Giang Trí Trí vội vàng xua tay: “Không cần, không cần. Tôi nhìn qua rồi, lần trước tại phòng rèn luyện thân thể.”
Thật sự muốn tự cắn lưỡi, cô là đang nói cái gì vậy!
“Cho nên, cô có thể làm gì cho tôi ăn không? Tối hôm nay tôi đều chưa ăn cái gì cả.”
Xem ra anh và cô giống nhau, đều không thể nào tận hưởng được tiệc hội đông người. Nghĩ tới túi quicksand mẹ vừa mới đưa cho cô lúc nãy còn ăn chưa hết, cô mềm lòng nói:
“Anh hãy chờ một lát, tôi viết xong rồi liền đi nấu cho anh.”
Dàn ý được phác thảo ngắn, không dễ gì vào lúc này mà có chút xúc cảm, nếu bây giờ bị gián đoạn không biết khi nào mới có thể cảm nhận lại được.
Ngụy Thiệu Viễn cũng không thúc giục cô, lại lần nữa nhắm mắt ngủ.
Trí Trí một hơi viết hơn 1000 chữ, vừa viết xong đoạn văn ngắn, đọc đi đọc lại từ đầu đến cuối, cảm thấy tương đối thỏa mãn. Sau đó, cô mới lại nhìn về Ngụy Thiệu Viễn vẫn đang nằm trên ghế sô pha.
Dường như anh lại ngủ rồi. Thời gian trên máy tính cũng chỉ về không giờ, anh cũng sẽ không muốn ăn thêm món gì nữa phải không nhỉ?
Cô hoạt động gân cốt một lát, cảm thấy có chút mệt rồi nên đưa cánh tay làm gối rồi nghiêng đầu chợp mắt một chút. Tình tiết có chút e ngại, cô đang tự nghĩ có nên tắt máy đi ngủ rồi mai lại tiếp tục hay không, máy tính xách tay trước mặt đột nhiên chuyển thành màn hình màu xanh.
Tim cô bỗng nhảy lên, liền duỗi tay nhấn nhấn vào bàn phím, không chút phản ứng. Cô lại nhấn nhấn lên bàn phím lần nữa, vẫn không có phản ứng. Trí Trí hoảng sợ, vẫn cố nhấn thêm vài lần, máy tính phát ra tiếng chuông báo động gay gắt.
Cô thoáng chốc không biết phải làm thế nào, cả người căng thẳng ngồi xổm xuống. Mở miệng thở dốc, giọng nói nhẹ nhàng trước mắt vừa đầy lơ mơ vừa sốt ruột trong cổ họng.
Cô nhìn sang Ngụy Thiệu Viễn, là có ý cầu sự giúp đỡ.
Tay cô vẫn còn tiếp tục ấn lên bàn phím, nhưng bị bàn tay từ người phía sau phủ lấy.
“Cô có phải thật sự tin rằng nhấn nhiều lên bàn phím như thế có thể giải quyết tất cả vấn đề của máy tính à?”
Đúng rồi. Nếu không thể làm điều gì, thích thì mua nó, uống nhiều nước nóng hơn và cố gắng khởi động lại nó. Đối với những người bình thường không có gì để nói về số phận, nó thực sự trông giống như một câu thần chú 16 ký tự!
Thân thể Ngụy Thiệu Viễn từ phía sau tiến lại, nhào tới đôi chân dài lớn, cũng học theo cô tư thế ngồi xuống. Tay anh đặt lên trên bàn phím, nhìn vào màn hình hỏi:
“Máy tính của cô có thường xảy ra tình trạng này không?”
“Không, chỉ gần đây xảy đến có vài lần.”
Cô chợt nhận ra rằng người đằng sau này là một người lão làng trong giới Internet, tinh anh của ngành IT, vội vàng hỏi:
“Anh có cách nào không? Cái này… cái này còn sửa được chứ?”
“Không đâu. Trong máy này có điều gì rất quan trọng à?”
Cô ra sức gật đầu. Toàn bộ bản thảo của cô dường như đều ở trong máy hết rồi, còn có các thông tin quan trọng sưu tầm để viết và vài bức hình về những nơi cô đã đi qua.
“Có bản dự phòng không? Cô sẽ không để toàn bộ nội dung trong ổ đĩa C hết chứ?”
“Không, tôi để trong ổ đĩa D.”
“Ừm.”
“Ừm là ý gì đây. Cái máy tình này còn có thể sửa được không?”
Giang Trí Trí giương mắt nhìn anh. Anh lại chỉ nhìn vào màn hình, để lại cho cô một góc nghiêng của khuôn mặt.
Dáng vẻ của người đàn ông đang tập trung làm việc vĩnh viễn vẫn là mê người nhất. Đặc biệt chính là trông anh như đứa con cưng của ông trời vậy. Khuôn mặt đẹp, thân thể đẹp và ngay cả thần thái lúc làm việc quên mình cũng thật khiến người khác khó dời mắt.
Nếu là bình thường, Giang Trí Trí dù thế nào cô nhất định cũng sẽ hóa ngốc ngồi nhìn, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ tới việc máy tính được sửa như thế nào. Cô nhìn anh không khác gì như một con sư tử có thể tấn công vào bất cứ máy tính nào.
Đặc biệt là khi con sư tử thủ thành này còn uống rượu say nữa.
“Cần cài đặt lại hệ thống” Anh nói, “Cô nếu như xác định bài viết đều ở trong đĩa D, bây giờ liền có thể cài đặt lại.”
“Anh… anh có thể sửa được à?”
Anh nhìn cô một cái: “Cô đang nghi ngờ cái gì?”
“Cái đó, không phải anh đang say rượu à?”
“Tôi cho dù có bất tỉnh nhân sự, thì việc cài đặt hệ thống này cũng không làm khó được tôi.”
Anh lại nhìn cô, “Chẳng qua việc này tốn chút thời gian.”
Trí Trí một chút liền hiểu ra, nháy mắt nâng cao tinh thần:
“Tôi đi nấu giúp anh món gì đó đây!”
Cô nhớ trong tủ lạnh vẫn còn bánh trôi, nấu cho anh bát bánh trôi rượu nếp cũng không thành vấn đề.
Ngụy Thiệu Viễn rốt cuộc cũng vừa ý khẽ nhếch môi cười.
…
Bữa khuya bốc khói nghi ngút được mang lên, máy tính như cũ vẫn đang chầm chầm tiếp tục quá trình cài đặt lại hệ thống.
Ngụy Thiệu Viễn bưng bát ngửi mùi thơm nhè nhẹ của hoa quế, đảo qua đảo lại trong bát nói:
“Trong đây có thêm si rô hoa quế à?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Cô tự làm à?”
“Đúng rồi, sao anh biết?”
Anh không trả lời, thổi rồi ăn thêm một muỗng: “Rất thơm, ăn ngon lắm.”
Mặc dù mùi vị nó không mềm, mịn như vị ngọt đặc trưng của bánh trôi, nhưng mùi thơm mềm mại của hoa quế lại giống với mùi thơm trong một hồi ức của quá khứ.
Trí Trí kể rằng sau Tết Trung thu hàng năm, cô sẽ tìm những hoa quế tươi trong các cây quế có mùi thơm, rồi sấy khô để làm xi-rô hoa quế để làm súp ngọt hoặc kẹo trái cây.
Khi cô nói điều này, giọng nhỏ nhẹ và mềm mại như phủ thêm một lớp đường ngọt ngào vậy.
Khi đó Giang Phức Lan vẫn chưa xảy ra chuyện. Chi phí ăn mặc của cô không thể so sánh với hiện tại, nên thật khó tưởng tượng được việc sửa cái máy tính dường như đã không thể chạy tốt được nữa.
Ngụy Thiệu Viễn đặt tay lên cái muỗng trong bát, Trí Trí hỏi:
“Anh không ăn nữa à?”
Không phải đói à, sao chỉ ăn một muỗng vậy?
“Đợi lát nữa ăn tiếp.”
Đêm nay vẫn còn dài, anh có chút không nỡ cứ như vậy mà một hơi ăn hết.
“Nguội rồi sẽ như biến thành cháo, như vậy ăn sẽ không ngon.”
Cô tưởng rằng anh là không ăn được món mình muốn sẽ cảm thấy mất hứng liền nói:
“Anh muốn ăn chè khoai đỏ, ngày mai tôi sẽ mua khoai về nấu rồi mời anh ăn, tối muộn rồi thực sự không đủ nguyên liệu. Không bột đố gột nên hồ mà.”
Anh chỉ lạnh nhạt ừm một tiếng, lại tiếp tục nhìn chăm chú vào máy tính trên bàn.
Trạng thái này có chút khó xử khi ngồi đối diện lại không biết nên nói gì cho thích hợp.
Ngụy Thiệu Viễn xem ra tỉnh rượu cũng không ít, Giang Trí Trí thì ngược lại có chút không chống lại được cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu dần cụp xuống.
“Chịu không nổi thì đi ngủ liền đi, máy tính thì còn phải chờ một lát nữa.”
“Không không, không sao đâu, tôi còn chịu được.”
Cô nhanh chóng lên tinh thần, chỉ được một lát liền gục xuống. Cuối cùng cô cũng nằm gục xuống bàn, mí trên mí dưới lại tiếp tục chống đỡ nhau.
Ngụy Thiệu Viễn cũng không nói gì, thong thả ung dung tiếp tục ăn hết cả bát bánh trôi rượu nếp đang dần nguội thành cháo.
Hệ thống cuối cùng cũng được cài đặt lại, Giang Trí Trí sớm đã ngủ gục trên bàn. Cái chăn ban nãy cô đưa cho Ngụy Thiệu Viễn bây giờ đã được đắp lên người cô, ngủ một lúc có chút đổ mồ hôi, cái chăn đã được đổi thành áo khoác của Ngụy Thiệu Viễn.
Anh cũng tắt máy điều hòa đang thổi khí nóng vù vù, phòng khách vốn không lớn bây giờ chìm vào sự tĩnh lặng. Ở giữa anh và cô cách nhau cái máy tính, anh từ từ đến gần cô, ngửi thấy mùi thơm trên người cô. Không biết rõ đó là mùi dầu gội trên tóc hay là mùi gì khác, dù sao cũng là hương vị ngọt ngào thuộc về một mình cô, vừa xa lạ nhưng cũng vừa quen thuộc.
Nửa khuôn mặt của cô vùi vào khuỷu tay, đôi môi đỏ tươi của cô chỉ lộ ra một góc, anh lại cảm thấy có chút mê hoặc, không tự chủ muốn tiến lại gần thân mật, không còn nằm trong khả năng có thể kiểm soát nữa.
Da thịt tiếp xúc, khoảnh khắc cơ thể chạm vào trong nháy mắt có chút hơi tê, anh đoán đây chắc là cảm giác như có dòng điện chạy qua cơ thể như mọi người thường hay nói?
Đôi môi của cô quả thật rất mềm, hơn nữa còn mềm hơn tưởng tượng. Tất cả những cảm giác mềm mại này lại như có vị ngọt tự nhiên vậy, hệt như món khoai đường cô nấu mà anh đã nếm qua một lần, nhưng lại nhớ nhiều năm rồi.
Anh vẫn còn muốn tiến sâu hơn một chút, nhưng thời cơ vẫn chưa đúng. Anh lùi lại một chút, hơi thở của hai người còn hòa quyện, anh tỉ mỉ quan sát làn da đỏ hồng cùng hàng mi cong dài của cô, còn có vùng tai đeo hoa tai tròn tròn nhỏ xinh của cô.
Lần sau vậy, lần sau lại hôn một cái ở đây, không biết cô sẽ có phản ứng đáng yêu như thế nào đây.
Anh vuốt vuốt mái tóc cô, nắm búi tóc bông xù xinh xắn trong tay, cảm thấy vừa đáng yêu vừa đầy đặn. Mái tóc bị vuốt rối của cô giống như những sợi lông vũ khẽ vuốt nhẹ qua kẽ ngón tay anh bóng mượt.
Giang Trí Trí bỗng nhiên cử động một tý, như là muốn tỉnh dậy, tay anh dừng lại. Cũng may là cô chỉ điều chỉnh tư thế một chút rồi tiếp tục ngủ say, anh lại có ý xấu mắt như đang nắm chặt búi tóc của cô.
Thời gian thật không còn sớm nữa, đêm muộn không dài như anh nghĩ. Ngụy Thiệu Viễn thở một hơi, đẩy máy tính ra xa, cũng gối đầu lên cánh tay đặt trên bàn, chăm chú nhìn cô một lần nữa rồi nhắm mắt ngủ.
…...
Ngày hôm sau lúc Trí Trí tỉnh dậy, áo khoác của Ngụy Thiệu Viễn vẫn đắp trên người cô. Người thì sớm đã đi rồi, chiếc xe Paramera đậu dưới lầu cũng không thấy nữa, không biết là anh tự mình đi hay là có người đến đón nữa.
Cô lại nhìn máy tính trên bàn, quả nhiên lại có thể sử dụng được rồi. Hồ sơ tư liệu vẫn còn, cô không nhịn được thở ra nhẹ nhõm.
Bây giờ là thế nào, đem trả áo khoác lại cho anh à? Vậy không phải lại đến công ty bọn họ một chuyến nữa à?
Thôi vậy, anh đã đáp ứng sắp xếp cho cô một người trong giới giải trí làm cố vấn rồi, nhưng lại không nói cụ thể là khi nào, cô thúc giục sẽ rất ngại. Qua hai ngày có chút lộn xộn, cũng may còn có áo khoác của anh làm cái cớ có thể đến công ty của anh hỏi về chuyện này, nếu làm vậy sẽ không tỏ ra quá đột ngột.
Giang Phức Lan cũng đã thức dậy, từ phòng bước ra không thấy Ngụy Thiệu Viễn, cũng không hỏi nhiều. Có thể trong hồi ức của bà, căn bản cũng không nhớ tới việc hôm qua có một người đàn ông trẻ không quen biết trong nhà, chỉ nói một câu:
“Trí Trí, mẹ đã nói với con rồi, lúc đi học không được yêu đương. Con còn quá nhỏ, chưa có mắt nhìn người, rất dễ bị người khác lừa gạt đó.”
“Con biết rồi, không có chuyện yêu đương đâu, mẹ yên tâm nha.”
“Ừm, sau này con lớn rồi, có người mình thích rồi thì dẫn về cho mẹ gặp. Nếu như không có, mẹ giúp con chọn một người.”
Trí Trí miễn cưỡng đáp: “Dạ được ạ, con biết rồi, con còn sớm mới trưởng thành, mẹ đừng bận tâm tới chuyện này.”
Cô biết bản thân mình tại thời điểm này, trong mắt mẹ cô chỉ là Trí Trí của năm mười lăm tuổi. Ngay cả khi không có bệnh Alzheimer, thì trong lòng của người mẹ, con của mình vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ.Vì thế cũng khó tránh khỏi việc giúp cô chọn lựa.
Kỳ thực Giang Phức Lan đối với việc dạy con rất nghiêm khắc, cũng giống như đa số các vị phụ huynh khác ở Trung Quốc. Họ ra lệnh cấm mọi tình cảm nam nữ trong tuổi dậy thì, nhưng khi đứa trẻ trưởng thành nên người thì chỉ mong sao bọn chúng ngay lập tức tìm người kết hôn.
“Con không tìm? Không sao, mẹ giúp con chọn, dù sao mẹ cũng là muốn tốt cho con, muốn tốt cho gia đình.”
Tất nhiên Giang Phức Lan cũng không phải là máy móc tùy tiện kết duyên, bà tự có suy tính của mình. Chỉ là khi làm việc này trước đây, xém chút nữa đã hủy hoạ cuộc sống của Trí Trí cùng với một người khác.
Giang Trí Trí hiện tại bỗng nhiên hồi tưởng lại như một giấc mơ. Mọi sự phẫn nộ, bất lực và bối rối của bản thân thời điểm đó. Những lời nói rất đau đớn phát ra từ miệng cô đã làm tổn thương sâu sắc người đàn ông đầy nội tâm, trầm mặc.
Vì vậy khi Phương Như hỏi cô, vì sao không dứt khoát tận hưởng thời gian yêu đương một trận, cô không thể trả lời, đó cũng là lý do.
Cô đã kết hôn một lần rồi, nhưng cô thậm chí không biết nên làm thế nào giải thích với người khác về cuộc hôn nhân ngắn ngủi hoang đường này, bản thân cô đều không có dũng khí để đối mặt.
“Đi thôi mẹ, con dẫn mẹ đi bệnh viện trước, buổi trưa chúng ta ở ngoài ăn một chút.”
Cô về lại thực tại, thúc giục mẹ mau đem thêm quần áo, bản thân thì mở máy tính dự định đem những gì lưu trong ổ đĩa đều đem lên đám mây. Người ta nói rằng, ăn một bữa chắc chắn sẽ no lâu, lo trước khỏi họa.
Ai biết rằng khi vừa mở trang web, còn chưa kịp kéo từng thư mục vào, máy tính lại một lần nữa đột ngột tắt đi, màn hình trực tiếp đen thui, triệt để hư toàn bộ.
“A!!!”
Giang Trí Trí trong lòng gào thét.