Vì Nàng, Ta Không Ngại Luân Hồi

Chương 11




Ta ngần ngại một lát, thu roi lại rồi bước đến bên cạnh Thương Huyền.

Sắc mặt Thương Huyền hơi tái, trên người hắn còn phảng phất mùi m.á.u tanh.

“Nhạc Lan Thần quân đ.i.ê.n rồi hay sao?”

Nhạc Lan bị Sương Cửu áp chế, không cam lòng lên tiếng: “Ngài không có ký ức, cưới A Thù có nghĩa lý gì?”

Thương Huyền bật cười:

“Ngươi làm sao biết ta không có ký ức?”

“Vì ký ức vẫn còn ở chỗ ta—”

Hắn chợt nhận ra điều gì đó, vội nói: “Ngài đã dùng cấm thuật rồi sao?”

Lúc này, ta mới cảm nhận được khí tức của Thương Huyền có chút hỗn loạn.

Nhạc Lan dường như đã hiểu ra, chỉ lắc đầu đầy cay đắng, “Ta hiểu rồi…”

Sau khi Nhạc Lan rời đi, ta vội đỡ lấy Thương Huyền, “Ngài sao rồi?”

“Không có gì.”

Thương Huyền yếu ớt tựa vào người ta, hơi thở nặng nề: “A Thù, tối nay, e là ta không thể rời đi được rồi.”

Vì mẫu thân quản rất nghiêm, ta chỉ đành lén lút sắp xếp chỗ nghỉ cho Thương Huyền trong phòng mình.

Đêm khuya thanh vắng, Thương Huyền tựa vào ghế nhỏ bên cửa sổ.



Hắn xõa tóc, lười biếng dựa vào ánh nến mờ ảo, chẳng còn chút phong thái của vị Thần quân thanh khiết tựa trăng gió nữa.

Trông hắn lúc này giống như một hồ ly tinh mê hoặc lòng người.

Thấy ta đang nhìn mình, Thương Huyền khẽ ngước mắt, hỏi:

“Làm sao vậy?”

Ta lại gần, hỏi: “Thần quân chẳng lẽ đã học phép của Thanh Khâu?”

Thương Huyền ôm lấy ta, đôi mày tuấn tú khẽ giãn ra, cười nói: “Nếu nàng thích, học cũng chẳng có gì là không thể.”

Cơ thể hắn dần ấm lên, ta thoải mái dựa vào lòng hắn, hỏi tiếp:

“Cấm thuật mà Nhạc Lan nhắc đến là gì?”

“Một bí cảnh thượng cổ thôi mà.”

Thương Huyền vuốt nhẹ mái tóc ta, giọng điệu nhàn nhã: “Từ đó đi ra, dù quên điều gì cũng có thể nhớ lại.”

Dù hắn nói nghe nhẹ nhàng, nhưng ta hiểu rõ bí cảnh thượng cổ vô cùng nguy hiểm.

“Không thể đoạt lại ký ức của Nhạc Lan được sao?”

Thương Huyền mỉm cười lắc đầu: “Ký ức ấy đã hòa làm một với hắn rồi.”

“Hôm đó hắn và Minh Hoa bất hòa, khi đi ngang qua nhân gian, nhìn thấy ký ức ta bỏ lại, hắn nảy sinh ý định lấy ký ức đó để chữa trị tâm bệnh của mình. Ba năm trời, ngay cả chính hắn cũng không phân biệt được mình thích ai nữa.”

Ta đã hiểu điều Thương Huyền muốn nói.



Nhạc Lan nuốt chửng ký ức, để ký ức đó ảnh hưởng đến mình, rồi từ đó yêu một phàm nhân như Vân Thù.

Như vậy, mới có thể làm vơi đi nỗi tương tư dành cho Minh Hoa.

Nếu quả thực Nhạc Thanh Lam và Vân Thù chỉ là một đôi phu thê bình thường, thì đã phải chịu cảnh tan xương nát thịt, hồn phách tiêu tán.

Nhạc Lan quả thật đáng hận đến tột cùng.

Thương Huyền nói rằng, ký ức của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cần phải vào mật cảnh một lần nữa.

Để giúp hắn khôi phục ký ức, ta đã tìm một tảng đá lớn bên dòng Vô Vọng Khê, rồi khắc lên đó những kỷ niệm của chúng ta.

Ngày hôm ấy, ta dậy muộn. Khi mở mắt ra, đã thấy Thương Huyền ngồi bên cạnh, dưới ánh trăng mờ nhạt, hắn đang ngắm nhìn bức họa trên tảng đá.

Thấy ta tỉnh dậy, hắn cất lời:

"Ta thấy tranh của nàng khá thú vị, nhưng ta lại không nhớ nổi, nên nghĩ rằng nàng đang lừa ta."

Gần đây, ta không ít lần giả vờ giúp hắn khôi phục ký ức để trêu đùa. Khi thì lừa hắn thêu túi thơm, lúc lại bắt hắn vuốt lông đuôi phượng hoàng cho ta.

Lúc này, hắn đang chăm chú nhìn vào bức tranh ta lén đi Xuân Lâu uống rượu hoa, thế là suy ngẫm cả chiều.

Ta nói:

"Đó là khi ngài vắng mặt, ta chỉ tìm cách giải khuây thôi."

"Chắc những nam nhân ở Xuân Lâu thú vị hơn ta nhiều."



Hắn đáp nhẹ nhàng, giọng điệu như chẳng hề bận tâm.

Ta kéo tay áo hắn:

"Ngài không trách ta sao?"

"Ta lớn hơn nàng nhiều, nên phải khoan dung độ lượng, không so đo với nàng."

"Vậy nếu bây giờ ta đi thì sao?"

Thương Huyền quay người, im lặng một hồi rồi nói:

"Buông tay ra, ta phải đi đây."

Ta lập tức ôm chặt lấy hắn:

"Ta đùa thôi."

Thương Huyền lặng thinh một lát, rồi nói:

"Nàng quả là khéo nói dối, ta mà cứ nhất quyết bỏ đi, lại thành ra nhỏ mọn."

Gần đây, Thương Huyền thậm chí không đến chỗ Thiên Đế nữa, chỉ đến điểm danh rồi lập tức qua Vô Vọng Khê tìm ta.

Mỗi ngày, hắn đều thay ta chải lông, coi như việc thường ngày.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng từ khi Thương Huyền nhận việc này, lông đuôi của ta trở nên bóng mượt hơn, trông đẹp vô cùng. Vì vậy, ta càng thêm thích khoe đuôi trước mặt hắn.

Mỗi khi ta làm thế, Thương Huyền chỉ tựa đầu vào tay, nhìn ta với ánh mắt bình thản, lặng lẽ xuất thần.