Vị Ngã Tiên Tâm

Chương 3: Huyết Dạ




“A lô, ta nghe đây Vũ Thần, sức khỏe ta ổn rồi, có lẽ hôm sau ta đã có thể đi học trở lại, không sao không cần nghỉ ngơi thêm, được, hẹn mai gặp bọn ngươi”.

Cúp điện thoại, Đoàn Sinh lười biếng kéo lại chiếc chăn như còn muốn ngủ tiếp, nhìn trần nhà, cái cảm giác tức nhói ở lòng ngực vẫn còn hiện hữu, bác sĩ bảo đây là do vết mổ ở tim chưa khỏi hẳn, nhưng cả hắn cũng không biết mình đang trăn trở điều gì, bất giác hắn lại lần nữa ngủ say mặc cho cơn đói hành hạ.

Đoàn Sinh đã xuất viện được bốn ngày, sau biến cố đó thì cuộc sống nhàm chán như thường nhật vẫn cứ đi vào quỹ đạo của nó, ngủ dậy, đi học, về nhà, ngủ...cuộc đời hắn thật sự tẻ nhạt, không có ước mơ, không có lí tưởng sống, có lẽ đối với hắn -một kẻ mồ côi, không cha, không mẹ, không người thân, được sống bình yên là đã đủ.

Nói về quá khứ Đoàn Sinh cũng không phải hoàn toàn là trẻ mồ côi, năm lên sáu tuổi hắn được một cặp vợ chồng già nhận nuôi.

Cặp vợ chồng già không có con cái, muốn trước khi mình chết tìm một người nối nghiệp thừa kế trang trại của mình, họ không nở bỏ rơi nó, nó như là một kỷ niệm đẹp thời niên thiếu của họ và họ muốn thử thứ cảm giác đó trước khi nhắm mắt xuôi tay, cảm giác có được một đứa con cho dù là con nuôi đi nữa.

Đoàn Sinh có được một cuộc sống ấm no hạnh phúc như bao đứa trẻ khác trong nông trại đầy tình yêu gia đình, hắn thực sự xem đôi vợ chồng già đó là cha mẹ. Thời gian cứ trôi, bỗng chốc Đoàn Sinh bây giờ đã lớn, khôi ngô tuấn tú, lanh lợi hoạt bát, hầu hết công việc trong nông trại hắn đều làm giỏi, các cô bạn học cùng trường cũng có vài người thích thầm hắn.

Mười tám tuổi, cái năm đau buồn nhất trong cuộc đời Đoàn Sinh, lão thiên cướp đi của hắn một gia đình, làm cho hắn ghen tị với những đứa trẻ khác, làm cho hắn khao khát nó, hi vọng nó. Sau đó lại ban cho hắn cảm giác hạnh phúc của gia đình, và giờ đoạt nó đi một lần nữa như đang chơi đùa với cuộc đời của hắn, “họ” đã ra đi mãi mãi, “ họ” cùng nhau ra đi vào một đêm mưa rất to, hai tay ôm nhau, mặt mỉm cười thanh thản.

Hắn thừa kế nông trại theo di chúc nhưng họ lại mong hắn học Đại Học chứ không muốn hắn cứ ru rú một mình ở nơi này, thế giới còn rất nhiều thứ thú vị.

Hắn đưa nông trại cho cháu của một người bà con xa thuê, còn hắn, số tài sản họ để lại đủ để hắn học Đại Học và chi tiêu hằng ngày. Hắn thuê một căn nhà nhỏ gần trường để tiện đi lại.

Sau ngần ấy năm, bốn năm, cũng không làm hắn vơi đi nỗi buồn mất “họ”, hắn sống khép kín, tuy quen được một số người bạn tốt, lòng hắn như cũng hồi sinh hẳn lên nhưng nỗi đau vẫn là nỗi đau rất khó lành đi vết sẹo hằng sâu.

“Rengggggggggggg….”

Tiếng chuông đồng hồ vang vọng, từ từ bò dậy khỏi giường ngủ: “Hả, đã chín giờ tối, hôm nay sao ta lại ngủ quên”

Vò vò tóc rối ở đầu, hắn chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, đèn sáng thắp lên, hắn nhìn bản thân mình trong gương, vóc dáng cao gầy đúng chuẩn một tên tiểu thư sinh, khuôn mặt dù không tuấn tú mấy nhưng lại mang một một nét đẹp của vẻ thờ ơ, lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt màu nâu đen như hút hồn người khác, con lai, có lẽ vậy, hắn không biết cha mẹ mình là ai và tất nhiên cũng không quan tâm đến vấn đề đó. Mắt nhìn mắt, hắn và hắn trong gương như đang quan sát đánh giá lẫn nhau, Đoàn Sinh buông một hơi thở dài: “Gầy hơn rồi, không ngờ lại xảy ra sự cố này, đúng như người xưa nói sống nay chết mai a”.

Vệ sinh một cách sơ sài, cảm giác đói bụng như thúc giục hắn, đi xuống phòng bếp, lục lọi tủ lạnh: “Ta quên dự trữ thức ăn rồi, lại phải ra ngoài giờ này”.

Đoàn Sinh vẫn mặc trên thân bộ đồ ngủ, khoác thêm chiếc áo ấm bên ngoài, nhìn lên đồng hồ đã điểm hai mươi mốt giờ ba mươi. Khóa chặt cửa nhà, hắn cho tay vào trong túi áo ấm, thở ra một hơi, nhìn về phía con đường tối đi đến khu mua sắm chỉ có vài trụ đèn cũ sét phát ra thứ ánh sáng hơi mờ. Khu hắn sống về đêm rất yên tĩnh, quận Thanh Giang như cách biệt với thành phố ồn ào, người bản xứ có thói quen nghỉ sớm, đây cũng là lý do hắn chọn nơi này định cư.

Cộp cộp cộp… hắn nhẹ nhàng nâng gót, trong con đường hoang vắng này dường như thứ âm thanh duy nhất chính là tiếng bước chân của hắn. Đi một lúc khá lâu để ra khỏi con hẻm, tiếng xe cộ như phá vỡ không gian tĩnh lặng trong lòng Đoàn Sinh: “Quẹo trái hay phải đây”.

Đoàn Sinh hơi nhíu mày, trí nhớ của hắn sau chữa trị hầu như đã hoàn toàn bình phục nhưng đôi lúc hắn vẫn quên một số việc lặt vặt, tỉ như nhớ đường, bác sĩ nói đây là một chút tác dụng phụ không cần lo lắng vì theo thời gian ngắn nó sẽ biến mất.

Đứng tại chỗ hồi lâu, Đoàn Sinh thở ra một hơi, dường như hắn đã nhớ lại được điều gì, dứt khoát quay người quẹo trái. Vừa đi hắn vừa ngắm cảnh xung quanh của thành phố nhộn nhịp về đêm, ánh đèn đủ màu sắc, cây xanh được tạo hình cắt tỉa gọn gàng, tòa lầu cao đang phát quảng cáo: “!!!...Hình như sân thượng tòa cao tầng kia có người đang đứng nhìn về phía ta.... Ảo giác sao, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo”.

Cười khổ một tiếng, cơn đói bụng càng dâng lên như đang nhắc nhở hắn phải nhanh ăn tối. <code> --------------------------------------- </code>

“Cảm ơn quý khách”.

Bước ra khỏi cửa hàng, Đoàn Sinh lại theo đoạn đường cũ mà quay về, lần này không biết là phản xạ hay vô tình, hắn lại nhìn lên sân thượng tòa cao tầng một lần nữa, xác nhận không có ai, hắn mới yên lòng bước tiếp.

“Đến hẻm rồi, lần này trở về sao ta thấy nhanh hơn thì phải”.

“Cộp cộp cộp….” trong đêm tối, trụ đèn cũ lờ mờ, làn gió lạnh như rú lên từng cơn kéo theo dãy cây hai bên kêu xào xạc, hòa lẫn vào tiếng bước chân vang vọng cả con đường vắng: “Kỳ lạ, sao ánh đèn lại chớp tắt thế này, trụ đèn đã khá cũ không biết khi nào họ mới chịu sửa chữa”.

Nhẹ lắc đầu, hắn cầm chặt lại túi thức ăn, đi được thêm vài bước hắn bỗng dừng lại: “Phía trước hình như có người”.

Vài mét về phía trước, ở giữa con hẻm nhỏ, Đoàn Sinh thấy rõ một thân hình cao gầy, mái tóc dài phủ đến giữa eo chứng tỏ đó là một cô gái, tay phải cầm ô đỏ che khuất đầu cùng nửa vai, đưa lưng về phía hắn, dáng đứng như đang đợi chờ một ai đó, nàng khoát trên thân một chiếc áo khoác đen dài đến tận chân rất dễ lầm tưởng như y phục cổ trang, từ tay áo có thể nhìn thấy rõ da thịt mượt mà lộ ra, đó là một làn da trắng, trắng đến nhợt nhạt.

Nàng đứng đó tay cầm dù đỏ, dưới trụ đèn cũ kỹ, rỉ sét cứ chớp tắt, đó là một khung cảnh khó nói nên lời, như một vẻ đẹp của sự thê lương.

Tối nay gió mạnh cứ thổi, tia sét xé ngang trời cao, mây đen như bị màn đêm che khuất, làm cho phàm nhân khó lòng mà đoán trước được, dường như mưa sẽ đến bất cứ lúc nào, thiên địa âm dương chúng sinh phong mệnh, đêm nay lại một đêm mưa.