Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 57: Không ngờ người cậu thích là em trai tôi




Ngài Hách đuổi em trai và cháu trai về chỗ Hàn Ân Tuấn.

Hầy, một nhà ba người nên hòa thuận như xưa đi.

Hai ya, em trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi.

Độc thân như hắn đây, cảm giác như người già neo đơn vậy.

Lúc lái xe qua ngã tư, ngài Hách phát hiện một cửa hàng bán takoyaki buổi tối rất đông khách, xếp thành một hàng dài ở lối đi bộ.

Ngài Hách tự dưng muốn ăn, nhanh chóng xuống xe, đứng ở cuối hàng người.

Nhìn dải người dài dằng dặc, ngài Hách thầm cảm thán, mọi người đều là truyền nhân của rồng ha. (rồng rắn lên mây)

Ây dà, đích thân bon chen trong đám đông để lấy cái ăn, mình chắc là sếp tổng bình dân nhất thế giới này rồi.

Ngài Hách cứ chờ, chờ được một nam sinh vô ý vô tứ chen hàng cạnh mình. Ngài Hách hắng giọng một cái: “Anh bạn này, chen hàng không hay đâu.”

Cậu trai kia trừng ngài Hách một cái, nhưng nhìn thấy hắn vừa cao to vừa bự con, cả người nhanh chóng héo rũ, đành phải uể oải lết về phía sau.

Cô gái đứng trước ngài Hách đột nhiên quay đầu lại, sau đó vươn tay, vỗ vào vai ngài Hách.

Chu San cười nói: “Anh Hách, đã lâu không gặp!”

Ngài Hách tập trung nhìn, không ngờ là Chu San.

“Cô Chu cũng đến mua cái này à.”

“Phải, đợi lâu thật. Ha ha.”

“Món này chắc ngon lắm, không thể đợi chờ một thứ không đâu được, ha ha…”

Chu San hỏi: “Anh Hách lái xe tới à?”

Ngài Hách đáp: “Phải, tôi đỗ xe cạnh vỉa hè.”

“Ừm… Anh có phiền nếu cho tôi đi nhờ không? Ngã tư phía trước bị chặn rồi, sợ là không đón xe được.”

Ngài Hách nhanh chóng trả lời: “Không thành vấn đề. Nhưng mà… cô Chu bắt xe đi làm hàng ngày ư?”

“Không không không…” Chu San vội vàng phủ nhận: “Hầy, đừng nói nữa, xe của tôi còn mới 80% nè. Mấy ngày trước đi dạo với bạn trên đường núi lộng gió, tôi lái nhanh quá nên bị hỏng xe. Mấy ngày nay đang tính mua xe mới.”

Trên đường núi… lộng gió… lái hỏng xe…

Ngài Hách rớt một đống mồ hôi lạnh, chị gái này hoang dã quá…

Đợi thêm một lúc nữa, hai người cuối cùng cũng có phần, cùng nhau quay về phía chiếc xe.

Sau khi lên xe, ngài Hách đang tính đi thẳng, nhưng hình như ngã tư phía trước đang sửa đường, người ta giăng dây chặn lối.

Chu San lập tức nói: “Đừng lo, tôi biết mấy đường nhỏ, chúng ta có thể đi tắt qua đó.”

“Được!” Ngài Hách lập tức quay đầu xe.



Con đường kia khá gồ ghề.

Ngài Hách và Chu tiểu thư bị nảy lên nảy xuống, lắc trái quẹo phải.

Chu San nắm chặt ghế ngồi phía trước, ghim cài tóc bị lắc liên hồi, vài sợi tóc còn bị bung ra, cô xấu hổ lên tiếng: “Xin lỗi, tôi quên mất đường nhỏ này không dễ đi…”

“Không sao đâu, không sao…”

Ngài Hách cười khổ vài tiếng, cảm giác như bữa cơm tối trong dạ dày sắp bị ép ra ngoài rồi.

Phía trước có đèn xe, ngài Hách vội giẫm phanh.

“Hơ, không ngờ ngoài chúng ta ra còn có người dám đi cái đường nhỏ này…” Chu San cười nói.

Ngài Hách câm lặng, cô còn không biết ngại khi nói vậy à…

Xe phía trước không di chuyển, bọn họ cũng chỉ đành chờ.

Chu San đột nhiên hỏi: “Phải rồi, anh Hách này, anh với đối tượng thầm mến của anh thế nào rồi?”

“Ặc…” Ngài Hách bị tập kích bất ngờ, không biết trả lời ra sao, “Thì là… vậy đấy.”

Chu San như mẹ già lo cho con, bắt đầu hỏi han: “Sao lại thế được, sao vẫn không có tiến triển gì vậy?”

“Thời chưa tới… Dạo này cũng ít gặp nhau nữa….”

“Thật là, phải dũng cảm lên chứ. Thời chưa tới cái gì chứ, tự mình nắm bắt vận mệnh, khai phá tương lai đi!” (nắm bắt vận mệnh, khai phá thiên cơ)

“Đồ mất rồi còn kiếm cái khác bù vào được, người lọt mất rồi không tìm lại được đâu!”

“Làng này không có thôn xưa, thôn này không có tiệm xưa người tìm!”

“Vì thế, không cần viện cớ, xách mông lên tạo một cơ hội đi!”

Đợi đã, sao càng nói càng quá đáng vậy…

Ngài Hách nói: “Ừm… Giờ không phải lúc nói cái này đâu, tôi xuống xe xem tình hình, sao cái xe trước mặt không chịu đi.”

“Anh đi đi.”

Ngài Hách xuống xe, tiến lại gần chiếc xe màu trắng bạc.

Hơ, cái xe này trông quen quen…

“Ừ, được, tôi chờ ở đây.” Người đàn ông tắt điện thoại, bước ra khỏi chỗ khuất sáng.

Anh bấm điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn trước mặt, ngài Hách cũng thấy đối phương.

“Hử? Anh Hách, sao anh lại ở đây? Đã lâu không gặp.”

“À, là thầy Chu à.”

Ngài Hách cảm giác nhóc yêu quái trong tim mình lại xông ra nhảy loạn.

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Hai ngày không gặp, đúng là lâu rồi không gặp.

“Xe của cậu làm sao à?”

“Không rõ nữa. Nãy bị kẹt trong bùn, không biết hư ở đâu. Tôi đang đợi đội hỗ trợ sửa chữa đến. Xin lỗi, chặn đường của anh.”

“Không sao, không vấn đề gì. Tôi không vội, tôi chờ với cậu một lúc.”

Bấy giờ, Chu San từ trong xe bước ra.

Chu San vừa đi vừa hỏi: “Anh Hách, có chuyện gì vậy? Không đi được à?”

Vừa dứt lời, Chu Mạt thoáng ngạc nhiên, Chu San cũng nhanh chóng bước tới gần họ.

“… Chị.”

“… Mạt Mạt.”

Chu Mạt cùng Chu San gần như nói cùng một lúc.

Ba người đều sửng sốt.

“Hai người… đi với nhau?”

“Hai đứa… sao biết nhau?”

“Hơ… Hóa ra hai người là…”

Ba người ba miệng một lời.

Đúng là thầy Chu đã từng nói mình có hai người chị gái…

Ngài Hách không hề lường trước được sự trùng hợp này…

Chu San phát hiện biểu tình của ngài Hách ngày càng kỳ quái, cô đột nhiên nhớ lại lời hắn từng nói…

Người thông minh như Chu tiểu thư lập tức hiểu ra.

Người hắn thích cũng họ Chu, cũng là Alpha.

Trùng hợp đến thế à.

Cô quăng ánh nhìn phức tạp tới em trai nhà mình.

Không cần nói thêm nữa.

Chu Mạt chẳng hiểu gì, trên mặt mình có cái gì sao?

Ba người cứ thế yên lặng một lúc, hai người mỗi người một ý, một người thì không hiểu gì.

Nhìn ánh mắt nhìn thấu hồng trần của Chu tiểu thư, ngài Hách càng thêm lúng túng.

Xong đời.



Trên đường về.

Chu San chủ động cất tiếng trước: “Ờm… Cậu thích em trai tôi à?”

Ngài Hách thừa nhận không được mà phủ nhận cũng không xong.

Thấy hắn gật đầu, chị đại đẹp đẽ Chu San đau đớn lắc đầu một cái, nói: “Trời ạ, không ngờ người cậu thích là em trai tôi…”

Ngài Hách không biết nói gì: “Tôi không biết đó là em trai của chị…”

“Mẹ kiếp, người cậu thích là em trai tôi…” Chu San vẫn tiếp tục ngạc nhiên.

Ngài Hách câm nín, hắn hắng giọng một cái, ra vẻ rất bá đạo lạnh lùng nói một câu: “Sao vậy, không được sao?”

Chu San cười khổ, vỗ vai hắn: “Được chứ, coi như cậu tinh mắt.”