Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến ngày đại hôn của hai người, chúng tiên nhân tụ tập trong cung Phương Hoa, đoàn loan phượng chín sắc bay đến chúc mừng từ xa, đế quân Canh Thần nắm tay đế hậu Bất Quy chậm rãi bước xuống kiệu loan, chúng tiên sôi nổi bái lạy.
Bất thình lình, tiếng sấm trời đột ngột vang lên, theo ngay sau đó là một tia sét đánh thẳng về phía Bất Quy. Canh Thần bực dọc, sao cứ nhằm ngay hôm nay mà độ kiếp thế hả, chàng tụ lực trong tay rồi phóng thần lực đối kháng với sét trời, chúng tiên nhân đứng xung quanh đờ người hết cả.
Lần độ kiếp này khác với lần ở địa phủ, ở dưới ấy là hình phạt dành cho thượng thần, còn lần này là lịch kiếp phi thăng. Tuy rành rành là thế nhưng Canh Thần vẫn chẳng lấy làm bận tâm, dầu sao ngoại trừ thần lực của chàng ra thì còn có uy lực của thần châu nữa kìa mà, dư sức chống đỡ sét trời độ kiếp.
Nhưng chuyện xui rủi thường nhè lúc mình lơ là mà đến, một sức mạnh hắc ám bay thẳng về phía Canh Thần từ xa: “Ha ha ha, tên nhãi Canh Thần kia, ông mi cuối cùng cũng đã thoát khỏi cái sông hắc thủy chết tiệt kia rồi, Hôm nay ta sẽ để cả Cửu Trùng Thiên nhuốm máu của mi!”
Ấy là Xích Ngao lại tiếp tục mang theo một toán lâu la Ma tộc xộng đến Cửu Trùng Thiên! Canh Thần nghiêng người né chiêu, lão Xích Ngao kia thì cứ một mực bám theo, thiên binh thiên tướng bắt đầu lục đục giàn trận phía trước, có điều, họ có tâm mà chả có lực, so với lão được dăm ba chiêu đã thua đến mức hồn phi phách tán luôn rồi. Chúng tiên đứng quanh thấy thế cũng nhanh chân chạy lên giàn trận, nhưng lần nay Xích Ngao mạnh quá, họ nào có bì kịp ma lực của lão ta. Canh Thần bay đến chỗ đại đế Đông Hoang đứng rồi giao phó luôn: “Đông Hoang, độ kiếp cho Bất Quy giúp ta!” Chàng còn quay đầu dịu dàng nói với nàng: “Đợi ta trở lại.” Sau đó mới phi người vào trung tâm trận hỗn chiến đang căng như dây đàn kia.
Chiếc cuộc thần ma sau khi có sự gia nhập của đế quân quả nhiên là tốt hơn hẳn. “Mấy trăm năm không gặp, thế mà mi đã lên hàng Chủ Thần! Hay đấy!” Xích Ngao nhìn uy lực tản mát xung quanh Canh Thần mà giật cả mình.
“Bớt nói xằng đi, xem ra phong ấn mi dưới bờ hắc thủy là đã nhân từ với mi quá rồi, e rằng sau hôm nay mi cũng chả còn tý hồn phách nào còn lại để mà giãy giụa nữa đâu.” Nói đoạn, Canh Thần gọi kiếm Hiên Viên ra, bấm đốt ngón tay niệm chút, kiếm thần nọ tỏa ra hào quang chói lòa, phi thẳng về phía Xích Ngao. Xích Ngao bay vọt lên cao, tay vẽ bùa, một hố đen u tối dần hiện rõ ra theo uy lực của bùa chú, một vài vị tiên nga tiên quan đạo hành không cao bị hút cả vào trong ý, sau đó thì sức mạnh của lão ta bắt đầu tăng cao hơn trông thấy.
“Mi vậy mà dùng đến cả thủ đoạn đê hèn cỡ này!” Canh Thần gầm lên giận dữ.
“Ha ha ha, hề gì đâu! Đợi ông đây san bằng Thiên giới rồi thì chả còn kẻ nào dám hoài nghi thủ đoạn của ta nữa!”
Sau vài hiệp giao đấu, Canh Thần dần rơi vào thế hạ phong, hố đen trên khoog của lão ta giống như một cái kho cung cấp ma lực cho lão, chỉ cần Xích Ngao bắt đầu kiệt sức thì sẽ hấp thu luôn mấy kẻ tiên ma yếu sức hơn lão, luyện hóa lực lượng của họ thành của mình.
Còn bên kia đại đế Đông Hoang thay thế Canh Thần gánh sét trời cho Bất Quy, dù cũng miễn cưỡng dữ lắm y mới chống đỡ được, song bắt đầu nghĩ: “Ôi trời, cuối cùng cũng sắp hoàn thành trọng trách rồi.”
“Đại đế Đông Hoàng, tình hình bên Canh Thần hình như không ổn!” Bất Quy kêu lên.
Đông Hoang quay đầu, nhìn khung cảnh hiển hiện trước mắt cũng bị dọa cho ngây người: “Gì đấy? Hố đen của lão Xích Ngao cuối cùng đếh từ đâu?”
Nghe thấy thế, Bất Quy càng lo âu hơn: “Đến cùng là có chuyện gì, Canh Thần có gặp nguy hiểm gì không?”
“Hố đen này là trận pháp hấp thu sức mạnh của người khác vào luyện hóa rồi để chủ trận hấp thụ. Về lâu dài Canh Thần chắc chắn sẽ vì cạn kiệt sức lực mà bại trận.”
“Có cách nào phá nó không?” Bất Quy hỏi ngay.
“Trừ khi có người sở hữu sức mạnh vô song tự nguyện thâm nhập vào bên trong hố đen rồi đập nát nó từ bên trong trước khi nó kịp luyện hóa người ấy, nhưng nói vẫn dễ hơn làm nhiều lắm.” Đại đế Đông Hoang chốt hạ một câu rồi lắc đầu bất lực.
“Vậy sét trời có phải mạnh hơn hố đen này không?” Bất Quy nhìn bầu trời đang không ngừng giáng sét xuống đầu mình, lớn tiếng hỏi một câu.
“Đương nhiên là mạnh hơn, sét trời xuất hiện là vì để thử thách hoặc trừng phạt vạn vật muôn loài trên cõi thế mà, nhưng giờ làm sao mới dẫn được sét trời đến đây? Cô, lẽ nào cô định?” Vị đại đế này còn chưa nói hết câu, Bất Quy đã nhún người bay lên: “Ở đây không ai thích hợp làm vật dẫn thiên lôi hơn ta cả.”
Canh Thần đứng ở xa thấy Bất Quy bay về phía hố đen thì kêu lớn: “Bất Quy!”
“Ha ha ha, hóa ra là ả phu nhân của mi, vậy thì hôm nay ta sẽ cho mi nếm thử cảm giác đau đớn khi mất vợ!” Xích Ngao cười to, có điều lão còn chưa cười xong, từng tia sét trời đã ầm ầm giáng xuống hố đen nọ, chỉ trong nháy mắt đã làm hỏng một lỗ nhỏ, sương mù đen kịt túa ra từ vết hỏng kia, hố đen cầm cự được qua vài đợt sét trời rồi cũng chấn động, không gian u tối kia hóa thành hư ảo.
Canh Thần chớp lấy thời cơ, buông kiếm Hiên Viên ra, kiếm nọ phá thể, trong phút chốc hóa thành trăm vạn tia kiếm rồi lại hợp nhất với kiếm chủ thể, tỏa ra hào quang vạn trượng, Canh Thần dùng sức đẩy thêm thần lực vào kiếm Hiên Viên, kiếm thần mạnh mẽ lao đến xuyên thẳng vào trái tim Xích Ngao rồi quay phắt lại, bay lên đỉnh đầu lão ta, cứ “ầm” môt tiếng, mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, Xích Ngao đã chịu cảnh đầu mình hai nơi. Thủ lĩnh đã chết, tàn dư Ma tộc cũng tan rã lác đác, ít lâu sau đã quy phục chịu trói.
Trận chiến chấm dứt, thiên binh thiên tướng thu dọn chiến trường Cửu Trùng Thiên, Canh Thần vẫn đứng đực ra đấy, tay không ngừng tụ lực, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó vậy, lúc phát hiện bản thân chẳng thể tìm thấy gì thì sát khí toàn thân chàng bạo phát, quay đầu nhìn đại đế Đông Hoang vẫn đứng sững sờ ở kia từ nãy đến giờ. Đông Hoanh há miệng nhưng chẳng thể thốt nổi nên lời.
Bỗng nhiên, một vị thiên binh kêu lên “Đây là gì?” Sau đó giơ lên một viên châu đỏ rực, Canh Thần trông thấy thì vung tay lên, viên châu nọ tức khắc xuất hiện trong tay chàng. Viên châu này nằm trên tay chàng rất ngoan ngoãn, còn mang cả hơi thở thân thuộc.
Đông Hoang vội vã nói với chàng: “Là cô ấy, nhất định là cô ấy, viên châu này chắn chắn có giữ một nửa nguyên thần, năm viên thần châu dung hợp với tinh nguyên của thần thú Đào Ngột có khả năng chắn non nửa uy lực của sét trời. Ngài có cảm nhận được hơi thở của Bất Quy trong ấy không?”
Canh Thần không đoái hoài gì tới đại đế Đông Hoang, lấy khăn lụa luôn mang theo bao lấy viên châu đỏ nọ rồi cất vào linh đài của mình, dứt khoát xoay người rời đi.
Tuy đại chiến thần ma trên Cửu Trùng Thiên không lan đến gần địa phủ âm ti nhưn chúng quỷ thần dưới ấy vẫn thấp thỏm lo âu lắm. Diêm Vương trấn an chúng quỷ: “Đại chiên thiên ma đã ngã ngũ ngồi, Tiên giới toàn thắng” Vừa nói dứt câu, giữa bầu trời địa phủ đã xuất hiện một bóng người, thấy người đến là vị đế quân Canh Thần, Diêm Vương vội vã bái lễ.
Canh Thần hiện thân rồi hỏi ngay: “Những gốc huệ hồi trước của Bất Quy nằm ở đâu? Mau dẫn ta đến đó!”
Diêm Vương sửng sốt rồi y lời dẫn đường, lúc đến nơi có những gốc huệ dạo trước thì phát hiện huệ đã tàn úa cả rồi.
“Sao lại thế này!” Canh Thần gầm lên!
“Những gốc huệ này vốn đang sinh trưởng rất tốt nhưng chả hiểu sao ban nãy khi đại chiến thần ma nổ ra lại đột ngột úa tàn hết.” Một tên quỷ thấp cổ bé họng chứng kiến mọi chuyện run rẩy nói.
Canh Thần nghe thế thì ẩn thân rời đi tức thì, để lại chúng quỷ chẳng hiểu mô tê gì.
Trong điện Trường Sinh, Canh Thần cau mày, Thiên Quân cứ giở qua giở lại quyển sách: “Khi nàng còn là quỷ hồn, ngài cho rằng nàng đã có tiên thân, cũng đã tu luyện thành tiên, nhưng giờ đây bản thể nàng ấy đã mất, có tìm cùng trời cuối đất thì cũng sẽ chẳng tìm được gì đâu, nửa phần nguyên thần còn sót lại, nếu ngài muốn nàng ấy trở lại Thần giới thì vẫn còn một cách, đó là để nàng liên tục chuyển thế đầu thai, mượn chuyện ấy để tu luyện thần lực tái tạo tiên thân, nhưng cũng phải qua trăm vạn năm mới thành.”
“Không được, quá lâu.” Canh Thần lắc đầu.
“Đế hậu là vì Thiên giới, vì chúng sinh nên mới chết, bổn quân nhất định sẽ tận sức giúp đỡ nàng ấy, bí tân trên Cửu Trùng Thiên cũng chẳng ít ỏi gì, nghe bảo lúc trước cách mà Phụ Thần cứu nữ nhi là do thánh mẫu Li Sơn chỉ dẫn, chỉ là từ khi Phụ Thần hồn về hỗn độn lìa thế, Li Sơn thánh mẫu cũng chẳng còn tăm tích gì nữa, nếu lời đồn là thật thì có lẽ đế quân có thể thử một lần.
Canh Thần nghe xong, chẳng nói chẳng rằng, cứ thế xoay người biến mất.
Hết 14.