Vị Ngọt Của Nước Mắt

Chương 17: Chương 17




Băng nhìn vào màn hình một lúc lâu, vẫn chưa tiếp nhận được nguồn thông tin vừa truyền đến, mặt cô xám xịt lại, trông vô cùng khó coi.
Anh ta vừa gọi cô là gì cơ?
Phu nhẫn á?
Thôi nào, dù gì cũng là người của Thành Nguyên, cũng phải mang đậm chất Thành Nguyên chứ!
Thở phào một cái, Băng với tay lấy cuốn sách nấu ăn đút vào cặp rồi đi xuống dưới nhà chờ Tùng đến đón.
Đang đá đá mấy viên sỏi để chút giận thì cô bị tiếng kít xe dọa cho hồn bay phách lạc, không tự chủ mà nhảy lùi lại và đập đầu vào tường.
Đúng thật là xui xẻo, ác quỷ độc ác!
- Good morning! Are you ready?- Tùng nở nụ cười thương mại, dù bây giờ Băng trông như một chú hề thì anh cũng chẳng dám ôm bụng mà ngặt nghẽo, chỉ cần cô mách với Thành Nguyên, anh không chết mới là lạ.
Băng ôm cục u to tướng trên đầu, khẽ lườm lườm Tùng rồi không nói một lời trèo lên xe. Chờ đấy, cô sẽ ghi vào sổ rồi tính cả gốc lẫn lãi à xem. Nhưng tính thế nào....cô cũng chẳng biết.
Chẳng ngạc nhiên gì với cái khẩu hiệu im lặng là vàng này, Tùng chống chân, thoắt một cái quay chiếc xe đua màu đen rồi phóng đi, trước đó còn bồi thêm một câu khiến ai đó muốn cắn lưỡi tự tử.
- Mà đừng ngồi gần quá nhé, thủ lĩnh ghen là nhiều người chết lắm đấy!
Băng cắn môi, những người này thật...nguy hiểm!
Chiếc mô tô lao trên đường với vận tốc khá kinh hoàng, để lại không ít ấn tượng khó quên cho người đi đường.
Con gái thì bị hút hồn bởi chàng trai có mái tóc vàng hung, khuôn mặt điển trai cùng dáng người chuẩn, hẳn sẽ là một người yêu tốt, một người chồng có trách nhiệm với gia đình.
Còn hầu hết là....những tiếng hét kêu trời kêu đất, tiện thể được tập thể dục lộn nhào buổi sáng, chắc chắn tinh thần cũng vì đấy mà hoảng hồn cả ngày.
Băng bây giờ, thật sự muốn nhảy xuống đường. Đi với người này một lần, có nguy cơ bị thù hằn rùi sát hại là rất cao.
Đang viễn cảnh ra mình đi lên cõi trời như thế nào, chiếc xe đột nhiên dừng lại, cô lao về phía trước vào đập đầu vào....đầu xe , kêu một cái rõ to.
Biết sẽ như thế này, Tùng đã sớm nhảy xuống xe, một tay giữa cho khỏi bị đổ. Thành Nguyên đang ở trên kia, để anh mà thấy Băng ôm Tùng thì ngày này năm sau nhà họ Đặng sẽ có đám giỗ.
Vì trách nhiệm cao cả của con một, anh đành phải hy sinh cô thôi.
Băng xoa xoa đầu, nhanh chóng xuống xe, thật sự chỉ muốn đá cho cái người kia vài phát, cô uất ức mà chết mất thôi.
Không được! Cô là con gái duy nhất, không thể để ác quỷ dụ dỗ mà gây tội ác được.
Với ý nghĩ hùng hồn ấy, chẳng để ý phía trước là cái gì, Băng tự hào lao tới, vừa hay đập đầu vào cánh cổng trắng tranh nhã.
Niềm tự hào của cô bỗng chốc mà vỡ tanh tành ra từng mảnh.
Đang xót xa ngồi dậy, đôi mắt đang mờ đi với những ngôi sao bay quanh lập tức được thức tỉnh hoàn toàn bởi một giọng nói trầm ấm khá quen thuộc.
- Em ổn chứ?
Thành Nguyên quỳ một chân xuống, khẽ chạm vào vết đỏ ở trán cô, đôi mắt tím ôn như, chứa đầy sự cưng chiều. Tùng thề, nếu bây giờ ai bảo anh đây là sự thật thì anh sẵn sàng khâu miệng người đó lại.
Sau một đêm, thủ lĩnh có thể thay đổi nhanh như vậy được ư?
Đang đứng hình trong gió, Tùng liền giật thót tim vì bị ánh mắt nào đó nhìn cảnh cáo. Anh liền giả ngây quay đi ngắm trời ngắm mây, mồ hôi đã bắt đầu chảy xuống trán.
Đừng như vậy chứ, anh đâu có cố ý?
Thôi không lia ánh mắt đáng sợ về phía Tùng nữa, Thành Nguyên luồn tay qua eo Băng rồi bé thốc cô vào nhà, khiến hàng loạt chén đĩa trên tay mấy cô người làm rơi tung tóe.
Phải chăng năm nay sẽ có tuyết rơi mùa hè?
Bị ánh mắt săm soi nhìn mình, Băng ái ngại cúi thấp đầu xuống, một phần là để che đi sự ngượng ngừng trên gương mặt mình. Ánh mắt lúc nãy của Thành Nguyên khiến trái tim cô loạn nhịp.
Người con trai ấy cũng đã từng nhìn cô như vậy.


Ý nghĩ ấy khiến vết thương đóng mủ bị bung ra, từng đường chảy như rạch lên trái tim cô một vết, đục khoét tâm hồn cô biết bao nhiêu lần.
Và sẽ còn dày vò cô đến khi nào nữa đây?
- Chắc em rất mệt.
Thành Nguyên lên tiếng, chất giọng không cảm xúc. Anh có thể thấu được, sau trong suy nghĩ của cô mang tên ai.
Băng không đáp, chỉ gật đầu nhẹ.
Đúng! Cô đã quá mệt mỏi khi phải vùng vẫy trong nước mắt rồi, cô muốn bỏ cuộc nhưng trái tim cô lại không cho phép. Tại sao vậy? Yêu người ấy là một sai lầm chăng?
- Nép vào tôi khi em cần nhé!
Vẫn là cái chất giọng ấy, nhưng đôi mắt Nguyên không còn mờ đục nữa, nó phản chiếu ánh bình minh ngoài kia, sáng lên những hạnh phúc bị vùi nén trong tiềm thức.



Chính Thành Nguyên cũng bị bất ngờ bởi cảm xúc mơ hồ trong mình lúc này, nó như xoa dịu trái tim đầy vết xước của anh, và giúp anh thấy màu vàng tươi đẹp của nắng.
Băng mở to mắt, cô cắn chặt môi để kìm nén những đau thương đang vây lấy mình lúc này. Gía như người ấy nói với cô những lòi này, cô cần người ấy chứ không phải anh.
Nhưng cô cũng không thẻ phủ nhận nhịp đập của không bình thường của trái tim mình lúc này.
Băng mở to mắt, cô cắn chặt môi để kìm nén những đau thương đang vây lấy mình lúc này. Gía như người ấy nói với cô những lòi này, cô cần người ấy chứ không phải anh.
Nhưng cô cũng không thẻ phủ nhận nhịp đập của không bình thường của trái tim mình lúc này.
Những cảm giác thật mơ hồ lướt qua dòng suy nghĩ của cô, đúng là giọng nói của anh rất mê hoặc. Trầm ấm và phảng phất một nỗi buồn man mác.
Thấy Băng im lặng, Nguyên cũng không nói gì thêm. Nơi lồng ngực của anh có thứ gì nhói lên, lướt qua phút chốc nhưng nó để lại ở khoảng trống màu đen ấy một cảm giác khó tả.
Nguyên nhíu máy, xua đi những suy nghĩ trong đầu mình.
Tuyệt đối không thể có tình cảm với cô.
Vực thẳm ấy, anh sẽ chết một mình.
Nỗi đau ấy, tự anh sẽ chôn vùi.
Đôi mắt tím lấy lại vẻ sắc lạnh thường ngày, gương mặt anh mang theo uy quyền và cả sự chết chóc đáng sợ. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt ấy là một tâm hồn bị gặm nhấm và đầy dẫy những nỗi đau.
Có lẽ khi là kết quả của cuộc hôn nhân đơn phương ấy , số phận của anh đã được định trước như vậy.
Thành Nguyên giấu đau thương vào trong, nhẹ nhàng đặt Băng xuống giường, giờ anh mới ý thức được một điều.
Cô ngây ngô nhìn anh nãy giờ.
Nguyên nghiêng đầu, gương mặt vô cùng ma mãnh, khóe môi anh cong lên.
- Có gì muốn nói?
Bị phát hiện, Băng ngại ngùng cúi đầu xuống, hai ngón tay cái liên tục cào cấu nhau, ôi, để anh thấy gương mặt.....mê trai của cô rồi.
Thực ra Băng muốn nói lời cảm ơn với Nguyên nhưng vừa nhìn lên đã bị gương mặt điển trai của anh làm cho đờ đẫn, đôi mắt tím như đưa cô bước vào thế giới đằng sau nó, một cuộc sống mờ nhạt, tối tăm và vô định.
Có lẽ cô sống nội tâm nên khi nhìn ai cũng thấy những góc tối trong tâm hồn họ, nhưng lần này cô sai thật rồi.Hoàng Thành Nguyên thì có đau thương gì chứ?
Đúng! Là cô lắm chuyện, cô không hề ngắm anh ta!
Là cô....hám trai chứ cô không say mê anh ta, ngắm nhiều rồi cũng chán thôi!
Đúng! Cô đúng, cô vẫn luôn đúng.
Rất kiên định với suy nghĩ của mình, Băng nắm chặt tay, tuyệt nhiên không có ý sẽ ngẩng đầu lên đối diện với người kia.
Cô đâu có nói là không sợ anh đâu?
Trước hành động bối rối của Băng, Thành Nguyên tỏ vẻ rất hứng thú, anh ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ tách hai ngón cái đang chiến đấu mãnh liệt kia, một ngón đã xuất hiện vài vết xước.
Có thể......ngón tay đầy thương tích đó chính là anh trong cô.
Cảm nhận được luồng khí lạnh truyền đến từ bàn tay ,Băng không khỏi bối rối khi trái tim cô ngàng càng lộ rõ bản chất ‘’phản chủ’’.
Hơi lạnh ấy tạo cho cô cảm giác được quan tâm.
- Nấu cơm!
Băng đứng phắt dậy, nói như khẩu lệnh. Cô chỉ còn bình tĩnh để nhả ra hai chữ ấy, đầu óc cô quay cuồng như đang ngấm men say vậy.
Thành Nguyên hơi bất ngờ trước hành động của cô, gương mặt có phần trở lên cứng nhắc, quá khứ ‘’dữ dội’’ ấy lại ùa về. Trình độ nấu nướng của cô...thật khủng khiếp!
Nguyên kéo tay Băng,đặt cô ngồi lên chân mình, lắc đầu phản đối:
- Anh chưa muốn chết.
Băng nhăn mặt, cô đâu có ngốc đến mức không hiểu anh đang đá đểu mình. Càng tốt, cô càng rảnh. Nhưng ý nghĩ lập tức bị dập tắt một cách đáng thương, vậy tức là cô phải ở cùng anh đến 1 tiếng sao?
Không được! Thế thà chết còn hơn!
- Nhưng trong tờ giấy có ghi đến để nấu cơm mà?
Băng ngước lên nhìn Thành Nguyên, ánh mắt có ý thách thức.
Nguyên cười, vẻ mặt vô cùng bình thản.
- Anh là người viết thì cũng có quyền sửa đổi.
Băng cắn răng, được, đối đáp hay lắm ác quỷ. Vậy cứ hành cô cho đã nhé! Cô sẵn sàng hy sinh rồi đây!
Thành Nguyên giấu cái thở dài trước gương mặt sẵn sàng chiến đấu của Băng, anh xoay người, gối lên đùi cô rồi nhắm mắt lại. Vì mới ngủ được hơn một tiếng nên mắt anh vô cùng mỏi mệt, có cô ở đây càng tiện lợi cho việc nghỉ ngơi.
Và......bắt nạt.
Nhìn gương mặt nhàn nhã của Thành Nguyên ở cự li gần, Băng xụ mặt, gườm gườm nhìn anh. Anh coi cô là gối chắc? Có biết là cái đầu của anh rất nặng không, thể nào cô cũng bị tê chân à coi.
Thành Nguyên, anh đầu thai nhầm kiếp rồi!

- Biết hát không?
Thành Nguyên nhắm hờ mắt, cốt là để xem biểu hiện của cô.
Băng im lặng rồi lắc đầu.
-Tốt! Hát cho anh nghe!
Băng suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Anh đúng là kì quái.
Nhưng trước giờ cô chưa từng hát cho ai ghe bao giờ, không biết người khác nghe giọng hát của cô sẽ thế nào?
Bổ nhào ra đất mà cười như chưa được cười?
Nhăn mặt đi khám tai?
Hoặc là bất tỉnh nhân sự luôn?
Hay lắm! Nếu khiến Thành Nguyên bất tỉnh nhân sự luôn thì đúng là một chuyện nên làm.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Băng trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết, cô cắt tiếng hát, đôi mắt long lanh tinh nghịch.
‘’ You always on my mind ( Anh luôn ở trong tâm trí em)
All day just all the time ( Ngày từng ngày giờ từng giờ)
Youre everything to me ( Với em anh là tất cả)
Brightest star to let me see ( Là ngôi rực rỡ soi sáng cho em)
You touch me in my dreams (Trong giấc mơ, anh đến bên em)
We kiss in every scene ( Đôi ta trao nhau nụ hôn say đắm)
I pray to be with you through rain and shiny days’’( Em nguyện ước được bên anh dù ngày nắng hay mưa)
Căn phòng trắng vang lên tiếng hát, nhẹ nhàng, ngọt ngào, được cất lên từ sâu thẳm của trái tim. Tiếng hát như ngược dòng trở về thời gian, đêm kí ức hòa quyện với hiện thực, đem hạnh phúc đan xen vào nỗi đau, khiến những khoảng trống dường như được lấp đầy. Những niềm vui phiêu dạt cùng gió mây, kết thành những thanh âm tuyệt vời đọng lại trong không gian.
‘’ Ill love you till I die ( Em yêu anh đến khi em không còn trên đời này)
Deep as sea ( Sâu thẳm như biển cả)
Wide as sky ( Bao la như đại dương)
The beauty of our love paints rainbows everywhere we go ( Tình yêu đẹp của hai ta vẽ lên cầu vồng ở bất cứ nơi nào ta bước tới)
Need you all my life ( Em cần anh suốt cả cuộc đời này)
Youre my hope ( Anh là niềm hy vọng của em)
Youre my pride ( Là niềm kiêu hãnh của em)
In your arms I find my heaven ( Trong vòng tay anh em ngỡ như tìm thấy thiên đường)
In your eyes my sea and sky ( Trong ánh mắt của anh là đại dương và trời biếc)


Cứ thế cứ thế, những khung bậc cảm xúc được cất lên qua từng câu hát, đánh thức trái tim ai đó, đôi mắt tím lười biếng mở ra, ngắm thật kĩ người con gái ở trước mắt. Cô ở đây nhưng sao lại xa vời đến vậy? Cô ở đây nhưng sao đôi mắt cô lại nhìn nơi khác? Cô ở đây nhưng có giây phút nào dành cho anh? Cô ở đây hưng lại không ở đây?
Sự khó chịu ập đến, bóp nghẹn nhịp thở của anh. Thật sự rất khó chịu, anh không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì và làm gì giữa một biển cảm xúc không tên, con sóng nào mới dành cho anh?
Thành Nguyên đưa tay lên, kéo Băng cúi xuống, chiếm lấy đôi môi của cô, nuốt gọn cả câu hát cuối. Hai bờ môi chạm nhau, không phải là lần đầu nhưng vẫn thật lạ lẫm.
Và lần này, cả hai đều có cảm xúc cho riêng mình.
Nguyên cảm thấy mình mất kiểm soát, anh hôn cô cuồng bạo, anh muốn xóa hình ảnh của người con trai ấy, rất muốn....rất muốn...
Băng không chống cự, cảm xúc trong cô đang rối bời, trái tim cô đau nhói vì một người nơi quá khứ, bờ môi cô bị chiếm bởi một người ở hiện tại, cô không thể suy nghĩ được gì, trái tim cô run rẩy, cô nên đau hay hạnh phúc?
Và.....bờ môi ấy quá ngọt ngào, cô cảm nhận được hơi ấm người ấy muốn mang lại.
Con tim trai sạn khi cảm nhận được yêu thương sẽ như được tái sinh thêm lần nữa, niềm vui nhận được nhiều hơn khi xung quanh đều là màu hồng.
Tấm rèm trắng bay lòa xòa trong gió, khiến khung cảnh trở nên sống động, hiện lên một bức tranh với màu sắc lẫn lộn, hò trộn nhưng lại vô cùng đẹp.
Bởi vì, hai trái tim đang hòa cùng nhịp đập..
...vì những nỗi đau một lần được gỡ bỏ...
....vì bàn tay bị buông lơi được nắm giữ...

....bởi những trái tim từng tổn thương...
- Thủ linh, anh...
Tùng mở cửa sau khi đã gõ sắp sưng cả tay, nhưng anh lập tức bị khung cảnh trước mắt chặn họng lại.
Băng vội vàng ngẩng đầu lên, cô lại bị bắt quả tang rồi. Ôi! Sao ở đây không có chỗ nào để chốn vậy? Cô không dám gặp ai nữa rồi!
Trái ngược với Hải Băng, Thành nguyên tỏ vẻ rất bình thản, ánh mắt nhìn Tùng cảnh cáo như muốn nói ‘’tội này không thể tha’’ vậy. Phá vỡ mạch cảm xúc của người khác là rất độc ác!
Tùng nuốt khan, cười cười làm hòa, nhẹ nhàng đóng cửa, còn tốt bụng ủng hộ:
- Hai người cứ tiếp tục đi! Em chưa nhìn thấy gì hết!
Rầm!
Bộ não của Băng rơi uỳnh một cái, tan ra thành nhiều mảnh.
Cô....có nên làm cái mặt mo không nhỉ?
Nguyên nhìn cô với đôi mắt đầy ánh cười, đưa tay lên lau giọt nước mắt đọng trên má.
Băng giật mình, quay người vụng về lau thật nhanh. Cô không muốn ai thấy mình yếu đuối, bất kể là ai đi chăng nữa.
- Hôn anh, em cảm động đến vậy sao?
- Hôn anh, em cảm động đến vậy sao?
- .....
Băng á khẩu, hai ngón tay cái lại tiếp tục chiến đấu để thỏa lòng mong mỏi của ai đó.
Và....một ngón tay đã hy sinh anh dũng.
Thành Nguyên nhíu mày, thở dài ngao ngán. Anh bật người dậy, ngữ âm nhẹ nhàng như có sức mạnh khiến người ta bị khuất phục.
- Xuống ăn sáng.
Băng không nói gì, đứng lên lẳng lặng đi xuống theo.
Tùng đang ngồi ăn năn dưới nhà nhìn thấy hai người vừa bị bắt quả tang kia liền cười tươi rói, đứng dậy kéo ghế cho Thành Nguyên.
- Hi, hai người đói rồi à? Vậy ngồi đây ăn sáng đi nhé! Em có chút việc bận phải đi trước.
Thuận tay kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, Thành Nguyên nói với chất giọng vô cùng lạnh lẽo.
- Cứ ở lại đây đi.
Tung hơi rùng mình, than khóc ngồi đối diện với anh.
Còn Băng ngoan ngoãn ngồi cạnh người đáng sợ kia.
Giờ cô mới để ý, hôm nay anh mặc chiếc áo phông xám cổ rộng tôn lên thân hình săn chắc của mình. Ngồi gần anh thế này cô có thể cảm nhận mùi hương nhè nhẹ của người ấy, và hình như nó vương chút mùi của bóng tối.
Vẫn thư thái nhìn những món ăn đang tỏa hương, Thành Nguyên nói với đôi mắt đầy ý cười.
- Hôm nay, nhìn anh hơi nhiều.
Rồi anh quay người sang, tiến lại gần cô, vài sợi tóc cọ lên mũi Băng., có cảm giác như ai đang cù cô vậy.
- Ấm ức lắm không, khi phải đến đây?
Băng hơi giật mình, sao anh có thể biết được là cô ấm ức chư?
Người này....không phải người thật rồi!
Băng cắn môi, quay người sang hướng khác, tránh né ánh mắt của Nguyên.
Lại bị bắt quả tang rồi!
Nguyên thu người về, quay sang nhìn cảnh cáo ai đó cứ há hốc miệng mà ngạc nhiên. Tùng lập tức quay đi, vờ huýt sáo.
Đại ca, thật khó đoán!
- Băng, em ăn mì ý nhé!
Nguyên đẩy đĩa mì về phía cô, cử chỉ dịu dàng đến nỗi đám người hầu đằng sau cứ cắn răng mà ghen tức.
Cô không nói, nỗi ngượng ngùng lúc trước vẫn chưa tan biến.
Cúi đầu xuống như muốn úp mặt vào chiếc đĩa cô, cô lặng lẽ ăn mì, không dám ngước lên dù chỉ một chút.
Tảng băng ương ngạnh đã bị Devil đốt cháy thui!
Không khí phòng ăn trở nên vô cùng ngột ngạt, Tùng cố nuốt cũng chẳng trôi được, cứ phải nhịn cười thế này chắc anh tổn thọ mất. Người nào đó thật tàn ác mà! Có cần trả thù như thế này không?
Nhưng thế mới là Thành Nguyên!
Chán ngán vì cứ phải cúi ngằm mãi thế này, Băng thầm thương cho cái lưng của mình, nhưng không có can đảm để ngồi thẳng dậy. Đôi mắt xám liếc sang người bên cạnh, bỗng chốc mọi hoạt động đều ngừng lại.
Anh ăn trông thật cuốn hút.
Những sợi mì được cuộn lên bởi chiếc dĩa trông thật hoàn hảo, rồi từ từ đưa chúng vào miệng một cách nhanh gọn. Tuy dáng vẻ của anh không có biểu hiện là ngon hay không, nhưng chắc người nấu món này đang gầm rú lên vì sung sướng.
Nguyên ăn rất ít, chỉ hai hay ba sợi một lần và buông dĩa cũng rất nhanh chóng. Anh gấp chiếc khăn trắng làm đôi rồi chậm rãi lau miệng. Đột nhiên, anh buông khăn xuống, đầu hơi nghiêng, mái tóc rủ xuống che đi cặp lông mày đang nhíu lại, đôi mắt sáng lên, vẻ long lanh hiếm thấy. Từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh giờ đây như trưng bày trước mặt ai đó, khiến cho đầu óc bé nhỏ quay cuồng, chìm đắm trong vẻ đẹp ma mị đầy cuốn hút kia.
‘’Anh trông thật lãng tử!’’
Đó là điều đầu tiên hiện lên trong đầu Băng, cô cũng quên luôn giật mình vì lại bị bắt gặp nhìn người ta lẫn nữa.
Khóe môi Nguyên cong lên, anh tiến lại gần Băng, rồi hôn nhẹ lên vết nước sốt đọng trên môi cô. Anh thu người lại, mân mê môi rồ ‘’phán’’ một câu.
- Ngọt!

Những người còn trụ lại được sau cái hôn phớt kia cũng bị câu nói này làm cho chết đứng, chắc chắn không đi khám tim thì không phải người.
Sock! Qúa sức tưởng tượng.
Còn người kia vẫn tỏ ra bình thường sau khi khiến ọi người điên đảo, gương mặt không để lộ chút cảm xúc gì nhưng sâu thẳm trong trái tim, anh đang cười một cách ma mãnh.
Người bị hại còn chìm đắm trong khoảng thời gian hóa thạch, thầm thương tâm vì chưa viết di trúc, cứ như vậy chuyện đi lên thiên đường không còn xa vời nữa đâu.
Một buổi sáng thật khủng khiếp!
♦♦♦
Kiều Linh ngồi nhấm nháp ly kem dâu, chốc chốc liếc sang nhìn người ngồi bên cạnh.
Anh lại vùi đầu vào mấy cái quyển giải tích đó!
Linh hậm hực, cắn cắn chiếc thìa bé xíu kia.
Duy Khang quay người sang, mái tóc đen dịu dàng khẽ bay bay, đôi mắt đen ôn nhu đầy nét chiều chuộng. Anh trong mắt mọi người luôn hoàn hảo và ân cần như một thiên sứ.
Chợt, đôi mắt anh mở to, đáy mắt bỗng chốc trở nên âm u mờ đục.
Dưới sân trường ồn ào bởi những tiếng hét phấn khích của học sinh nữ, một số còn cứng họng không thốt lên được câu gì.
Nắng chan hòa chiếu lên mái tóc đen óng mượt dài như rong biển, uốn lượn trong gió tựa dải lụa đào thướt tha bên dòng nước suối.
Chàng trai có mái tóc ánh tím dừng xe chuẩn xác, từ từ bước xuống với dáng vẻ cao ngạo và mở cửa kế bên, từng hành động thật khiến người ta phát cuồng. Anh nở nụ cười dịu dàng ấm áp, đôi mắt không còn vẻ hờ hững thường ngày, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay bé nhỏ của cô gái kia, rồi bỏ lại sự bấn loạn đằng sau cùng người ấy bước vào lớp.
Dưới ánh nắng, họ hiện lên như một trang truyện cổ tích.
Kiều Linh nhặt chiếc thìa mình vừa làm rơi, chớp chớp mắt không dám tin.
- Hiếm khi thấy anh Nguyên đi xe đến trường nhỉ.
Duy Khang không nói, anh gật đầu thay cho câu đáp.
Linh tiếp tục.
- Anh Nguyên ý, kêu anh Tùng tra khảo em cả tiếng vì sở thích của Hải Băng. Em đã khinh ngạc lắm đó!
Duy Khang cỏ vẻ tức giận:
- Không nói cho anh?
Linh chu môi, cúi mặt xuống.
-Tại em cũng muốn giúp Băng, cậu ấy cũng nào cũng lạnh lùng như vậy!
- Nhưng Thành Nguyên không phải là người bình thường!
- Em biết vậy nhưng anh nhìn cách anh ấy chăm sóc Băng ý, rất tình cảm, đúng không?
Duy Khang khó chịu, anh nhéo nhẹ má Linh.
- Lần sau đừng để bất kì ai đến gần, ngoài anh.
Linh cười tinh nghịch.
- Duy Khang của em kìa, anh đang ghen sao?
Duy Khang nhìn Kiều Linh không hài lòng. Nhỏ biết lỗi không nói gì thêm, đứng lên rồi nhanh chóng mất hút.
- Em lên lớp với Băng đây, phải tra khảo cậu ý mới được!
Duy Khang lại tiếp tục với đống sách vở trên bàn, công việc của Hội học sinh anh đã duyệt ngày hôm qua nên hôm nay khá nhàn rỗi. Nhưng sao anh vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang đè nặng lên người mình, đúng hơn là trái tim của mình?
Đôi mắt đen khép lại, một tiếng thở dài vang lên.
♦♦♦- Hải Băng!
Vừa bước vào lớp Băng đã bị một tập đoàn hùng hậu chặn trước mặ, đứng đầu là lớp trưởng Quỳnh An với gương mặt hình sự, theo sau là hàng tá những thành viên trung thành của FON ( Fan của Nguyên).
Xong rồi, cô bị lôi ra xử trảm đây mà!
Băng hít một hơi thật sâu, giọng nói hờ hững tỏ vẻ không liên quan.
- Gì?
Quỳnh An nghiến răng, lập tức năm người đằng sau cô nàng đi lên, lôi Hải Băng ra ngoài hành lang, khí thế rất hùng hồn.
Chỉ một lát, tất cả đã chẳng thấy đâu.
Kiều Linh vào lớp định đến chỗ Hải Băng thì đã chả thấy cô đâu, trong lớp lại còn chả có bóng con gái nào. Cô khó hiểu, thấy Vũ Hương lướp bên cạnh đi qua liền hỏi chuyện.
- Vũ Hương, cậu có biết Băng đâu rồi không? À ý tớ là con gái đi đâu hết rồi ý!
Hương hướng mắt về phía hành lang, đáp:
- Họ lôi Băng đi rồi.
Linh nuốt khan, chẳng nhẽ....thủ tiêu ngay tại đây sao?
Làm sao đây?
Linh đi đi lại lại, quên luôn sự có mặt của Vũ Hương.
Hương cũng không nói gì, đi về lớp, chiếc điện thoại trong tay cô báo đã gửi tin.
‘’Có lẽ, bây giờ đã đến lúc cho cậu rồi!’’