Vị Ngọt Đôi Môi Khi Con Tim Rung Động

Chương 9: Chương 9





Thấy mọi người lại lục tục rồi đi, cảm thấy mình chắc chắn không chen vào được, bước chân Ôn Dĩ Ninh do dự vài giây, cuối cùng lựa chọn xoay người đi ra khỏi giảng đường.
Vừa đi cô vừa gửi tin nhắn cho Thẩm Tự Chi.
[Sweety: Em chờ anh ở đình hóng mát cạnh rừng cây nhỏ nha..]
Cái đình hóng mát này là địa điểm nghỉ ngơi Ôn Dĩ Ninh thích nhất khi còn học đại học, ban ngày ít người, thanh tịnh, buổi tối gió thổi mơn man, cũng thấy thoải mái.
Cô mới ngồi xuống không bao lâu, bỗng nhiên bị người vỗ vai.
“Ôn Dĩ Ninh? Thật khéo!”
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy giọng nói nà có chút quen thuộc, theo tiếng nói quay đầu lại thì thấy Giang Trí Lâm đứng trước mặt cô, vẻ mặt lộ rõ kinh ngạc cùng vui mừng.
Cô “A” một tiếng, lại chả có chút hứng thú nào, “….Là “khéo” thật.”
“Ninh Ninh để anh chờ cô ấy ở đây, em cũng ở đây đợi người, đúng không?” Giang Trí Lâm nói xong, vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh Ôn Dĩ Ninh.
Ôn Dĩ Ninh không thích ứng kịp, nhíu nhíu mày.

Nhưng cô cũng không phải là một người biết cách cự tuyệt người xa lạ, chỉ có thể xích xích sang bên kia, cố gắng hết sức kéo dài khoảng cách với Giang Trí Lâm.
Giang Trí Lâm cũng không thấy xấu hổ, ngược lại cười càng thêm ôn hòa.
“Trước kia anh vẫn thường nghe Đường Thư Nguyệt nhắc đến em, vẫn luôn tò mò không biết em là người như thế nào mà để cô ấy khen không dứt miệng.

Hiện tại xem như biết rồi, người xinh đẹp, tính tình tốt.

Không trách được Ninh Ninh nhà anh luôn nói phải học tập em.”
“Chuyện hôm qua là bọn anh không đúng, anh thay mặt Ninh Ninh xin lỗi, em rảnh thì chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, em thấy sao?”

Nghe anh ta nói ra tên Đường Thư Nguyệt mà không có tý gánh nặng tâm lý nào, Ôn Dĩ Ninh trong lòng lại càng không vui.

Lúc anh ta đưa ra lời mời, trong lòng càng không thoải mái.
Cô xin lỗi, khách sáo nói: “Khoảng thời gian này tôi đều rất bận, không có thời gian.”
“Bận gì thế?” Ánh mắt Giang Trí Lâm mờ ám nhìn về phía bình giữ nhiệt cô đang ôm trên tay, “Bận đưa cơm cho bạn trai? Không nghĩ tới Ôn tiểu thư lại thích làm con chó nhỏ nữa đấy?”
“…..” Ôn Dĩ Ninh thật sự cảm thấy, càng tiếp xúc với Giang Trí Lâm cô sẽ càng thấy tởm lợm.
Quay đầu, cô bỗng chốc thấy một hình bóng quen thuộc đi về phía bên này, tuy rằng không nhìn rõ mặt nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đối phương rồi.
Ôn Dĩ Ninh giống như phát hiện ra vị cứu tinh, vội vàng bỏ lại một câu “Đi trước”, liền nhanh chóng đứng dậy đi qua.
Thẩm Tự Chi thấy Ôn Dĩ Ninh bước nhanh về phía bên này, vì thế anh liền dừng chân lại.

Ôn Dĩ Ninh lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến sau lưng Thẩm Tự Chi trốn, có chút thở gấp mà đưa bình giữ nhiệt cho Thẩm Tự Chi: “Chúng ta đi chỗ khác đi.”
Thẩm Tự Chi ngước mắt nhìn vị trí Giang Trí Lâm còn đang đứng một cái, bước chân chuyển hướng, từ phía sau nhẹ nhàng đẩy bả vai cô: “Đi thôi.”
Người đàn ông thân hình cao lớn chặn lại tầm mắt Giang Trí Lâm, Giang Trí Lâm có chút không cam lòng siết chặt nắm tay, trong mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm.
-
Lại tìm một cái ghế dài không người ngồi lần nữa, Ôn Dĩ Ninh mở bình giữ nhiệt, đem đồ bên trong lấy ra từng cái một.
Đồ ăn mới nấu xong đã cho ngay vào bình giữ nhiệt để suốt mấy giờ, độ ấm vừa phải, không nóng không lạnh.
Bởi vì lúc làm có hơi vội vàng, cho nên màu sắc đơn giản nhưng hương vị lại rất thanh đạm, cũng coi như hợp khẩu vị ăn uống.
Lúc ăn cơm Ôn Dĩ Ninh có vẻ không chuyên tâm, như là có tâm sự.
Cô dùng chiếc đũa chọc chọc rau xanh trong bát, quay đầu nhìn Thẩm Tự Chi đang chuyên tâm ăn cơm.

Người đàn ông ở hoàn cảnh đơn sơ như vậy mà cũng có thể làm ra những động tác thật tinh tế ưu nhã, đúng là bổ mắt.

Chỉ là….Đừng chú ý đến cái vòng trên cổ tay kia.
Cuối cùng Ôn Dĩ Ninh vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của chính mình, nhẹ giọng mở miệng”: “Thẩm Tự Chi, cái vòng trên tay anh, cũng đẹp nhỉ.”
Thẩm Tự Chi “Ừ” một tiếng, trong mắt ánh lên ý cười, bị Ôn Dĩ Ninh chuẩn xác bắt được.
Ôn Dĩ Ninh mấp máy môi, sức nắm đũa trong tay nặng thêm: “Là con gái tặng cho anh sao… Ơ, ý em là, cô gái đó đối với anh rất quan trọng, đúng không?”
Cô tự cho là bản thân đã hỏi một cách rất kín đáo, tay đang cầm đũa lại vò vò làn váy, căng thẳng chờ anh trả lời.
Mãi đến khi Thẩm Tự Chi thấy hết những động tác nhỏ đó, cười đầy vẻ sâu sa thần bí.
“Đúng vậy, rất quan trọng.”
……
A.
Như vậy a.
Cho dù trong lòng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhưng mà lúc chính tai nghe được câu trả lời này, Ôn Dĩ Ninh vẫn nhịn không được mà nín thở.
Trong lòng giống như có chỗ nào bị sụp đổ, trống rỗng.
Thì ra anh ấy thật sự chỉ đối đãi với mình như em gái thôi.
Một bữa cơm ăn chả ra được vị gì, sau khi kết thúc Thẩm Tự Chi chào tạm biệt cô.

Ôn Dĩ Ninh cũng không vội rời khỏi đại học Hải Thành, lang thang không mục tiêu, du đãng qua hết những địa phương mình quen thuộc.
Vốn dĩ cô đã có dáng vẻ mềm yếu, ấm áp đáng yêu, chiều cao cũng chỉ hơn 1m6 một chút, đi trên đường không giống một đàn chị đã tốt nghiệp, trái lại cực kỳ giống học sinh năm nhất mới nhập học.

Thỉnh thoảng có nam sinh tiến lên bắt chuyện, Ôn Dĩ Ninh nhẹ giọng cự tuyệt, càng nhiều lần, càng cảm thấy nhàm chán muốn chết.
Lúc này, tiếng chuông di động vang lên.
Khác hoàn toàn với những nhạc chuông bình thường cô hay để, đây là nhạc chuông Ôn Dĩ Ninh cài đặt riêng.
Ôn Dĩ Ninh vừa nghe đã biết là ai, bấm nút nhận xong liền mềm mại lên tiếng: “Mẹ?”
Ở đầu dây bên kia, âm thanh lười biếng của Ôn Minh Sán: “Chờ con ở cổng trường, mau ra đây.”
Nói xong thì cúp điện thoại, Ôn Dĩ Ninh nhìn chằm chằm màn hình di động một lát, nghi ngờ mục đích Ôn Minh Sán gọi qua.
Mới ra đến cổng lớn, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ôn Minh Sán trong đám người.
Người phụ nữ cả người một cây đen thoải mái, mũ lưỡi trai cùng kính râm che hết nửa gương mặt bà, chỉ để lộ ra đôi môi xinh đẹp cùng chiếc cằm tinh xảo.

Cả người tràn đầy khí chất mạnh mẽ, đi đến đâu cũng đều thành tiêu điểm trong đám người.
Rõ ràng đã hơn bốn mươi tuổi, lại tuổi trẻ đến mức như mới chỉ 27-28.
Giống như cũng nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh, bà vẫy vẫy tay, khóe môi cong lên một đường cong diễm lệ.
Ôn Dĩ Ninh vừa đi qua đã bị bà ôm lấy.
Ôn Dĩ Ninh cũng ôm lại bà, hỏi bà: “Mẹ về khi nào vậy? Ba đâu ạ?”
Ôn Minh Sán tháo kính râm xuống, đôi mắt xinh đẹp cong cong giống Ôn Dĩ Ninh như một khuôn đúc, cười đến xán lạn: “Ông ấy bận công việc, tạm thời chưa về được, mẹ chán quá lên đến thăm con xem.”.
Ôn Dĩ Ninh rất rõ tính cách của mẹ mình, không ngạc nhiên với câu trả lời của bà.

Cùng Ôn Minh Sán dạo Hải Thành một buổi trưa, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy có chút mệt, vì thế hai người quyết định đến một nhà hàng cơm tây giải quyết bữa tối.
Mới vừa ngồi xuống, Ôn Minh Sán đã nhận được một cuộc điện thoại.
Bà nhìn tên người gọi đến, vẻ mặt vui mừng bỗng chốc biến đổi.
“Ba con.” Bà giải thích với Ôn Dĩ Ninh một tiếng, rất không vui tiếp điện thoại, “….Haizz, em đã bảo rồi, anh đừng có mà về đây, em ở đây chơi mấy ngày, anh bận công việc của anh đi, không cần động đến em.”
“Được, được, biết rồi, anh về thăm con gái cưng của anh, Lê Uyên, anh đừng có quá đáng.”

“…… ừm, sẽ nhớ anh.”
Ôn Dĩ Ninh chống cằm, bình tĩnh nhìn hai má Ôn Minh Sán phủ lên một tầng hồng nhạt, vừa hâm mộ lại bất đắc dĩ nhỏ giọng thở dài.
Ba mẹ cưới nhau hơn hai mươi năm vẫn cứ ân ái như ngày đầu, cô đã sớm quen rồi.
Có khi cô cũng rất mong chờ vào tương lai chính mình, cũng từng ảo tưởng mình có thể gặp được một nửa như kia không.
Chỉ tiếc là, đến tận bây giờ, một người duy nhất khiến cô động tâm……..
Ôn Dĩ Ninh rũ lông mi xuống.
Ôn Minh Sán cảm nhận được cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh thay đổi, duỗi tay quơ quơ trước mặt cô: “Sao thế, không vui?”
Ôn Dĩ Ninh lắc lắc đầu, nói sang chuyện khác, “Mẹ, mẹ muốn ăn gì, hôm nay con mời.”
Ôn Minh Sán nhìn nhìn thời giờ, mở thực đơn ra, chậm rãi xem, “Không vội, mẹ còn gọi anh Thẩm con qua đây nữa.”
“A……”
Nhớ tới cuộc đối thoại của hai người trưa nay, Ôn Dĩ Ninh có chút không biết bản thân nên đối mặt với Thẩm Tự Chi thế nào.
“Sao rồi? Hai đứa bọn con ở chung với nhau tốt không?” Ôn Minh Sán ngẩng đầu, nhíu mày hỏi cô.
Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, không biết trả lời như thế nào.
“Khá tốt.”
Chóp mũi ngửi được hơi thở mát lạnh như có như không.
Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, bên cạnh đã bị bóng người bao phủ, Thẩm Tự Chi đã ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, hết sức tự nhiên.
Không biết anh đến đây khi nào, ánh mắt Ôn Dĩ Ninh lóe lóe, kinh ngạc nhìn qua.
Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra, chợt hiểu ý, cũng gật gật đầu theo: “Vâng…… Khá tốt ạ.”
Ôn Minh Sán lúc này mới cười thư thái: “Vậy tốt rồi, có chuyện gì các con có thể chăm sóc lẫn nhau, tiểu Thẩm, bình thường em gái con còn phải nhờ con chăm sóc nhiều hơn….Ơ?”
Lời còn chưa nói hết, tầm mắt bà đột nhiên rơi xuống cổ tay Thẩm Tự Chi, giọng điệu kinh ngạc——
“Cái lắc tay này, con vẫn còn mang à?”