Ngài Hách đưa máy quay xong tính về xe ngủ tiếp.
Bước ra khỏi rạp hát, hắn đi dọc hành lang, vô tình bắt gặp thầy Chu đang bê một cái hòm lớn.
Thầy Chu cũng thấy ngài Hách, cái hòm trong tay cũng không ôm vững, suýt thì rơi xuống đất.
Ngài Hách nhanh chóng vươn tay đỡ, thầy Chu ngẩn người, nói cảm ơn.
“Không cần khách sáo vậy… Hơi nặng, tôi và cậu cùng bê nhé.”
Tầm mắt của thầy Chu từ đầu tới cuối chỉ nhìn mặt ngài Hách.
“Được.”
…
Cô Hà vui muốn chớt.
Không phải hợp thường, là siêu siêu hợp…
“Thế nhé Gia Huân.” Cô Hà nói: “Chỉ là cảnh cuối thôi, lát nữa em nằm trên giường nhỏ giả vờ ngủ là được.”
Trần Gia Huân khó hiểu: “Em không có lời thoại ạ?”
“Không nói chuyện được đâu, em nói ra thì lộ mất, em chỉ cần nằm yên thôi.”
Trần Gia Huân gật đầu lia lịa: “Em biết rồi ạ.”
Trên sân khấu.
Hách Tuấn Lãng tức giận hét: “Mấy người cũng không phải! Nếu là cô ấy chắc chắn sẽ đi vừa chiếc giày thủy tinh này!”
Người hầu bên cạnh nói nhỏ: “Hoàng tử, hình như nhà này còn một cô bé nữa.”
Mẹ kế nhanh chóng nói: “Ấy, không cần để nó thử đâu, nó chắc chắn không phải là người hoàng tử đang tìm.”
Mặt Hách Tuấn Lãng đen ngòm: “Cô ấy đây? Ta muốn cô ấy tới thử.”
“Không không không, nó… Nó còn đang ngủ, nó, nó hết ăn lại nằm, chắc chắn không phải…”
“Ta không quan tâm nhưng chuyện đó, nói cho ta biết cô ấy đâu!”
Tiếng kèn kẹt khi mở cửa vang lên, ngay sau đó, một cái giường gắn ròng rọc được đẩy lên khán đài, ánh sáng rọi vào chiếc giường, chiếu sáng thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm ngủ.
Tất cả mọi người đều hoang mang, nội dung vở kịch kiểu gì thế này??? Lúc luyện tập đâu giống thế đâu??
Hách Tuấn Lãng cũng nghi ngờ đi tới, nó lại gần nhìn bạn nhỏ trên giường, mà lần nhìn này khiến nhóc ta vô cùng ngạc nhiên.
Giọng của Hách Tuấn Lãng hơi run rẩy: “Đây là… cô bé Lọ Lem?”
Bạn nhỏ bên cạnh cũng chẳng hiểu gì, chỉ đành nói: “Vâng, cậu ấy là cô bé Lọ Lem.”
Hách Tuấn Lãng vẫn ngạc nhiên một lúc lâu, lâu đến nỗi nó cũng không biết mình đang nghĩ gì, lâu đến mức phụ huynh và giáo viên ở phía dưới cũng mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Chỉ thấy một giây sau, Hách Tuấn Lãng chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng trao một nụ hôn cho “cô bé Lọ Lem” đang say ngủ.
Dưới đài xôn xao rầm rì, sao vở kịch lại biến thành… công chúa ngủ trong rừng rồi?
Hách Tuấn Tú cảm giác như mình ngừng thở rồi! Nụ hôn đầu của con trai tôi!!!
Hách Tuấn Lãng đứng dậy, tim nó đập thình thịch, bởi vì người đang nằm đã tỉnh lại. Ánh đèn rọi sáng hai người, đó là đôi mắt trong veo lấp lánh quen thuộc.
“Cô bé Lọ Lem” từ từ ngồi dậy, dưới ánh đèn khuôn mặt lộ ra rõ nét, bé đội tóc dài mặc váy công chúa, thật giống như…
Mọi người dưới khán đài đều trầm trồ thốt lên, trời ạ, đâu ra một cô bé xinh đẹp như tinh linh thế này!
Lúc bấy giờ, bé cũng nhìn Hách Tuấn Lãng, Hách Tuấn Lãng cũng nhìn bé, đột nhiên, bé nở nụ cười.
Một nụ cười như gió xuân về.
Ngốc quá, Hách Tuấn Lãng lại nghĩ.
Lần đầu tiên trong đời, Hách Tuấn Lãng đặc biệt khao khát một món đồ nào đó.
Nó sống trên đời chẳng được mấy năm, nó không biết đây là cảm giác gì, nó chỉ biết, đó là “muốn”, nhưng cái “muốn” này không giống như muốn một chiếc xe đồ chơi, không phải muốn ăn một cái bánh gato nào đó.
Kết thúc, cô bé Lọ Lem xỏ chân vào đôi giày thủy tinh, vở kịch thành công mĩ mãn.
…
Ngài Hách cùng thầy Chu bê hòm tới một căn phòng, nhưng căn phòng này để quá nhiều đồ tạp nham, đạo cụ lộn xộn hết cả, hai người phải loay hoay một lúc mới vào được.
Vừa đặt cái hòm xuống thì đột nhiên đèn phòng vụt tắt.
Cửa vốn đang đóng, hơn nữa phòng này không có cửa sổ, cứ thế, trong phòng tối đen.
Ngài Hách và thầy Chu cùng trợn tròn mắt.
“Tôi… tôi đi tìm công tắc điện.”
Ngài Hách hoảng loạn di chuyển, nhưng chung quanh toàn tạp vật, hắn vừa nhấc chân lên đã đá phải một món đồ, suýt thì ngã khụy, may mà thầy Chu kéo tay hắn kịp, hắn không dám cử động lung tung nữa.
Thầy Chu lấy điện thoại ra, gọi cho nhân viên rạp hát.
Ngài Hách hỏi: “Sao thế, có chuyện gì à?”
Thầy Chu cúp máy, nói: “Đợi một lát đi, chắc là đường dây có vấn đề, đợi một lúc lại có điện thôi.”
“À.” Ngài Hách nghĩ: “Vậy chúng ta ra ngoài trước đi.”
“Đợi đã.” Thầy Chu lại kéo ngài Hách lại: “Chuyện kia… Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Ngài Hách tự dưng hồi hộp: “À… Cậu nói đi.”
“Thì… tôi muốn hỏi anh.” Đây là lần đầu tiên thầy Chu nói chuyện ấp úng như thế: “Cái lần anh hẹn tối ra ngoài buổi tối ấy, xin lỗi vì đã không đến. Nhưng tôi vẫn muốn biết, hôm ấy, anh định nói gì với tôi?”
“Hả… Chuyện này…” Ngài Hách sững sờ.
Anh thấy hắn chậm chạp không nói, trong lòng cũng nóng vội, hai mắt hiện lên sự mong ngóng.
“Anh Hách, ngày hôm nay, tại nơi đây, ngày đó anh muốn nói gì, xin hãy nói cho tôi nghe, được không?”
Hắn đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình cứng đờ, chẳng dám nhìn vào mắt đối phương.
“Thầy Chu, tôi…”
“Hử?”
“Tự dưng cậu hỏi như vậy, tôi vẫn chưa sẵn sàng…”
Anh dở khóc dở cười, từng bước dồn ép: “Rốt cuộc anh định nói gì, sao vẫn chưa sẵn sàng?”
Xong rồi, ngài Hách thầm nghĩ, chắc chắn lộ rồi.
“Được rồi….” Ngài Hách hít sâu một hơi: “Thầy Chu… À không, Chu Mạt… Mà không được, vẫn là thầy Chu đi…”
“Tôi thích cậu.”
Cuối cùng cũng nói ra, ngài Hách tựa như được trút một gánh nặng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nói với người mình thầm mến rằng hắn thích người ta, cũng không nghĩ tới tỏ tình xong trong lòng lại vui vẻ tới vậy.
Khoảng khắc đó thời gian như ngừng lại, không ai lên tiếng. Căn phòng tối tăm, ngài Hách không nhìn thấy khuôn mặt đối phương.
Hắn nuốt nước bọt, lại tiếp tục: “Thầy Chu, cậu chỉ cần biết là được, thực ra không cần phải miễn cưỡng bản thân nếu không…”
“Chúng ta quen nhau đi.”
“À… Hả?” Ngài Hách trợn mắt ngoác mồm, não như muốn nổ tung: “Cậu nói gì cơ?”
Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Anh Hách, chúng ta thử quen nhau đi.”
Vở kịch ngoài kia đã kết thúc mĩ mãn, âm nhạc vui vẻ truyền tới, truyền vào căn phòng nhỏ không ánh sáng.
Hắn chỉ cảm thấy tất cả thanh âm ngoài kia không lọt được vào tai nữa, hắn nhìn chằm chằm thầy Chu, chỉ nghe bên tai một câu duy nhất: “Chúng ta quen nhau đi.”
Trong bóng tối, đôi mắt hai người tựa như hai vì sao, sau hàng tỉ năm, cuối cùng cũng gặp được nhau.
“Được.”
Yayyyy, cuối cùng cũng yêu nhao rồiiiii