14.
Sở gia đã cố thủ ở kinh thành nhiều năm, thế lực phức tạp, chuyện này vừa xảy ra, phong ba đã không ngừng.
Vân Nam vương lấy cớ dẹp phản loạn mà tới kinh thành, trợ giúp hoàng đế thanh trừng triều đường.
Điều này buộc Cố Thời phải mau chóng hành động, dẫn binh tiến cung, ép hoàng đế thoái vị.
Trong thời điểm hỗn loạn này, thủ vệ thiên lao buông lỏng cảnh giác, một hắc y nhân xông vào, vác ta lên, dễ dàng ra khỏi thiên lao.
Khi ngựa đang phi nước đại trên con đường ở ngoại thành, ta xoay người kéo bỏ mặt nạ của người đằng sau, nép vào lòng hắn, tham lam ngửi mùi hương trên người hắn, “Khương Kì, ngươi đến tìm ta rồi, ta rất vui, không rời bỏ ta, ngươi không lừa ta.”
Gió đêm thổi làm mắt ta cay cay, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má.
Hắn khẽ thở dài, cúi đầu xuống, đặt đôi môi mềm mại có chút lành lạnh lên mắt ta: “Sở Sở, ta đưa nàng đến một nơi mới, bắt đầu lại từ đầu.”
“Tại sao ngươi chạy rồi mà còn quay lại?”
Ta nở nụ cười yếu ớt, vuốt những sợi tóc dính trên mặt, rồi ngước nhìn vầng trăng đang ẩn mình trong đám mây đen. Tiếp móng ngựa như tiếng trống gõ vào tim ta.
“Bởi vì”, Khương Kì hai tay ôm eo ta nhẹ nhàng nói, “Nàng còn quan trọng hơn tính mạng của ta.”
Khi đi qua một hẻm núi, bỗng chốc một tảng đá từ đâu rơi xuống nhanh chóng chặn ngang con đường núi vốn đã chật hẹp.
Có ánh sáng đuốc đang cháy từ trong bóng tối, Tô Hà dẫn theo mội đội binh mã lao xuống núi, bao vây hai người bọn ta.
Ta ngồi trên ngựa bình tĩnh nhìn Tô Hà, đây là điều mà nàng ấy nói, lấy ta ra đánh cược.
Đầu tiên tung tin hoàng thượng ban cho ta tấm lụa trắng dài ba thước, sau đó vào thời điểm Cố Thời tiến gần hoàng cung, điều động thủ vệ thiên lao, cho Khương Kì một cơ hội cướp thiên lao.
Dù sao thì cũng là tên đầu sỏ của nội gián, cái bẫy đơn giản như thế vậy mà lại trúng kế. Ta nhịn không được muốn bật cười, nhưng càng cười, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn.
Con người này giỏi tính kế, sao có thể dễ bị lừa được, hắn là cam tâm tình nguyện.
“Ngươi đúng là kẻ chung tình, rõ ràng là đã an toàn tháo chạy, vậy mà vì Sở Sở lại dám đưa mình vào chỗ chết.” Tô Hà cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt đen láy lấp lánh: “Rất giống ca ca ngươi, chỉ là ca ca ngươi hành sự quang minh lỗi lạc, ngươi lại quyết trá đa đoan.”
Hoá ra Khương Kì chính là đệ đệ của vị tướng quân địch mà Tô Hà thích, chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy Khương Kì, Tô Hà đã nảy sinh nghi ngờ.
“Thật tiếc ta không thể giết được Cố Thời để báo thù rửa hận cho huynh trưởng.”
Khương Kì kéo thẳng dây cương, ánh mắt trở nên ủ rũ, giọng điệu hung ác mà trước giờ ta chưa từng nghe qua, nhưng ngay sau đó hắn lại dịu dàng trở lại, cúi xuống tán thưởng ta: “Thật không ngờ Sở Sở một nữ tử lận đận chốn khuê phòng, khi đối diện với đúng sai phải trái lại dũng cảm như vậy, không chút do dự mà chọn vào đại lao, thật sự làm ta chở tay không kịp. Bằng không ta cũng không hoang mang như vậy, không có thời gian đi lấy mạng chó của Cố Thời.”
“Khương Kì, ngươi đúng là một tên nội gián thất bại, lại bị tình yêu làm cho mờ mắt, Cố Thời sẽ không như vậy.” Ta lau nước mắt, cười nói.
Tô Hà vẫy tay, binh lính liền rút kiếm tiến lại gần bọn ta.
Ta cẩn thận chuẩn bị nhảy xuống ngựa, Khương Kì nhanh chóng lật người xuống ngựa rồi ôm ta xuống. Hắn nắm chặt lấy tay ta, mười ngón tay đan vào nhau. Đứng trong bóng tối, gió thổi làm bay vạt áo hai người bọn ta, giống như cảnh đoạn tuyệt.
Tô Hà đột nhiên ra lệnh dừng lại, đi đến trước mặt bọn ta: “Sở Sở, ta hỏi lại người một lần nữa, tình cảm của người đối với Khương Kì là gì?”
“Là yêu, muốn cả đời này cùng hắn ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, ngắm xuân hoa thu nguyệt, cùng nhau nghe tiếng ve mùa hạ và ngắm những bông tuyết ngày đông, từ ngày này qua ngày khác, năm này sang năm khác.” Ta mỉm cười, nói xong ta nhanh chóng rút con dao găm từ thắt lưng Khương Kì ra đâm vào ngực hắn: “Nhưng ngươi lại lừa ta, lợi dụng ta, ngươi thật sự quên rồi sao, ta là một kẻ thù dai?”
Khương Kì nhíu mày, sau đó mỉm cười, lấy khăn tay ra lau vết máu bắn tung tóe trên mặt ta: “Sở Sở, nàng là biến cố ngoài dự liệu, nhưng ta biết hối hận cũng không muốn hối hận, ta đã lừa gạt nàng, ta không muốn cùng nàng đồng sinh đồng tử, ta muốn nàng sống thật tốt, thật vui vẻ hạnh phúc.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, nói xong hắn quay về phía Tô Hà: “Hôm nay cô đuổi theo ta đến đây, sẽ không thể ngăn cản Cố Thời, cô không hối hận sao?”
“Nhân gian thái bình, sơn hà vô dạng còn quan trọng hơn quyền lực. Hôm nay ta không lấy được bản đồ biên ải không được.” Tô Hà trầm giọng nói: “Hạnh phúc vui vẻ quá khó, ta chỉ có thể hứa với ngươi, giữ cho Sở Kiềm một đời bình an.”
Khương Kì xoa đầu ta: “Chẳng trách ca ta lại thích nàng ta như vậy, nàng cũng thích nàng ta, giao nàng cho nàng ta, ta rất yên tâm.”
Hắn xé tay áo, dùng máu trên người vẽ ra bản đồ đưa cho Tô Hà: “Cô đi theo lộ trình này cản đường, vẫn còn kịp.”
Tô Hà không hề do dự, đưa lộ trình cho người bên cạnh. Sau đó nhìn ta: “Ta không muốn giết hắn.”
Ta đã khóc oà lên, nhào vào lòng Tô Hà, ôm eo nàng ấy: “Ta được xem là lấy công chuộc tội phải không, doạ chết ta rồi. Nếu thật sự xảy ra chiến loạn, ta đã trở thành tội nhân thiên cổ rồi.”
Tô Hà không khách khí đẩy ta ra, “Chữ sắc trên đầu đều có một con dao, người hãy nhớ lấy.”
Ta lại mặt dày nhào tới ôm eo nàng ấy: “Vâng vâng vâng, lần sau nuôi nam sủng nhất định qua mắt ngươi trước.”
Khương Kì ở một bên khẽ mỉm cười, ánh mắt loé lên chút hoang mang mà ta không hiểu nổi.
15.
Cố Thời đoạt ngôi thành công, trước khi tân hoàng đăng cơ, Sở gia bị chặt đầu thị chúng, mang tiếng xấu muôn đời.
Khi Vân Nam vương tới kinh thì đại cục đã định, chỉ có thể ôm nỗi thất vọng trở về.
Nhưng ông ấy đề nghị đón con gái mình về.
Cố Thời nhân cơ hội đó buộc Vân Nam vương hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ đặt chân vào kinh thành nữa, sau khi Vân Nam vương đồng ý thì hắn đã bằng lòng.
Còn ta và Khương Kì được Tô Hà dùng một câu “đã gieo mình xuống núi tự sát” để báo cáo.
Cố Thời lúc đó vừa đăng cơ, bản đồ biên giới được truy hồi, tuy có chút hoang mang nhưng lại không nguy hiểm, hắn sẽ không đến mức quá quan tâm đến chuyện này.
Với hắn mà nói, ta và Khương Kì chẳng qua chỉ là hai bộ xương trắng trong đống xương dưới chân hắn mà thôi.
Trong xe ngựa, Tô Hà nắm tay Vân Nam vương ngân nga một khúc đồng dao quê hương khiến Vân Nam vương cười tươi như hoa.
Có chỗ nào giống với dáng vẻ nên có khi việc sắp thành lại bại cơ chứ?
Như thể nhìn thấy sự nghi hoặc của ta,
“Nhưng hiện tại, nó muốn con cùng con quay về bên ta, ta rất vui, sau này con cũng là nữ nhi của ta, gọi ta là vương gia.”
Khương Kì dựa vào người ta, nghe được câu này, ngước mắt nhìn Vân Nam vương yếu ớt nói: “Đa tạ vương gia.”
Ta nghi hoặc nhìn Khương Kì, hắn đa tạ cái gì chứ?
Tô Hà vỗ vỗ tay ta: “Sau khi quay về, đầu tiên sẽ cử hành hôn lễ cho người và Khương Kì, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ta năm đó muốn gả cho ca ca hắn.”
Bị Tô Hà làm gián đoạn, cảm giác kì lạ đó lại bị rối tung lên, ta nhất thời không tim ra đầu mối.
“Ngươi thật sự đã nghĩ muốn làm nữ vương?” Ta hỏi nàng ấy.
“Lúc đó, người là thái hậu.”
Rất lâu về trước, ta thích Cố Thời là vì hắn đòi lại công đạo cho nhũ mẫu, bây giờ, ta cũng đã có bằng hữu đứng ra đòi lại công lại cho mình.
Ta cảm thấy rằng mùa đông đã qua đi, những năm tháng sau này rất đáng mong đợi.
Sau khi về đến nơi, nghỉ ngơi sau chuyến hành trình dài, Tô Hà kéo ta chuẩn bị tổ chức hôn lễ, bận đến mức chân không chạm đất.
Giữa lúc đó, nội ứng của Tô Hà trong hậu cung đã bẩm báo một chuyện hết sức thú vị, trước khi chết, Sở Trầm đã cầu kiến Cố Thời, sau đó đá chết con của hắn, Cố Thời lúc đó chạy vạy khắp nơi để tìm thần y.
Thật không ngờ một người yếu đuối không có khả năng tự chăm sóc bản thân như muội muội lại kiên quyết như vậy. Thật đáng tiếc, bọn ta đều sinh ra nhầm nhà.
Vết thương ở ngực Khương Kì vẫn chưa hồi phục, cả ngày ở tiểu viện tĩnh dưỡng, không hề ra ngoài.
Hắn dường như rất dễ mệt, ta mang bộ hỉ phục mới vừa may xong đến tìm hắn, đích thân giúp hắn mặc lên.
Nhìn vòng eo không vừa lắm, ta nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Nhất định là làm sai rồi.”
Hắn thở dài.
Bất giác trái tim ta như thắt lại.
Ta thắc mắc tại sao những người lí trí bảo gia vệ quốc như Vân Nam vương, sẽ dung thứ cho một tên nội gián nước địch sao?
Ta thắc mắc tại sao Tô Hà lại vội vàng cử hành hôn lễ như vậy?
Ta thắc mắc tại sao khi Khương Kì nghe thấy Vân Nam vương muốn nhận ta làm nữ nhi thì hắn lại đa tạ?
Ta thắc mắc tại sao con dao đâm vào không sâu, nhưng vết thương của hắn lại lâu hồi phục như thế, ngược lại còn càng ngày càng yếu đi?
Tất cả mọi chuyện đều kì lạ những ngày vừa qua, đột nhiên ta đều muốn hiểu ra, nhưng ta rất sợ.
Nước mắt càng lúc càng tuôn ra, ta bực tức ngồi bệt xuống đất ôm hỉ phục oà khóc nức nở.
Khương Kì cúi người xuống, bối rối lau nước mắt cho ta: “Sở Sở đừng khóc, ta sai rồi.”
“Eo của ta nhỏ quá.” Hắn bĩu môi tỏ vẻ ấm ức, muốn dỗ cho ta vui.
Bỗng chốc ta chỉ thấy càng buồn hơn, ôm chặt lấy hắn, “Ngươi nói thật cho ta biết đi được không?”
Khương Kì nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc sau lưng ta: “Bọn ta trước khi làm nhiệm vụ đều phải uống thuốc độc, ngộ nhỡ không thế hoàn thành nhiệm vụ báo cáo đúng thời gian, thì chết là điều không tránh khỏi.”
Ta cắn môi dưới, ngăn không cho bản thân khóc thành tiếng. Mùi máu tanh lan toả khắp khoang miệng nhưng ta không cảm thấy một chút gì đau đớn.
“Sở Sở, khoảng cách giữa ta với nàng là thù nước hận nhà, kết cục thế này cũng tốt. Nàng tuyệt đối không được quá đau buồn.”
“Cuối cùng tâm niệm của nàng cũng được tự do, sau này nhất định phải đi nhìn ngắm thế gian này thật hạnh phúc, phải ở cạnh một người yêu nàng hơn ta. Nàng đừng nghĩ sẽ không tìm được, nghe chưa?”
“Sở Sở, nàng phải tin bản thân mình, yêu bản thân mình, nàng xứng đáng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, với tất cả tình yêu phóng túng trên thế gian này."
Ta khóc không thành tiếng, khóc đến mức gần như ngất đi.
Thứ hắn giao ra không phải là bản đồ biên giới mà là tính mạng của hắn.
Hoá ra trên thế gian này thật sự tồn tại thứ gọi là bất đắc dĩ, thứ gọi là tạo hoá trêu ngươi, núi biển không thể san bằng, nhật nguyệt không thể nào thay đổi.
Khương Kì cố gắng gượng đến ngày thành hôn, đã ở trong trạng thái hết dầu đèn tắt.
Ta ôm lấy hắn trong bộ hỉ phục diễm lệ, đối diện với ánh nến, cố gắng giữ nụ cười rạng rỡ nhất.
“Lúc trước ta không biết tiết chế, cho đến tận khi động phòng hoa chúc, lại chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi.” Hắn dựa vào lòng ta.
Ta dùng ngón tay lần theo đường nét trên khuôn mặt hắn, khi lướt qua nốt ruồi nhỏ màu nâu, “Phu quân thật đẹp.” Ta lại cúi xuống hôn lên mắt, mũi và môi hắn.
“Khanh đương nhật thắng quý, ngô độc hướng hoàng tuyền.” Hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm câu thơ, hàng lông mi đen dài run lên, rồi không còn chút động tĩnh gì nữa.
Chú thích: Nàng hôm nay đã thành vinh, mình ta xuống suối vàng.
Ta ôm lấy hắn, nói cho hắn nghe những lời tình cảm suốt một đêm, đem tất cả những gì lúc trước đã nợ hắn, bù đắp cho hắn.
Trời vừa rạng sáng, Tô Hà đẩy cửa bước vào mang theo những tia nắng ban mai yếu ớt.
“Từ nay trở đi, chúng ta phải bắt đầu hành trình mới, đem theo tro cốt của hắn.” Tô Hà chỉ vào Khương Kì đang nằm nhắm mắt ngoan ngoãn như một đứa trẻ trong vòng tay ta.
Ta đã nói quá nhiều đến mức cổ họng cảm thấy đau rát, không thể phát ra tiếng gì, mắt cũng khô đến đau điếng, không thể rơi nước mắt được nữa.
“Không sao, nếu người muốn nghỉ ngơi, ta ở cùng người.” Tô Hà cúi xuống xoa đầu ta rồi quay người rời đi. Trước khi đóng cửa, nàng ấy nói: “Sở Sở, hãy thay hắn ta yêu giang sơn này.”
Ánh sáng cách biệt bên ngoài cửa, trong phòng lại chìm vào bóng tối.
Trong cơn mê man, ta thấy bóng dáng Khương Kì đi về phía ta: “Sở Sở, hãy thay ta yêu giang sơn này, ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn…”
- Hết -