Một khi bắt đầu nghi ngờ, Trí Trí sẽ nhìn ra ngay ánh mắt của Ngụy Thiệu Viễn đều có chút kỳ quái.
Giang Phức Lan đối với yêu cầu đề xuất của Ngụy Thiệu Viễn không có ý kiến. Cho dù chỉ cần quay đầu là bà có thể sẽ không nhớ đến nữa.
Trí Trí muốn hỏi Ngụy Thiệu Viễn chuyện ly hôn năm đó như thế nào, nhưng khi cô vừa đề cập đến chuyện đó thì anh đã khéo léo ngắt lời của cô chuyển sang chuyện khác. Căn bản anh không muốn trả lời cô về điều này.
Lúc đầu khi cô cùng Ngụy Thiệu Viễn kết hôn ngoài ý muốn, bản thân cô kỳ thực vẫn còn lơ mơ. Thậm chí còn cùng mẹ cô cãi nhau một trận, đau đầu không thôi. Công ty của Giang Phức Lan thời điểm đó đã đến bờ vực phá sản, cho dù đã tạm thời đóng cửa, nhưng vẫn còn có rất nhiều việc phải tự bà quay về xử lý. Bà thấy Trí Trí bên này rất khó kiếm được số tiền như ý muốn, chỉ có thể nghĩ cách khác. Liền vội vội vàng vàng về nước, không ngờ mới vừa về đến nơi đã bị đội cảnh sát kinh tế đến bắt đi.
Trí Trí nghe thấy tin tức này lòng nóng như lửa đốt, sao có thể tức giận được nữa. Hai mẹ con cô cùng sống nương tựa lẫn nhau, cô không thể nào ngồi yên mà nhìn mẹ như vậy được. Đúng lúc bệnh nhân lúc đó của cô, cũng chính là cậu của Ngụy Thiệu Viễn - Chú Thành đã qua đời. Công việc của cô cũng xem như đã xong. Về công về tư đều không thể tiếp tục ở lại Mỹ, thế là vội vàng đặt vé máy bay chuyến sớm nhất để về nước.
Ngụy Thiệu Viễn biết cô sốt ruột về nhà, nên không nói gì nhiều, cũng không vì những lời nói nhất thời xúc động của cô mà mang hận trong lòng. Thậm chí anh còn giúp cô đặt vé máy bay sớm về nước, thủ tục ly hôn cũng là do tự anh sắp xếp.
Trí Trí cũng chưa từng có nghi ngờ, suy cho cùng ly hôn hay kết hôn cũng là trình tự của pháp luật, cho dù tùy ý thì cũng sẽ có những hạn chế nhất định. Chẳng hạn như ít nhất thì hai bên cũng phải trình diện. Nhưng cô lúc đó toàn bộ sức lực và tâm tư đều đặt vào việc làm sao liên hệ với luật sư và nhân chứng để cứu mẹ mình ra. Thật sự không còn tinh thần để quan tâm tới chuyện khác nữa. Sean cam đoan với cô sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này. Cô chỉ cần đưa đơn ly hôn là được, cho dù anh không làm ổn thỏa thì mẹ và cha dượng của anh cũng có nhiều nhân lực và danh tiếng ở nơi đó. Chỉ chút chuyện nhỏ như vậy sẽ không hề làm khó họ được.
Trí Trí tin anh nên cô chỉ đưa tờ ly hôn rồi lập tức nhanh chóng bay về nước.
Nói trắng ra thì mối quan hệ giữa cô với Sean vừa là thầy cũng vừa là bạn. Cô vẫn luôn tin tưởng anh, nhiều năm như vậy cô cũng chưa gặp phải bất kỳ vấn đề gì liên quan đến cuộc hôn nhân của họ. Cho nên trước giờ cô cũng chưa từng hoài nghi vể việc cả hai có thể vẫn chưa ly hôn.
Ngụy Thiệu Viễn không chịu nói, cô cũng không có con đường nào để dò tìm, cưỡng ép không thành nên chỉ có thể dụ dỗ thôi.
Từ khi cô xuất viện, Ngụy Thiệu Viễn liền lập ra kế hoạch tỉ mỉ giúp cô tăng cường sức khỏe. Anh không thể để cô bởi vì cường độ sáng tác miệt mài và cách sống sai đổ bệnh thêm lần nữa.
Anh dạy cho cô phương pháp quản lý thời gian hiệu quả, dù bận trăm công ngàn việc nhưng anh vẫn dành thời gian giúp cô hoàn thành công việc.
Ví dụ như việc chạy bộ buổi sáng. Lúc trước anh cũng đã từng thử gọi cô dậy sớm cùng chạy bộ, kết quả cô vẫn là 12 giờ đêm mới ngủ, vì thế sáng sớm dậy không nổi. Anh chỉ có thể làm cho cô bữa sáng tình yêu, nhờ Giang Phức Lan thúc giục cô ăn sáng.
Bây giờ anh quyết định thay đổi sách lược, đem đặt trong phòng cô 3 chiếc đồng hồ báo thức, tới giờ dậy liền kêu liên tục không ngừng. Trong đó còn có một cái có thể phun nước, kêu 3 tiếng cô không chịu dậy sẽ lập tức phun nước lên mặt cô, hơn nữa không thể hủy bỏ. Trí Trí bị phun nước một lần liền không dám ngủ nướng nữa, nghe thấy chuông báo thức liền bò dậy. Mắt nhắm mắt mở đến nhà vệ sinh rửa mặt, đụng vào tường hay cửa liền hoàn toàn tỉnh ngủ ngay.
Giang Phức Lan lớn tuổi nên giấc ngủ rất ít, mỗi ngày sáng sớm bà đều tỉnh rồi. Ngụy Thiệu Viễn giúp bà liên hệ với nhóm nhảy ở quảng trường buổi sáng. Mỗi sáng sớm, bà đều đến đó tập nhảy, rèn luyện sức khỏe và cùng những người khác trò chuyện. Mặc dù đa số thời gian Giang Phức Lan đều không nói gì nhiều, nhưng vẫn là nhu cầu giao tiếp xã hội, bà vẫn rất thích những hoạt động như thế. Mỗi ngày tờ mờ sáng đều đến quảng trường khiêu vũ, sống có tự giác giống như khi làm việc trước đây.
Từ lúc Ngụy Thiệu Viễn đề nghị tổ chức đám cưới, liền nhận được sự tin tưởng vô biên từ bà, đến chìa khóa dự phòng cũng đều đưa cho anh. Vì thế Ngụy Thiệu Viễn có cơ hội gọi cho Trí Trí dậy chạy bộ cũng rất thuận tiện. Kéo không dậy cũng không sao, đồng hồ không hoạt động cũng không sao. Anh điên cuồng hôn cô, làm thế nào cũng phải khiến cô tỉnh. Nếu không được, có thể tăng thêm mức độ, dù sao đến khi anh bắt đầu lột đồ cô, cô cũng nhất định phải tỉnh dậy để giữ tay anh lại. Sau đó hai người ngồi nhìn nhau bên mép giường, anh giúp cô đến nhà vệ sinh, lấy kem đánh răng và nước cho cô rồi tiếp tục đứng sau lưng cô làm đệm hình người.
Sau một lần té xỉu phải nằm viện, Trí Trí cũng biết yêu quý sức khỏe của mình, cũng không giống như lúc trước là ban ngày nằm ban đêm làm việc. Nếp sinh hoạt cực kỳ hỗn loạn, nên hiện giờ dựa theo phương pháp quản lý thời gian mà anh đã dạy cô. Mỗi ngày gần 12 giờ để làm việc, bảo đảm 10 giờ để ngủ, còn lại thì trò chuyện cùng mẹ mình.
Chỉ là… anh cũng có thể nghĩ đến sức khỏe cô vừa mới bình phục, hoặc là còn có chút xấu hổ nên chuyện không thể giữa người yêu với nhau cả anh và cô vẫn chưa từng làm.
Ngụy Thiệu Viễn không phải không nghĩ đến, anh là một người đàn ông bình thường. Đại khái là vận động mạnh, nên hormone tiết ra cũng dồi dào. Từ sau khi anh và Trí Trí mở ra thế giới mới, nhu cầu của anh cũng tăng cao hơn. Đặc biệt là sáng sớm, quả thực là rất dồi dào nên chỉ cần đụng cô vài cái cũng làm anh có cảm giác.
Trí Trí cũng không hỏi lý do lại phải chịu đựng như vậy, tiếp tục giả bộ không biết, luôn cố ý trêu chọc anh.
Buổi sáng anh lại gọi cô dậy, làm sao cũng không gọi dậy được. Cho dù thời tiết đã dần nóng lên, anh phải vén chăn của cô lên, kết quả là bị mỹ cảnh thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt làm mù mắt.
Trí Trí mặc trên người chính là bộ đồ nội y tình thú vẫn luôn chưa từng mặc qua. Đen trắng xen kẽ nhau bằng sợi tơ tằm, phần thân trên dường như chỉ dựa vào phần dây ren cố định hình chữ thập trên vai. Bộ phận then chốt thì cũng chỉ có nụ hoa màu đen che giấu, bên hông thêm sợi dây tinh tế quấn quanh. Đăc biệt là nút buộc chiếc quần nhỏ lại dường như không thấy, chỉ có thể thấy sau thắt lưng có chiếc nơ hình con bướm nhỏ…
Trí Trí vốn là nửa nằm ở trên giường, nghe thấy Ngụy Thiệu Viễn ngừng thở sau lưng cô, khẽ vuốt mái tóc, xoay đầu lại nhìn anh:
“Mặc như vậy đẹp không?”
Cô vốn dĩ hạ quyết tâm muốn quyến rũ anh, lại là sân nhà của cô, đã tính là rất có lợi thế rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên. Ngay đến trang phục như thế này cũng là lần đầu tiên mặc, vẫn khó tránh khỏi xấu hổ. Mặt cô đỏ ửng giống với nụ hoa trên người cô càng làm nổi bật lên làn da trắng mềm mại vốn có. Cảm giác như là người đẹp lấy đàn tỳ bà che giấu đi khuôn mặt.
Ngụy Thiệu Viễn hô hấp có chút không thoải mái, liền ngồi xuống hỏi cô:
“Em đây là ý gì, muốn dùng cách này để trốn chạy bộ phải không?”
“Anh nhìn xem có đẹp không?”
Anh nhìn cô đang hất cằm lên, khàn giọng: “Đẹp lắm!”
“Miễn cưỡng vậy à? Xem ra em vẫn là không hợp với bộ đồ này rồi. Bỏ đi bỏ đi, thay bộ đồ khác vậy.”
Cô giả bộ ra vẻ tủi thân, làm tư thế như muốn đứng dậy, ngay lập tức bị anh đè lại xuống giường:
“Ai nói không hợp, không phải anh đã nói đẹp rồi sao?”
“Nhưng hành động của anh lại không nói như vậy. Lúc em mua bộ nội y này, người ta quảng cáo rằng anh sẽ khó lòng kiềm nổi. Nhưng anh lại lạnh lùng như vậy, chỉ nói nhạt nhẽo một câu đẹp thôi…”
Anh không biết cách đối phó với những chuyện vui. Cô mặc thành như vậy, anh nhìn qua đều chịu không nổi, nếu giống như bây giờ chạm vào cô, hôn cô…
Bàn tay anh đã từ trên vai cô dò xét xuống nụ hoa trước ngực cô. Cô cảm giác có ý chí bảo vệ, nhưng căn bản lại không chịu được sự khống chế của anh.
Bây giờ là 7 giờ 10 phút sáng, trong phòng của cô nên mẹ cô lúc nào cũng có thể trở về.
Nhưng Trí Trí mặc kệ tất cả, giống như là sợ anh không hiểu những bí ấn đằng sau bộ đồ nội y. Anh nâng một chân của cô lên, chiếc quần nhỏ bên dưới cũng có một nụ hoa. Nhưng bên dưới lại trống rỗng không có bất kỳ miếng vải lót nào nữa, vừa đúng lúc lộ ra khu vực nho nhỏ.
Ngụy Thiệu Viễn cảm thấy máu huyết dâng trào, rất sợ một lát nữa máu mũi sẽ chảy ra, mất thể diện trước mặt cô. Nhưng rất nhanh máu huyết đã chuyển đến bộ phận khác, anh đột nhiên cảm thấy bản thân có chút hơi ngớ người.
Rõ ràng là người con gái của mình, là bạn đời được pháp luật thừa nhận. Vì sao đối mặt với mỹ cảnh như vậy lại cảm thấy bản thân áp lực?
Vị trí trái tim bên ngực trái của Trí Trí bị rơi vào tay anh, động tác theo lời anh nói trong vô thức bắt đầu lan tỏa nhiệt độ ra khắp người cô. Đôi mắt của cô chuyển động, chóp mũi đã có chút mồ hôi, hơi thở trầm ổn nhưng vẫn có chút nóng bỏng. Cô cắn môi dưới, một bàn tay khẽ vút xuống dưới.
Ngụy Thiệu Viễn nhìn vào cánh tay nhỏ tinh tế của cô, không còn cách nào nhẫn nại nữa. Ban nãy là anh chỉ hôn nhẹ lên khóe miệng cô, bây giờ liền hung hăng hôn mạnh lên đôi môi cô.
Cô quả nhiên sớm đã có kế hoạch từ trước. Từ sáng sớm đã nhanh chóng ngồi dậy, rửa mặt chải tóc cho bản thân, thay ra bộ đồ nội y nóng bỏng. Vì thế trong hơi thở vẫn còn lưu lại hương thơm bạc hà, thoáng qua trên người vẫn còn mùi vị thơm ngát.
Anh vừa mua tặng cô nước hoa hiệu Chanel mà cô yêu thích nhất, hôm nay vừa hay có đất dụng võ.
Hạnh phúc giống như vẫn luôn một mực ở bên cạnh anh, rồi lại đến quá mãnh liệt, nụ hôn cũng khiến người ta đắm say, rồi lại không cách nào tự chủ.
“Đợi anh một chút!”
Anh chìm sâu trong nụ hôn nhẹ đẩy cô ra, vội vàng chạy đi khóa cửa rồi vòng lại. Sau đó liền cởi áo thun đã ướt mồ hôi khi nãy vận động, lộ ra cơ bắp đầy kiêu ngạo rồi mới quay trở về giường ôm chặt lấy cô, tiếp tục cuộc đại chiến môi lưỡi một lần nữa.
Cho dù mẹ cô có thể trở về bất kỳ lúc nào thì anh cũng không buông tha cho cô được nữa. Cho dù cô dùng cách này để trốn chạy bộ anh cũng nhận ra rồi. Ai bảo cô lại hiểu anh vậy chứ, kỹ xảo nhỏ này đúng là rất có hiệu quả với anh.
Có bộ đồ nội y này góp thêm hứng thú, lại thêm chuyện phải đề phòng Giang Phức Lan quay về. Căng thẳng kích thích tăng lên rất nhiều, cả hai đều nhập vào trạng thái rất nhanh. Đặc biệt là Ngụy Thiệu Viễn, tựa như từ trước đến nay vẫn chưa từng kịch liệt như vậy, âm thanh đều có chút thay đổi, giọng nói khàn khàn khẽ gọi tên cô:
“Trí Trí…”
Thấy thời cơ không sai lắm, Giang Trí Trí vừa nhận lấy sự công kích của anh, nỗ lực đem cảm giác của bản thân áp chế xuống, vừa ôm lấy cổ anh, nói bên tai anh:
“Sean, anh có điều gì gạt em hay không?”