“Một lát cũng không được.” Cô ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, đều muốn quỳ lạy anh luôn rồi, “Anh mau ngồi dậy, cẩn thận bị cảm.”
Anh cuối cùng cũng nheo nheo mắt nhìn cô: “Mẹ cô cũng vừa mới nói như vậy, nhưng bà ấy tốt hơn cô, bà còn để tôi vào phòng cô ngủ.”
Trí Trí muốn ói máu: “Mẹ tôi đã lớn tuổi rồi nên có chút không còn minh mẫn, nói cái gì cũng đều không thể xem là thật.”
“Thật sao?” Anh cười cười, “Tôi ngược lại cảm thấy có lúc người bình thường còn không bằng người bệnh.”
Trí Trí chỉ cho rằng anh đang mỉa mai cô, mượn rượu phát điên.
“Không phải không để anh ngủ.”, cô gãi đầu loạn cả tóc, “Anh thấy đấy tóc tôi còn chưa kịp sấy khô, tối nay còn phải viết văn, thực sự không có cách nào chăm sóc anh. Hơn nữa nhà chúng tôi chỉ có hai người là tôi và mẹ, anh là một người đàn ông trưởng thành ngủ lại có chút không thích hợp.”
Ngụy Thiệu Viễn ôm bả vai: “ Có chút lạnh.”
Đúng rồi, lạnh nha, cho nên càng không thể ở tại đây nằm được, bệnh rồi ai chịu trách nhiệm?
Trí Trí bị anh đánh bại, hỏi: “Anh rốt cuộc gọi ai tới đón anh, là tài xế của anh à? Đưa số điện thoại cho tôi, tôi gọi lại giúp anh.”
Anh nằm nghiêng một bên không đáp lời, đôi mắt khép chặt, giống như thật sự ngủ rồi.
Cô không có cách nào, nghĩ một chút, đi tới phòng của mình gọi điện thoại cho Phương Như.
Đầu dây bên kia ồn ào muốn chết, Phương Như cùng bọn họ đi K hát vẫn chưa tàn cuộc, ra ghế bên ngoài mới bịt một tai nghe máy, nói lớn: “Trí Trí, cậu vừa mới nói gì, nói lại một lần nữa.”
“Tớ nói Ngụy Thiệu Viễn.” Trí Trí nhẫn nại nói, “Anh ấy uống say rồi, không thể lái xe, hiện tại người đang ở nhà tớ. Cậu có thể gọi ai đó ở công ty bọn họ đến đón anh ấy được không?”
“Người của công ty bọn họ tớ không quen biết nha, bọn tớ chỉ là công ty con thôi.”
“Thư ký của anh ấy, hoặc tài xế cũng được, đều không quen ai cả à?”
“Tớ chỉ biết Bạch Tuấn Kỳ là thư ký hội đồng quản trị của bọn họ, bình thường cũng là trợ thủ đắc lực của Ngụy Thiệu Viễn, nếu không thì cậu tìm anh ta? Để tớ tìm cho cậu danh thiếp của anh ta…”
“Bạch Tuấn Kỳ là thư ký hội đồng quản trị? Anh ta không phải là quản lý hạng mục DreamWorks sao?”
“Không phải nha, anh ta là tốt nghiệp đại học, Ngụy Thiệu Viễn nhìn trúng anh ta, làm sao có thể chỉ là một quản lý hạng mục được?”
Trí Trí có chút choáng: “Nếu như là anh ta, tớ có phương thức liên lạc, tớ gọi anh ta đây.”
Phương Như đầu dây bên kia cười: “Kìa, cậu sao có thể ỉu xìu thế? Không phải muốn tìm cảm giác yêu đương à? Bây giờ có một anh chàng đẹp trai giàu có đầy sức hấp dẫn say rượu ở nhà cậu kìa, còn không nhân cơ hội này?”
“Nhân cái gì mà nhân, anh ấy lại không phải tiểu thịt tươi làng giải trí.”
“Này nha, cậu thay đổi nguyên tắc chút xíu đi, làm sao cậu có thể dính vào làng giải trí như vậy, thì viết văn về tổng tài cũng có thể thôi!”
“Làng giải trí có nhiều không gian để viết, còn viết về tổng tài thì…” Cô nhìn vào căn phòng đang khép cửa bên cạnh, “Không nói nữa, tớ gọi điện thoại cho Bạch Tuấn Kỳ.”
Chuyện của mẹ năm đó náo loạn tới nỗi cả thành phố đầy mưa gió, những người trong lĩnh vực kinh doanh đã sợ tránh không kịp, tình người lạnh lẽo cô cũng đã nhìn đủ. Lĩnh vực kinh doanh như là một hội chợ phù phiếm, mặc dù làng giải trí hoặc các lĩnh vực khác chắc chắn cũng có, nhưng tốt xấu gì cô cũng chưa từng tiếp xúc qua, vẫn còn có không gian cho trí tưởng tượng của mình.
Bạch Tuấn Kỳ nhận được điện thoại của cô dường như cũng có chút ngoài ý muốn: “Giang Tiểu Thư, bữa tiệc kết thúc rồi à? Có thuận lợi không?”
Thuận lợi hay không thuận lợi một lời không thể nói rõ ràng được, từ lúc nghe Phương Như nói anh ta là thư ký hội đồng quản trị, cô đều có chút không biết nên xưng hô thế nào, nghĩ một lúc vẫn gọi anh ta là Bạch Tuấn Kỳ, nói: “Cái đó, là như vầy, hôm nay tôi đi bữa tiệc kỷ niệm thành lập trường, Ngụy Tổng các anh cũng đi, sau đó bây giờ thì say rượu rồi không thể lái xe, anh có thể qua đây… hoặc có thể cử một người qua đón anh ấy chút không?”
“Ngụy Tổng? Anh ấy bây giờ đang ở cùng cô à?”
“Đúng vậy.” Trí Trí cũng có chút xấu hổ, “Anh ấy lúc này đang ở nhà tôi.”
Bạch Tuấn Kỳ vốn là nghe nói Ngụy Thiệu Viễn uống rượu say thì rất kinh ngạc, nhưng liền nghe người bây giờ đang ở nhà cô ấy thì càng kinh ngạc hơn, ở đầu dây bên kia cả nửa ngày trời không mở miệng.
“Quản lý Bạch?”
“A, ồ ồ, ra là vậy.” Anh suy nghĩ cả nửa ngày, mới hồi thần trở lại, “Hôm nay tôi đi công tác, không có cách nào qua đón anh ấy được.”
“Thế công ty không có người khác à, hoặc là anh ấy không có người tài xế chuyên dụng có thể đón anh ta à?”
“Tài xế của anh ấy hiện tại đang ở cùng với tôi…” Ý thức được lời nói dối này có chút tế nhị, anh liền vội vàng giải thích, “Không không, cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là hôm nay đi công tác là tài xế anh ấy được cử đưa đón tôi, chính là thành phố gần đây. Lời người khác nói, cô xem hiện tại tối thế này rồi, gọi họ dậy từ ổ chăn đều quá không thích hợp nha!”
“Vậy phải làm sao đây?” Giang Trí Trí liếc mắt qua ghế sô pha trong phòng khách, “Rốt cục cũng không thể để anh ấy ngủ ở nhà tôi?”
Sắp xếp lại suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Tuấn Kỳ liền rất bình tĩnh: “Giang tiểu thư, Ngụy Tổng chúng tôi bình thường là ở một mình, cho dù một lát đưa anh ấy về, anh ấy say bí tỉ như thế lại ở nhà một mình thì rất không an toàn, ngộ nhỡ nửa đêm anh ấy nôn mửa đến nghẹt thở thì phải làm sao? Loại chuyện ngoài ý muốn này cũng thường xuyên xảy ra. Xin vui lòng nhìn vào toàn bộ công ty chúng tôi, để anh ấy ở lại một đêm được không? Sớm mai anh ấy tỉnh dậy nhất định rất cảm kích cô.”
Giang Trí Trí không để ý việc cảm kích của anh, chẳng qua nghĩ tới việc hôm nay anh vì cô giải vây, còn có giúp đỡ chuyện của cô, dường như bắt một người ngủ ở ngoài trong thời tiết như thế này còn có chút vô nhân đạo.
Bạch Tuấn Kỳ cảm ơn nhiệt tình xong liền muốn cúp máy, Trí Trí lại gọi anh ta: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi, Bạch quản lý anh thật sự là thư ký hội đồng quản trị phải không?”
Nghĩ thấy không thể che giấu được nữa, anh chỉ có thể thừa nhận: “A, đúng vậy, chỉ là một title mà thôi, không cần quá để ý đâu.”
“Vậy vì sao lại muốn phụ trách hạng mục DreamWorks này?
Ôi, anh không thể nào nói đây là sắp xếp của sếp, trăm phương ngàn kế như vậy tự nhiên là đặc biệt coi trọng. Vốn là anh ta vẫn không rõ ràng là tại sao, hiện tại nhìn thấy người đều đã đến nhà cô nương người ta ngủ rồi, dường như là có chút hiểu.
Anh thả ha ha: “Giang Tiểu Thư, cho dù là bí mật quan trọng hay là bí mật nhỏ thì đều là công việc mà thôi, tôi có sự tỉnh ngộ làm ốc vít, chỗ nào muốn thì xoay chỗ đó. Công việc kinh doanh về internet của chúng tôi rất bận rộn, một người làm việc của hai người hay thậm chí là làm việc của nhiều người đều có cả, đây cũng không phải trường hợp đặc biệt. Dù sao thì cô cũng chỉ biết, Ngụy Tổng là người có yêu cầu rất cao, đối với nhu cầu của khách hàng đều rất để tâm.”
Sếp của tôi ơi, tôi chỉ có thể giúp anh được tới đây thôi.
Cúp điện thoại, Giang Trí Trí lại nhìn vào người đàn ông đang nặng nề ngủ trong phòng khách, đành thở một tiếng.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng chịu đựng qua đêm nay thôi.
Cô cúi người trước ghế sô pha nhìn Ngụy Thiệu Viễn đang ngủ say, cánh tay ôm trước ngực như đang bị lạnh, có chút tội nghiệp đáng thương, lấy mền đắp cho anh, lại mở điều hòa trong phòng khách.
Máy điều hòa này được lắp đặt trước đây khi cho người thuê nhà, chưa được mấy năm, còn có chút mới, đã thổi ra đủ hơi ấm. Mùa đông ở thành phố duyên hải ven biển phía Nam thời gian dùng điều hòa làm ấm không nhiều, hai năm nay cô ở nhà cũng không mở, tiền điện mắc nữa, hôm nay vì Ngụy Thiệu Viễn “xa xỉ” một chút vậy, cô cho rằng dù sao cũng là vài con số thôi mà, lề mề chút vậy.
Cô ngồi ôm chiếc máy tính xách tay cũ trong phòng khách, bàn cà phê quá ngắn, cô lấy một cái gối trên gối sô pha rồi ném nó xuống sàn, ngồi xếp bằng xuống, nhìn chằm chằm màn hình rồi bắt đầu gõ.
Ngụy Thiệu Viễn liền mở mắt ra, liền nhìn thấy lưng của cô ở phía trước, đôi vai mảnh khảnh và yếu ớt, khẽ cúi xuống, hai cánh tay trên cạnh bàn và ngón tay lướt như bay trên bàn phím.
Mái tóc ban nãy còn ướt sủng đã được sấy khô, búi lên đỉnh đầu thành một cục hình tròn. Tóc cô khi ướt liền tự nhiên xoăn, bó thành một lọn hơi rối.
Đôi mắt cô có chút cận thị, khi nhìn vào màn hình cần phải đeo kính, gọng kính tròn tròn tăng thêm cảm giác giản dị gần gũi.
Cô tắt đèn pha trên trần, để lại một dãy đèn tối trên trần nhà kiểu cũ, với ánh sáng mờ để che, anh có thể nhìn thấy cô trong khoảng cách gần một cách không che giấu.
Có lẽ cảm thấy rằng có ánh mắt đang nhìn mình, Giang Trí Trí quay lại nhìn. Ánh mắt anh không lảng tránh. Hai người nhìn nhau và anh nói, “Tôi muốn uống nước.”
Người say rượu lớn nhất, cô thở dài một hơi, đứng dậy đưa cho anh ly nước nóng.
Anh nhấp một ngụm trên tay cô, ra hiệu cô để ly lên bàn bên cạnh, sau đó là một mảnh không gian yên lặng.
“Trễ thế này rồi, cô còn đang viết gì vậy?”
“Viết tiểu thuyết đấy, dàn ý văn mới của tôi.” Cô đem ly xuống, bản thân cũng ừng ực uống hai ngụm nước, “Hôm nay không có người đến đón anh, anh hãy nghỉ ở đây nghỉ ngơi một đêm, sớm mai lại đi.”
Anh ừ một tiếng.
Trí Trí đem máy tính và đệm đều dịch qua một bên: “Anh mau ngủ đi, đừng nhìn vào màn hình của tôi! Có người nhìn vào thì một chữ tôi cũng không nghĩ ra được.”
Ngụy Thiệu Viễn nhắm mắt lại, rồi lại rất nhanh mở mắt ra.
“Anh không buồn ngủ à?” Trí Trí có chút gục ngã, lúc cô viết văn thực sự không quen có người bên cạnh.
“Tôi có chút đói, ngủ không được.”
Anh đừng giày vò tôi nữa… Trí Trí thật muốn đập bể máy tính phía trước.
“Trong nhà tôi không có gì để ăn, hay là anh tự xuống lầu tìm đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi?”
“Tôi chỉ ăn món ăn nóng, mì, bánh trôi cái gì cũng được. Tôi đã từng ăn một loại đồ ăn nhẹ Nam Kinh gọi là súp khoai bên trên là xi- rô hoa quế, vừa mềm vừa ngọt, cô biết làm không?”
Lại còn chọn món nữa! Giang Trí Trí nói: “Làm sao anh biết gia đình tôi đến từ Nam Kinh?”
“Dữ liệu cá nhân của cô, quên rồi à?”
Mẹ của cô, Giang Phức Lan là người Nam Kinh, đến cô thì chỉ có thể xem có nguyên quán là Nam Kinh thôi, đối với nơi đó dường như không có ấn tượng trực quan gì, hay là từng đi thăm lại trường một lần. Nhưng món súp khoai hoa quế loại đồ ăn vặt này thật sự là học được từ tay nghề của mẹ cô, cô sau đó lúc làm hộ lý tư nhân còn làm cho bệnh nhân của mình ăn qua rồi.
Sự thật xác thực của điều vô nghĩa đó là gì, nhưng anh biết rõ mọi chi tiết như vậy, rõ ràng là đang điều tra cô.
Mặc dù anh cũng nói rằng, trong thời đại công nghệ này chỉ cần để lại dấu vết trên Internet, anh sẽ không khó có một bộ thông tin cá nhân đầy đủ, nhưng cô không vui, nhưng cảm giác riêng tư đang bị xâm phạm.
“Bây giờ đi đâu tìm hoa quế, cũng không có ai rảnh để nấu.”, cô không khách khí, “Anh không phải là một người yêu thích tập thể dục à? Kiểm soát lượng ca- lo- ri trong người, không phải ăn một bữa khuya một ngày sẽ toi công tập à.”
Ngụy Thiệu Viễn cười và nói rằng, “Tôi đã không được dùng đường tám tháng rồi, và tôi không được ăn thứ gì ngọt, nhưng giờ đã qua khỏi giai đoạn đó rồi. Miễn là tập thể dục nhịp điệu kết hợp với kiểm soát lượng dầu mỡ và giảm carbon, ăn ít hơn không có nghĩa là không ăn.”
Giang Trí Trí do dự một lúc: “Hình như tôi đã nghe qua một kinh nghiệm như vậy, có một ngôi sao...”
Bành Vu Yến? Anh gật đầu, “Tôi cao như anh ta, tỉ lệ mỡ trong cơ thể anh ta là 6%, tôi cao hơn anh ta một chút, 7%.”
Cô líu lưỡi, nhớ lại lần cuối cô thấy đường nét cơ thể của anh trong phòng tập, đôi mắt cô không nhịn được lướt trên người anh.
Áo gió của anh không cài, chiếc áo đen bó sát trong tư thế nằm như bị kéo căng ra, và cơ ngực của người đàn ông đang lờ mờ ẩn hiện.
Anh đặt tay lên nút áo: “Cô không tin à? Cô có muốn kiểm tra không?”