Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 60: Tạm thời không có




Thầy Chu nhẹ nhàng chạm vào cánh tay ngài Hách, hắn quay sang nhìn anh, sau đó theo hướng nhìn của anh, nhìn về phía người đang đứng trên sân khấu.

Thầy Chu lên tiếng hỏi: “Người họ Lương kia, là bạn của anh à?”

“Ừ, biết nhau hồi học cấp ba,” hắn đáp, “là bạn tốt nhiều năm rồi, cũng phải mười năm có lẻ.”

Thầy Chu nghĩ thầm, cấp ba… quen từ rất sớm.

Ánh đèn mờ ảo, ngài Hách không nhìn được cảm xúc trong mắt thầy Chu, chỉ nghe được giọng của anh: “Chắc quan hệ tốt lắm nhỉ.”

Trong chớp mắt, ngài Hách không biết phải trả lời ra sao, hắn cụp mắt, nhìn cái đĩa trên bàn, giả vờ bình tĩnh nói: “Vẫn tốt, dù sao đã nhiều năm không gặp, cậu ta cũng mới về thành phố.”

Vừa nói xong, bài hát trên sân khấu cũng kết thúc, Lương Chính mang theo hào quang lấp lánh của thần tượng, bình tĩnh thản nhiên xuống sân khấu, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Lương Chính ngồi về chỗ cũ xong, đúng như dự đoán, mấy người cùng bàn bắt đầu mon men bắt chuyện, có người còn muốn ký tên.

Ngài Hách nhân cơ hội này chăm chú ăn món ngon, chỉ là thầy Chu ngồi bên cạnh không nói gì nữa, cũng chẳng động đũa. Ngài Hách có chút khó hiểu, đồ ngon đến miệng cũng chẳng thơm nữa.

Không lâu sau, thầy Chu đứng dậy rời khỏi bàn ăn, ngài Hách lén lút nhìn theo, thấy thầy Chu cầm một ly rượu đi vào đám đông. Trong đám đông có chú rể nhỏ mặc âu phục trắng, ngài Hách nhớ ra thầy Chu là bạn học của chú rể nhỏ, chắc là qua chúc rượu.

Thầy Chu một tay đút túi quần, một tay cầm ly rượu, quay lưng về phía ngài Hách trò chuyện cùng người khác. Từ góc nhìn này, thầy Chu vai rộng chân dài eo nhỏ, đứng trong đám đông càng lộ rõ vóc người cao thẳng, đẹp trai.

Bấy giờ, Lương Chính bên cạnh vỗ vai hắn hai cái, ra hiệu hắn đứng dậy, chúc rượu với chú rể.

Ngài Hách nhanh chóng thu hồi ánh nhìn si mê, cầm ly rượu đứng lên.

Chú rể đã đổi một bộ khác, mang theo vài phù rể tới. Lương Chính cùng ngài Hách bước tới chào đón, thân thiết hỏi thăm. Chú rể lâu rồi không gặp Lương Chính, hàn huyên tương đối nhiều. Ngài Hách đứng bên cạnh lại chẳng có lời nào để tiếp, khóe mắt liếc về phía thầy Chu đang trò chuyện cùng một vị Omega nhỏ gầy, đứng bên cạnh chú rể nhỏ cười nói vui vẻ.

Ngài Hách cảm thấy mình vừa bật được chế độ thính lực x10.

Chú rể nhỏ nói: “Chu Mạt, đây là em trai tớ, tớ nhớ là cậu học Y, trùng hợp em ấy cũng học Y, hai người tâm sự tí nhé.”

Cậu trai nhỏ kia chủ động tiếp lời: “Không ngờ anh Chu bằng tuổi anh trai em, anh đẹp trai quá, không đoán được tuổi luôn.”

Chu Mạt lại bình tĩnh trả lời: “Cậu cũng vậy.”

Cậu trai nhỏ bị khen ngược, mặt hơi đỏ lên, hỏi: “Anh Chu học Y ngành gì ạ?”

“Đông y học.”

Cậu trai vừa vui vừa phục: “Đông y… Thật lợi hại!”

“Cậu thì sao?” Chu Mạt hỏi lại.

“Em học y học lâm sàng, bây giờ đang làm bác sĩ khoa nhi trong viện. Anh Chu giờ đang làm bác sĩ đông y trong viện ạ?”

“Không.” Chu Mạt thẳng thắn trả lời: “Tôi không thích y đến vậy, sau đó có thi chứng chỉ giáo viên nhà trẻ, hiện giờ làm giáo viên nhà trẻ.”

Cậu trai kia hơi lúng túng, cười cười đáp: “Vậy ạ.”

Chú rể nhỏ nhanh chóng xoa dịu bầu không khí, hỏi hắn: “Chu Mạt này, cậu xem, tớ đã kết hôn rồi, cậu tính bao giờ mới tìm một người đây?”

Cậu trai vừa nghe được câu này, hai mắt lại sáng lên, cất lời: “Oa, anh Chu vẫn chưa có đối tượng ạ?”

Thầy Chu theo bản năng nhìn sang chỗ khác, nhìn về phía ngài Hách, không ngờ tới ngài Hách cũng đang nhìn sang đây.

Ngài Hách không lường trước được tình huống này, giật nảy trong lòng, vội vàng làm bộ làm tịch nhìn lung tung, ánh mắt nhìn vào chỗ khác.

Đột nhiên, không biết chú rể với Lương Chính đứng cạnh ngài Hách nói chuyện gì vui, chỉ thấy Lương Chính vừa cười to, vừa quen đường quen lối duỗi tay khoác cổ ngài Hách. Ngài Hách không hiểu gì, lại sợ thầy Chu vẫn còn nhìn mình nên đẩy cánh tay Lương Chính ra theo bản năng. Nhưng Lương Chính vẫn muốn trêu chọc, không định buông tay, hai người nhìn như đang vui vẻ đùa giỡn.

Quả thực ánh mắt của Chu Mạt vẫn dừng trên người ngài Hách, lại nửa thật nửa giả trả lời câu hỏi của cậu trai nhỏ: “Tạm thời không có.”

Nhưng sắp có rồi.

Tất nhiên cậu trai kia không hiểu được ý tứ bên trong, theo lời giật dây của chú rể nhỏ mà ngỏ lời xin số anh.

Tiệc cưới kết thúc, ngài Hách xuống hầm để xe lấy xe. Giờ là tám rưỡi, vừa nãy lão Tôn muốn mang anh em đi uống rượu hát hò, phòng cũng đặt xong rồi.

Ngài Hách còn chưa tới xe của mình, đột nhiên phía sau có người bước lên kéo hắn lại.

Thầy Chu rõ ràng đã chạy tới đây, hơi thở có chút gấp: “Anh Hách, lát nữa anh rảnh không? Tôi có lời muốn nói với anh…”

Thầy Chu còn chưa nói xong, điện thoại ngài Hách đột nhiên đổ chuông.

Ngài Hách vừa bắt máy thì nghe thấy giọng Lương Chính: “Đẹp trai này, cậu ở đây vậy? Nhanh lên đi, mọi người đang chờ đấy!”

“Được, tôi biết rồi, tới ngay.”

Ngài Hách cúp máy, quay lại hỏi thầy Chu: “Cậu vừa nói gì cơ?”

Thầy Chu do dự hai giây, lời nói ra lại thành: “Thôi, nếu anh Hách có việc khác… Để lần sau chúng ta nói cũng được.”

Hắn hơi khó hiểu, nhưng vẫn chào tạm biệt anh rồi nhanh chóng lái xe đi.



Mọi người hát hò nhảy múa điên cuồng trong phòng, Lương Chính lại để ý thấy ngài Hách luôn mất hồn.

Ngài Hách chỉ đang nghĩ xem, thầy Chu định nói gì với hắn?

Hắn có nghĩ tới một thứ, nhưng mà hắn không dám nghĩ thế đâu!

Lương Chính ngồi lại gần, vỗ vai hắn, nói nhỏ: “Ra ngoài nói chuyện chút đi.”

Ngài Hách nhìn hắn ta nửa ngày, gật đầu, cả hai cùng ra khỏi phòng riêng.

Bọn họ đi tới một góc cầu thang yên tĩnh. Lương Chính dừng bên cửa sổ, móc một điếu thuốc từ đâu đó ra châm.

Lương Chính định đưa cho ngài Hách một điếu nhưng hắn lại từ chối. Lương Chính cười khẽ: “Cậu đấy…”

Sau khi châm lửa, hai người im lặng một lúc, Lương Chính nhìn cảnh ngoài cửa sổ, phun khói nhả mây, ngài Hách đứng cạnh nhìn hắn ta nhả khói.

Lương Chính thở một hơi dài, đột nhiên lên tiếng: “Mấy năm nay có ổn không?”

Ngài Hách bình thản đáp: “Coi như không tệ.”

Lương Chính ngậm điếu thuốc, quay đầu nhìn hắn, khóe miệng mang ý cười: “Cậu cũng lợi hại lắm, còn trẻ mà có thể phát triển công ty tới mức đó, tôi biết ngay thằng nhãi cậu có tiền đồ mà.”

Ngài Hách khoanh tay dựa tường, thực hiện một màn tâng bốc lẫn nhau: “Cậu cũng không tệ, hoạt động trong giới giải trí vui vẻ thoải mái… Ha, tôi thì trẻ cái gì, cũng sắp đầu ba rồi.”

“Thôi đi, mới tuổi này đã là ông chủ, đủ trẻ.”

“Lần này cậu về bao lâu?” Ngài Hách hỏi.

“Không đi.” Lương Chính nhìn hắn nói.

“Không đi?”

“Ừ, không đi. Tôi nhờ người môi giới giúp mua nhà ở. Thực ra cũng tiện nếu phải chạy chương trình hoặc một số việc khác.”

“À, vậy à.”

“Phải rồi.” Lương Chính nhớ ra điều gì, hỏi: “Bây giờ cậu, vẫn chưa có đối tượng?”

“… Ừ.”

Lương Chính lại im lặng, đợi đến khi điếu thuốc sắp hết, hắn ta mới mở miệng lần nữa: “Đẹp trai này, làm người phải biết nhìn về phía trước.”

“Tôi biết.” Ngài Hách thẳng thắn trả lời: “Không phải vì cậu.”

Lương Chính dụi tắt điếu thuốc, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc: “Vậy hiện giờ cậu có người để thích rồi?”

“Ừ.”

Lương Chính cười tự giễu: “Là tôi nghĩ nhiều rồi…”

Đột nhiên, lão Tôn toe toét mở cửa bước ra: “Ai yo, hai người các cậu, lén lén lút lút chạy tới đây buôn gì đấy!”

Lương Chính cười nhìn ngài Hách: “Bị phát hiện rồi, đi thôi.”

Lão Tôn đi tới trước đẩy ngài Hách đi: “Đi thôi, tăng hai cùng anh em uống rượu!”

Ngài Hách kêu khổ không thôi: “Sao lại uống rượu nữa vậy, lát nữa tôi lái xe về nhà kiểu gì?!”

Lão Tôn tay to nện lên người hắn một cái: “Cậu sợ cái rắm, nếu say ngất á hả, anh em bếch cậu về nhà!”