Ngài Hách dừng xe ở nơi cách vườn trẻ 50 mét.
Hắn đang định cởi dây an toàn thì nghe nhóc con ngồi sau nói: “Bác, buổi chiều bác đón con sớm đi, con không muốn ngồi trong vườn trẻ.”
Ngữ khí ai oán biết bao.
Ngài Hách quay đầu nhìn nhóc, chỉ thấy nhóc Hách một bộ hận thù thấu xương, mới nhìn còn tưởng ai nợ nhóc ta mấy chục đồng.
Ngài Hách nghĩ một chút, đoạn nói: “Giận bạn à?”
Nhóc Hách căm hặn kéo quai cặp: “Hứ, làm gì có đứa nào chơi với con, làm gì có ai để giận cơ chứ!”
Từ ngày bé Trần không để ý tới nhóc Hách, mỗi ngày nhóc Hách nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Trông hệt như một con rồng lửa, cứ ai lại gần là lại phun lửa tứ tung, làm gì có bạn nhỏ nào chịu chơi với nó.
“Con xem lại bản thân đi, chẳng biết lây cái tính kỳ quặc này từ ai, chẳng hiểu chuyện gì cả.”
“Là cậu ấy không để ý con trước! Ngày nào cũng khóc khóc khóc, phiền chết mất!”
Ngài Hách cũng bó tay: “Hầy, con cứ chê bạn ấy phiền. Trong rất nhiều bạn học khác, không phải con chỉ muốn chơi với mỗi bạn ấy thôi à.”
“Ai thèm chơi với cậu ấy chứ! Không, thèm!”
“Ồ, vâng, vâng, con không muốn, con không thèm.”
“Đúng!”
“Vậy con đang tức cái gì?”
“Con…”
Ngài Hách nhịn cười muốn nội thương.
Nhóc Hách chẳng biết trả lời thế nào, nhịn đỏ cả mặt.
“Được rồi, con đừng mạnh miệng. Từ giờ cứ nói chuyện với bạn ấy rồi chơi vui vẻ với nhau không được sao? Đâu cần giận dỗi như hiện tại?”
Nhóc Hách tự hỏi, đoạn nói: “Vậy giờ nên làm gì ạ?”
Ngài Hách nghĩ một chút, cảm thấy ba cái trò giận dỗi của mấy đứa nhóc có bao nhiêu đâu, có vẻ như chỉ cần tặng chút quà là giải quyết xong rồi.
Vì vậy ngày kế tiếp, cặp sách nhỏ của nhóc Hách phồng hơn thường ngày, bên trong là một món quà.
Trong vườn trẻ, lúc lên lớp, nhóc Hách ngồi trên ghế như những bạn nhỏ khác, nhưng nhóc ta lại như đứng đống lửa như ngồi đống than, chẳng biết nên đưa quà lúc nào, lại chẳng biết nói ra sao.
Nó cứ thế dày vò tâm trí mình, thân thể cũng không chịu khống chế mà uốn tới ẹo lui.
Thầy Chu đi qua hỏi nó: “Tuấn Lãng, em muốn đi vệ sinh à?”
Nhóc Hách như bừng tỉnh giấc mộng, cả người giật thót một cái, trợn mắt ngơ ngác nhìn thầy Chu.
Rồi xong, nãy giờ cố gắng lắm mới sắp xếp được mấy câu nói, bị thầy cắt đứt cả rồi!
Thầy Chu thấy nó như vậy cũng giật mình, giơ tay sờ trán nhóc ta xem có phải bị sốt không, nhưng lại chẳng bị sao cả.
Thầy Chu nghi hoặc, thế sao hồn vía lại trôi mây thế này.
Đến trưa, các bạn nhỏ ngồi cạnh nhau cùng ăn cơm. Trong nhà trẻ có rất nhiều bàn lớn, hầu hết các bạn nhỏ đều tụ tập lại một chỗ, vây quanh một cái bàn để ăn cơm cùng nhau.
Chỉ có mình nhóc Hách là chiếm trọn một cái bàn, lẻ loi đơn độc, như ghế vip vậy.
Nhóc Hách buồn lắm, trong lòng cầu xin cuộc sống đừng kéo dài nữa.
Ăn cơm xong, nhóc Hách dùng tốc độ bàn thờ lao tới phòng để đồ. Nó tới giá để cặp, tìm cái hộc tủ có dán tên mình, vô cùng cẩn thận mở cửa ra.
Ngay sau đó, đồng chí Hách sụp đổ.
Không thấy cặp sách đâu!
Não nhóc Hách như muốn nổ tung, tại sao lại như vậy!
Kỳ thực bình thường trong cặp sách cũng chẳng có gì, mất thì mất thôi, nhưng hôm nay không giống…
Nhóc Hách ngồi sụp xuống đất, nó chẳng biết phải làm gì tiếp theo, quà cũng không còn, có phải là cơ hội làm hòa với bạn Trần cũng biến mất?
Khốn nạn, rõ ràng lúc nãy còn hạ quyết tâm đi nói.
Vất vả lắm mới nghĩ xong mấy câu, vừa ngầu vừa hoàn mỹ.
Thầy Chu đã sắp xếp cho các bé an vị trên giường, lại không thấy nhóc Hách ở đây. Anh tìm một lúc, đoạn thấy nhóc Hách hồn vía bốn phương đứng trong phòng để đồ.
Thầy Chu còn chưa đi tới, nhóc Hách đã vội chạy lại trước. Nhóc Hách nắm quần thầy giáo, ngước đầu nói với anh: “Thầy ơi, em không thấy cặp sách của em, làm sao bây giờ?”
Đây là lần đầu tiên nhóc Hách dùng khuôn mặt tủi thân và đáng thương như thế nói chuyện với thầy Chu.
Thầy Chu thấy nhóc ta sốt ruột như thế cũng nhanh chóng tìm giúp. Sau đó tìm được đồ phía dưới gầm bàn trong phòng học. Có thể là lúc đó nhóc Hách tính đưa luôn nên cất cặp sách trong phòng học, kết quả lại quên mất tiêu.
Nhóc Hách ôm cặp sách, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác vui sướng “tìm lại tất cả những gì đã mất”.
…
Cuối cùng cũng tới tiết hoạt động tự do, nhóc Hách chưa muốn đưa cũng không được, một ngày sắp kết thúc rồi.
Nhóc Trần cũng các bạn nhỏ khác đang bàn với nhau xem nên chơi nhảy ô hay chơi Rồng rắn lên mây.
Nhóc Hách chậm rãi lại gần, đợi đến lúc các bạn nhỏ khác phát hiện ra mình, nhóc ta đã chạy tới sau lưng bạn Trần.
Nhóc Trần bị bé Lục huých một cái mới quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy nhóc Hách chẳng hiểu sao lại giấu một tay sau lưng, một tay khác lại cầm một cái hộp rất đẹp. Cái hộp kia còn lớn hơn tay nhóc ta, bạn nhỏ này sắp cầm không nổi nữa.
“Cho cậu.”
Nhóc Trần có hơi bất ngờ, dù sao nhóc ấy đã cố tình bơ bạn Hách nhiều ngày như vậy.
Bé Lục nhanh tay lẹ mắt, ngay lập tức chộp lấy cái hộp rồi thành thạo xé giấy gói, mở hộp ra xem.
Là một hộp nhạc dương cầm thủy tinh.
Nhóc Hách rất tinh tế trong việc chọn quà, bởi vì nó nhớ nhóc Trần đã từng nói nhóc ta rất thích âm nhạc, cũng rất thích nhạc cụ.
Hộp dương cầm thủy tinh này không chỉ đẹp đẽ, mà nó còn có thể tự động phát nhạc khi bấm vào nút bấm, nếu chạm vào nốt ẩn trên phím đàn cũng có thể phát ra những âm thanh vô cùng trong trẻo.
Nhóc Hách không thèm quan tâm đám nhóc khác đang líu ríu thảo luận cái gì bên tai, nó chỉ muốn biết bạn Trần có thích hay không. Kỳ thực nhóc ta đã chuẩn bị rất nhiều câu để nói, nhưng tiếc thay đến lúc này lại chẳng thể thốt thành lời.
“Cậu thích không?”
Nhóc Trần nhìn đến sững sờ, món đồ này có chất lượng rất tốt.
Nhóc ta trả lời: “Có, nhưng nếu là đàn ghita sẽ tốt hơn. Tớ không biết chơi đàn dương cầm như anh họ tớ. Nhưng mà thực sự…”
Lần thứ hai trong ngày đại não của nhóc Hách đóng băng, những câu sau của bạn Trần nhóc ta hoàn toàn không nghe được.
Nếu là đàn ghita thì tốt hơn…
Cậu ấy không thích thứ này.
Nhất định không thích nó.
Nhóc Hách tức giận, món đồ mình vất vả chọn lại không làm bạn Trần thích thú.
Thực tế nhóc Trần không có ý này, nhưng nhóc Hách nghe thấy ý gì thì chính là ý đó.
Trừ khi nhóc Trần rõ ràng rành rọt nói: Tớ rất thích, rất rất thích.
Như vậy nhóc Hách mới nghĩ rằng đó là yêu thích thực sự.
Nhóc Hách nghiễm nhiên cho rằng bạn học Trần sẽ có phản ứng này, và phản ứng này mới thực sự là yêu thích.
Nhưng phản ứng hiện tại vượt xa khỏi dự liệu của nhóc ta.
Bởi vì nhóc ta đêm đêm ngày ngày tâm niệm phản ứng của bạn Trần khi nhận quà, nó quá lo sợ bạn Trần sẽ không thích, mà chính điều này đã ám ảnh nó, cho nên đã tưởng tượng 9981 tình huống.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới tình huống này, làm nhóc ta muốn điên mất.
Sau đó, nhóc Hách khẳng định rằng bạn Trần không thích món quà này.
Nhóc Hách đột nhiên cảm thấy nhóc Trần khiến người ta thất vọng quá, nhận quà còn kén cá chọn canh.
Nếu không thích, vậy không tặng, chẳng có ý nghĩa gì cả!
Nhóc Hách tức giận đoạt lại hộp nhạc trong tay bé Lục, xoay người rời đi.
Nhóc Trần ở đằng sau gọi nó: “Cậu đi đâu?”
Nhóc Hách đáp lời: “Nếu cậu không thích thì ném đi! Không nói nhiều!”
Xem ra nhóc Hách có ham muốn kiểm soát và bản tính cố chấp vượt quá người bình thường.