Vị Ngọt Đôi Môi Khi Con Tim Rung Động

Chương 11: 11: Tâm Động





Bên ngoài, một người phụ nữ đang đứng.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua cũng không hung dữ gì, tóc màu hạt dẻ dài ngang vai buông xuống, mặc một chiếc váy lụa màu xanh lam, trong tay còn cầm một túi giấy nhỏ.

Không còn gì khác nữa, ngay cả khuôn mặt thanh tú cũng hiện ra hoàn toàn trước tầm mắt cô.

Ôn Dĩ Ninh thu hồi ánh mắt dò hỏi, cách một cánh cửa, cất cao giọng hỏi: “Xin hỏi cô là?”
Bên kia im lặng vài giây, giọng điệu nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, đây có phải chỗ ở của Thẩm Tự Chi không?”
Tới tìm Thẩm Tự Chi?
Ôn Dĩ Ninh đem cửa mở hé ra một chút, mắt nhìn xuyên qua khe hở cánh cửa nhìn bên ngoài: “Thẩm Tự Chi đúng là ở đây, cô có chuyện gì sao?”
Đã trễ thế này còn tới tìm người, có chút kỳ lạ.

Khi người phụ nữ nghe thấy giọng nói Ôn Dĩ Ninh, ánh mắt trở nên khác thường, sau khi nhìn nhìn phía sau cô lại xác nhận thêm lần nữa: “Cô chắc chắn sao?”
Ôn Dĩ Ninh gật gật đầu, cũng nhìn vào cánh cửa đóng chặt bên trong một cái: “Tôi là em gái anh ấy, anh ấy bây giờ chắc là đang có việc, cô cần làm gì sao?”
Người phụ nữ lúc nghe thấy hai tiếng “em gái”, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô ta đứng thẳng thân mình, bỗng nhiên cười thân thiết mà không mất lễ phép với cô một cái.

“Thì ra là em gái Thẩm Tự Chi à.

” Cô ta chậm rãi nhắc lại một lần, đưa túi giấy trong tay giao cho Ôn Dĩ Ninh, lại cười càng tươi hơn: “ Vậy phiền em chuyển cái này cho anh trai em nhé.



Trong lòng Ôn Dĩ Ninh không tài nào thoải mái nổi, nhận lấy cái túi, ngón tay không cẩn thận chạm vào vật gì đó trên cổ tay người phụ nữ.

Cô bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay lạnh ngắt.

Là một cái vòng tay.

Cùng một kiểu mẫu với chiếc vòng tay của Thẩm Tự Chi.

Sau khi cô nhận đồ, người phụ nữ hài lòng nhìn cái túi giấy một lần nữa, cẩn thận dặn dò một phen, bảo cô nhất định phải giao tận tay cho Thẩm Tự Chi, giữa đường không được mở ra.

Ôn Dĩ Ninh cắn chặt quai hàm, chỉ có thể gật gật đầu thể hiện mình đang nghe.

Giống như đã trôi qua cả thế kỷ, người phụ nữ rốt cuộc cũng đi khỏi.

Ôn Dĩ Ninh đóng cửa lại, cúi đầu cẩn thận đánh giá túi giấy.

Từ mẫu mã túi giấy cũng thấy được sự lựa chọn tỉ mỉ cẩn thận, dùng kim bấm niêm phong, phía trên còn đính một cái nơ bướm xinh đẹp, không nhìn thấy đồ vật bên trong.

Không giống tư liệu gì, lại càng giống món quà nhỏ mà con gái kỳ công chuẩn bị hơn.

Rõ ràng cô phải dùng rất nhiều sức lực mới phớt lờ mọi chuyện, lần này lại giống như lũ xả bờ đê, đem mọi chuyện khơi gợi lên mãnh liệt.

Ôn Dĩ Ninh dùng sức đóng cửa lại, mũi chua xót vô cùng.

Giống như vuột mất cái gì đó.

Cô vẫn không quên lời người phụ nữ dặn dò, cô chạy bước nhỏ tới trước cửa phòng Thẩm Tự Chi, lấy hết cam đảm gõ cửa.

Không ai mở cửa.

Ôn Dĩ Ninh lại tiến gần hơn một chút, dán lỗ tai lên ván cửa.

Bên trong có tiếng nước, chắc là Thẩm Tự Chi đang tắm.

Ôn Dĩ Ninh cắn môi đến trắng bệch, nghĩ tới nghĩ lui mãi, cuối cùng ngồi xổm xuống, đặt túi giấy xuống nền nhà trước cánh cửa.

Vòng tay trên cổ tay người phụ nữ cứ ảm ánh trong lòng cô mãi, không thể nào quên đi được.

Sau khi đặt túi giấy xuống, cô liền trở về phòng với tốc độ nhanh nhất, đem chăn đắp kín cả người mình, y như đang trốn tránh vậy.

Đúng là, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.


Nhưng đúng là, chuyện gì cũng phải coi trọng thứ tự trước sau.

Cho dù là lần đầu tiên trong đời cô động lòng có nhiệt liệt tới mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể dừng lại ở mức động lòng.

Cũng không thể nói là đau lòng, chỉ có thể nói là tiếc nuối.

Trong chăn tối thui thùi lùi, ngoài tiếng vải dệt cọ vào nhau cũng chỉ có tiếng hít thở của Ôn Dĩ Ninh ngày càng trở nên rõ ràng.

Cô mở màn hình điện thoại, nhắn cho Thẩm Tự Chi hai tin nhắn.

[Sweety: Bạn gái anh mang đồ đến cho anh đấy.

]
[Sweety: Em để ngoài cửa, anh nhớ ra lấy.

]
Gửi xong, cô nhắm mắt lại, đem chăn cuộn tròn vào người, muốn bản thân mình chìm vào giấc ngủ để quên đi hết những suy nghĩ loạn xạ trong đầu.

-
Bên kia.

Sau khi Thẩm Tự Chi vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy tin nhắn Ôn Dĩ Ninh gửi cho anh.

Ba chữ “bạn gái anh” lọt vào trong mắt, anh nhíu mày một cái, nhanh chóng đi mở cửa.

Trước cửa lẳng lặng đặt một túi giấy, ngoài cái này, cũng không thấy có gì khác.

Thẩm Tự Chi cầm túi giấy lên, giống như đoán được người đưa đến là ai, đáy mắt anh chợt hiện lên một tia căm ghét.


Anh lạnh mặt đem cái túi ném vào phòng, lại mở khung chat.

[Tôi không có bạn gái.

]
Viết xong một dòng chữ, ngón tay anh chuyển đến phím gửi, vừa định nhấn xuống, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang trầm đục từ phòng Ôn Dĩ Ninh vang tới.

Thẩm Tự Chi nhíu mày càng sâu hơn, vứt điện thoại qua một bên, bước tới gõ cửa phòng Ôn Dĩ Ninh.

Nhưng anh gõ cửa ba lần, trong phòng ngoại trừ âm thanh vừa rồi cũng không vang lên tiếng động nào khác nữa.

Sau chừng ba phút im lặng, bỗng nhiên một trận âm thanh bing bing bang bang vang lên, tiếng bước chân vừa sốt ruột vừa hỗn loạn vang lên càng ngày càng gần.

Giây tiếp theo, cửa bị mở ra.

Thẩm Tự Chi cúi đầu.

Ôn Dĩ Ninh chống khung cửa, ngước khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt mê mang mà nhìn phía anh.

Bỗng nhiên, cô nở nụ cười ngọt ngào dễ thương, giơ tay lắc lắc yếu ớt quơ quơ với anh: “Chào anh nha.