuấn Anh vội vàng vỗ nhẹ lên lưng y, dỗ dành ba của mình: “Chuyện này dài dòng lắm ạ… Ba bớt giận trước đã…”
Triển Kiếm phẫn nộ rên lên một tiếng, trừng Hách Tuấn Anh, đôi mày tuấn tú dựng đứng, không khách khí nạt: “Thằng nhóc thối, sớm muộn cũng phải xử lý anh… Tối mai có liên hoan gia đình, anh mang người ta đến cho cha anh nhìn, nghe rõ không!”
Hách Tuấn Anh sững sờ, vội vàng luôn mồm đáp ứng.
“Ba anh có việc khác, ba đi trước. Anh nghĩ kỹ xem phải giải thích thế nào đi.”
Ba Hách hùng hổ rời đi, để lại một Hách Tuấn Anh ngốc nghếch đứng tại chỗ. Lát sau, Chu Mạt lặng lẽ bước ra ngoài, tóc tai quần áo đã chỉnh tề, tin tức tố cũng thu lại.
“Chú đâu rồi? Đi rồi?” Chu Mạt sốt sắng hỏi.
Hách Tuấn Anh chậm chạp quay lại nhìn anh, đáy mắt là sự ngạc nhiên chưa tan, “Ngày mai nhà tôi có liên hoan gia đình, ba tôi bảo tôi mang cậu tới.”
Chu Mạt chớp chớp mắt: “Thật?”
Hách Tuấn Anh nghiêm mặt gật đầu.
…
Triển Kiếm ngồi trong xe rất lâu, lâu đến nỗi điện thoại cũng nóng lên.
“Thằng nhóc thối này…” Triển Kiếm buông tiếng thở dài, không biết nghĩ tới điều gì lại bật cười: “Gan cũng to quá… Không nghĩ tới không nghĩ tới…”
Triển Kiếm khởi động ô tô, lái về trung tâm thành phố. Mấy năm rồi không về nước, lần này vội vàng trở lại cũng vì chuyện của Hách Tuấn Tú, hiện giờ lái xe trên đường mới nhận ra đường phố đã thay đổi quá nhiều.
Hồi còn ở nước ngoài, Triển Kiếm cùng cha đám nhỏ mở một thẩm mỹ viện, lại giao cho một người bạn hỗ trợ quản lý. Hiện giờ thẩm mỹ viện làm ăn khá tốt, cũng đủ tiền để mua một căn nhà sau này dưỡng lão.
Nguyên nhân về nước cũng đơn giản. Giờ lớn tuổi rồi, năm tháng đã từ từ mài mòn chút nông nổi tùy hứng của thời trẻ, một ít quan niệm cũng thay đổi theo. Tuy rằng không muốn chấp nhận, nhưng con người ai cũng phải già đi, so với việc tha hương xa xứ làm ăn, con người ta vẫn luôn hướng về cố hương, trở về bên đám trẻ để tận hưởng cuộc sống.
Con trai nhỏ đã có gia đình đuề huề, mà con lớn còn chưa có tin kết hôn… Lại không ngờ lúc ghé thăm lại phát hiện ra chuyện lớn như thế.
Triển Kiếm lái xe vào một con đường nhỏ, phía trước có một chiếc xe khác đi tới. Con đường quá nhỏ, hai xe không thể đi song song, nếu vẫn cố chấp lái qua sẽ xô xát.
Triển Kiếm dừng xe, mở cửa sổ nhìn sau lưng, hiện tại không thể quay xe.
Đối phương cũng dừng lại. Tài xế xuống xe, lại gần thương lượng với Triển Kiếm cách đi qua.
Phía sau lại có thêm vài xe khác lái tới, thỉnh thoảng nhấn còi inh ỏi.
Lúc đang mải nói chuyện thì một người phụ nữ đứng tuổi bước xuống từ chiếc xe bạc đối diện, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra nét thiếu kiên nhẫn.
“Lão Trương, chuyện gì vậy?”
Người tài xế “Lão Trương” kia vội vàng quay lại, dè dặt nói: “Thưa bà, chúng tôi vừa thương lượng xong, xe của y không quay đầu được, chúng ta quay đầu trước, như vậy có thể đi nhanh hơn.”
Người phụ nữ nhíu mày: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Triển Kiếm nhìn người phụ nữ thêm mấy lần, tiến lại gần người kia, lại khoa trường trừng mắt, không hề che giấu sự ngạc nhiên của mình: “Hả, Hứa Đình?”
Hứa Đình ngẩng đầu nhìn, trong mắt là kinh ngạc và phẫn nộ: “Triển Kiếm?! Sau cậu lại ở đây?”
Triển Kiếm nhìn mặt bà, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, “Chúng ta có duyên quá nhỉ, vừa về nước đã gặp mặt rồi. Lâu rồi không gặp, cô vẫn không thay đổi gì.”
Hứa Đình cười lạnh, cũng đáp lại: “Cậu cũng vậy.”
Triển Kiếm thấy vui bất ngờ, y lấy một tấm danh thiếp từ ví tiền ra, trên danh thiếp là cách thức liên hệ. Y đưa tấm thiếp ánh vàng rực rỡ tới trước mặt Hứa Đình đợi đối phương nhận, tiếp tục nói: “Ầy, trước đây muốn gặp cô nhưng không có dịp. Giờ không có dự định này, nhưng nếu cô muốn gặp thì liên hệ với tôi, chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ.”
Hứa Đình nhìn danh thiếp nhưng không nhận, mặt không cảm xúc trả lời: “Tôi không biết giữa hai ta có chuyện gì vui để ôn lại?”
Triển Kiếm bĩu môi: “Tính tình của cô vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì cả.” Nói rồi y chủ động nhét tờ giấy vào tay Hứa Đình, Hứa Đình đành phải cầm.
“Cậu định làm gì? Tôi với cậu thân thiết lắm sao?”
Triển Kiếm nhíu mày, lại cười: “Yên tâm, sau này còn gặp lại.”