Bất Quy thấy Canh Thần gục xuống đất, một nguồn thần lực quen thuộc chẳng biết bộc phát từ đâu bao bọc lấy kinh mạch nàng, nối thẳng đến thiên linh, gốc huệ nọ biến thành hình người trong nháy mắt.
Nàng đỡ Canh Thần vào nhà tranh, đang định tìm nước nhúng khăn lau người cho chàng lại phát hiện tay mình dính đầy máu tươi. Bất Quy sửng sốt, sau đó nhanh chân nhanh tay cởi áo ngoài của Canh Thần, cả người trên chàng đã nhiễm đầy máu loãng, hốc mắt nàng chợt doanh đầy lệ nóng, rồi như chuỗi trân châu đứt dây, từng giọt lệ ướt nóng thi nhau rơi lã chã.
“Chàng làm sao thế này?” Bất Quy cuống quýt cởi y phục cho Canh Thần, rồi lại rối bời chẳng biết phải xử trí làm sao, đang lúc luống cuống tay chân, nàng cảm nhận được nguồn thần lực bí ẩn kia đang chỉ dẫn cho mình, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cánh tay Canh Thần, một tia lực lạnh lẽo phát ra từ lòng bàn tay, sau đó nàng thấy một vầng sáng xanh biếc chu du lên phần trên cánh tay chàng, mấy giây ngắn ngủi sau, miệng vết thương không còn ứa máu nữa.
Bất Quy dựa theo kiểu ban nãy, tiếp tục xử lý những vết thương khác, nhưng vừa xử lý ổn thỏa chỗ nọ xong đã cảm thấy có tâm mà không có sức, cô nàng ngồi bệt xuống đất, dùng dằng một lúc lâu sau mới đứng lên, song lại phát hiện xoay sở cỡ nào cũng không thi triển được nguồn lực ban nãy nữa.
Bất Quy ngẫm nghĩ một hồi, sau cùng kết luận là mớ tu vi bản thân vất vả ngưng tụ đã xài hết bẵng rồi, nàng bèn nhanh lẹ mặc lại y phục cho Canh Thân còn mình thì chạy ra ngoài bắt chước tư thế tĩnh tọa của chàng, hấp thu tinh hoa trời đất, có lẽ là vì trong người có thêm một viên tinh nguyên cần luyện hóa nên cô nàng cảm thấy tốc độ tu luyện lần này cao hơn dạo trước không ít. Đợi khi bản thân an nhiên tràn đầy sức lực mới chạy trở vào phòng, làm liên tục tù tì ba bốn bận như thế. vết thương của Canh Thần cũng tốt lên. miệng vết thương của chàng dần lành lặn hẳn.
Bất Quy mang ước đến, từ tốn giúp chàng lau người, lúc lau đến cổ lại thấy Canh Thần đang trừng mắt nhìn mình, nàng sợ đến mức để cái khăn lụa trong tay rơi bộp xuống mặt chàng. Bất Quy cuống cuồng nhặt khăn lên: “Xin lỗi xin lỗi, em cầm không chắc, chàng có còn thấy khó chịu ở đâu không?”
“Sao em lại ở đây?” Canh Thần không đáp mà hỏi lại.
“Chàng ngất nên em mới dìu vào nhà, sau đó phát hiện chàng bị thương, bèn xử lý giúp chàng thôi.” Bất Quy thành thật trả lời.
Nghe thấy thế, Canh Thần cúi đầu nhìn bản thân rồi, “Em! Y phục của ta là em cởi?”
“Chàng bị thương nặng, không cởi sao mà xử lý đây? Chàng chớ lo, lúc ở địa phủ chàng tham gia hội kết thân của em, em cũng đã nhìn trúng chàng rồi, giờ chàng đã là hôn phu chưa qua cửa của em, em nhìn thân thể chàng thì cũng sẽ có trách nhiệm với chàng.” Bất Quy nói đến là nghiêm túc.
Canh Thần chỉ im lặng, mắt thì nhìn như đóng đinh lên người Bất Quy.
“Chàng nhìn em làm chi?” Bất Quy bị nhìn đến mức mất tự nhiên.
“Đỡ ta ra ngoài đã.” Canh Thần cố gắng đứng dậy, Bất Quy thấy thế bèn bước đến đỡ chàng.
Canh Thần bước ra khỏi nhà tranh, nhìn khung cảnh lặng ngắt như tờ bên ngoài thì thở phào một hơn rồi chậm rãi ngồi lên cái nệm ngồi đã trải từ kiếp nảo kiếp nào.
Thấy Canh Thần đã khỏe, Bất Quy bắt đầu bận bịu đi đến đi lùi, đầu tiên là dọn bàn rồi tìm vải đỏ trải lên trên, sau đó là dọn đến nến này, chén này, rượu này….Vừa dọn vừa nói với Canh Thần: “Vách nhà tranh này của chàng tài tình thật đấy, muốn tìm cái gì chỉ cần nhắc đến thứ ấy vài lần là có thể tìm được thật luôn!”
Sau khi bày trí thỏa đáng hết thảy, Bất Quy đến cạnh Canh Thần, đỡ chàng rồi bảo: “Chuyện hôn nhân của hai ta thế là đã định rồi đấy nhé.”
“Bất Quy tôi, cùng Vô Tư, ủa bậy, cùng Canh Thần, hôm nay chính thức kết tóc làm phu thê, mong đất trời chứng giám.” Bất Quỳ quỳ xuống.
Canh Thần nhìn cảnh tượng trước mặt, đờ người ra không tích tắc.
“Đừng thất thần mà, chàng cũng mau quỳ đi!” Bất Quy kéo Canh Thần, thế mà kéo chàng quỳ xuống thật. Ngay sau đó, trên trời giáng xuống một tia sấm sét đến là kinh người.
“Cái này, lẽ nào ông trời không đồng ý cho hai ta thành thân ư?” Bất Quy hơi hốt hoảng hỏi một câu.
Canh Thần híp mắt nhìn cô nàng rồi nói đầy bất lực: “Trên khắp đất trời này, khiến chịu được lễ quỳ lạy của ta còn chưa ra đời đâu, trời giáng sấm sét là lẽ đương nhiên.”
Nghe đến thế, Bất Quy nhanh chóng đỡ chàng vậy: “Vậy hai ta đứng làm lễ?” Nói rồi bèn bước lên phía trước lạy một cái, sau đó yên lặng nhìn Canh Thần.
“Chàng mau thử xem!” Cô nàng thúc giục.
Canh Thần vừa hơi gập eo xuống một tý mà tia sấm sét thứ hai đã giáng xuống, Bất Quy sợ đến mất nhảy dựng lên: “Đã lạy đâu cơ chứ!”
Canh Thần đầy hứng thú nhìn Bất Quy, chàng ghẹo nàng: “Vậy đấy, chuyện nàng chuẩn bị phải làm sao bây giờ?”
“Thân phận chàng tôn quý, nếu trời đất đã không dám nhận lễ của chàng thì hay là chúng mình uống chung rượu giao bôi cho xong buổi lễ nhé?” Nàng hỏi dò.
“Em thật sự muốn thành thân với ta ư?” Canh Thần đột nhiên nghiêm túc.
“Đương nhiên.” Đôi mắt nàng đầy vẻ kiên định.
“Không hối hận.”
“Không hối hận!”
Canh Thần trầm ngâm một thoáng rồi vươn tay viết vào hư không: “Kính báo khắp đất trời ba cõi, nay lập hôn ước, nên duyên tình, thê tử Bất Quy, sánh với quân tề (*)”
(*) Tề trong tề gia, Quân là lối tự xưng hoặc được xưng chỉ người đàn ông có địa vị cao đương thời.
Sau đó chàng trích máu của hai người vào trang sách trời trước, trang sách kia mất tăm trong nháy mắt.
“Được rỗi uống rượu giao bôi nào.” Canh Thần nhấc chén rượu lên trao cho Bất Quy.
Hai người uống rượu giao bôi, Bất Quy đang định cạn sạch một hơi thì đột nhiên thẳng người sau đó lùi về sau, hỏi đầy cảnh giác: “Chắc sẽ không còn đợt sấm sét nào giáng xuống đâu ha?”
“Giờ hối hận cũng đã muộn rồi, nếu trời có giáng xét thật thì em cũng phải chịu.” Canh Thần kéo Bất Quy về phía mình rồi uống sạch rượu trong ly.
Bất Quy nhanh chóng vùi đầu vào lòng Canh Thần, thấy mọi sự vẫn bình thường thì hỏi tiếp: “Lễ vậy là xong rồi à.”
“Ừ.” Canh Thần đáp mà ánh mắt vẫn hoài dán chặt vào người nàng.
“Vậy đi, mình nghỉ ngơi chút.” Bất Quy đỡ Canh Thần ngồi ngay ngắn rồi hỏi: “Ban nãy chàng viết gì thế?”
“Báo với đất trời ba cõi chuyện chung thân của em và ta.” Canh Thần bâng quơ một câu.
“Em thấy phu thê người ta thành thân xong sẽ động phòng hoa chúc, giờ hai ta phải làm sao đây?”
“Khụ! Khụ!” Canh Thần bị câu hỏi thẳng tuột bất thình lình này của nàng doạ cho sặc, “Cửu Trùng Thiên khác dương gian, thành thân xong em phải nghiêm túc tu luyện.”
“Được rồi, em ngồi thiền đây, chàng cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi nhé.” Bất Quy nói rồi bền ngồi xuống đất, tiến vào cảnh giới luyện hoá rèn giũa sức lực.
Có lẽ là vì tạm thời không tiếp nhận được chuyện Bất Quy ngồi thiền, Canh Thần cứ đi ra đi vào vách nhà tranh miết, lâu lâu còn gây tiếng động, ngặt một nỗi hễ Bất Quy đã bước vào trạng thái thiền định luyện hoá rồi thì ngồi vững cứ như ngọn Thái Sơn sừng sững, không ừ hử hay ảnh hưởng chút gì.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Bất Quy cũng mở mắt, nàng thở ra một hơi rồi đứng lên nói với chàng Canh Thần vẫn đi tới đi lui: “Tướng công là đang làm gì đó?”
“Cạnh”, tiếng ly trong tay rơi xuống, “Em vừa gọi ta là gì?”
“Em thấy mấy đôi phu thê dưới dương trần, thê tử sẽ gọi phu quân là tướng công mà, sao trông chàng không vui chút nào thế?”
“Không, không phải, em gọi thêm một tiếng cho ta nghe đi.”
…
Bất Quy lôi lôi kéo kéo Canh Thần vào nhà tranh: “Chàng cứ nghỉ trước, em đi chuẩn bị giường nệm cho em.” Dứt lời bèn xoay người đi về phía đối diện.
Canh Thần nhìn lên, chả biết tự bao giờ, phía đối diện tự dưng “mọc” lên một cái giường nhỏ trải nệm đủ đầy. “Em ngủ ở đó?”
“Chứ sao, lẽ nào chàng muốn em ngủ bên ngoài hở? Mà mấy đôi phu thê dưới dương trần có chia phòng ngủ bao giờ đâu.” Bất Quy vừa nói vừa chuẩn bị.
Nghĩ lại câu mình bảo với Bất Quy là thành thân xong nàng ấy phải chăm chỉ tu luyện, khóe miệng Canh Thần giần giật.
“Vết thương trên người chàng đã khỏe hay chưa?” Bất Quy thình lình hỏi.
“Khỏe rồi.”
“Em nhớ lúc còn ở dương thế, lúc em tắm cùng chàng rõ là khó chịu, giờ vết thương chàng cũng đã không đáng ngại rồi nên cứ tự mình tắm rửa đi nhé.”
Nghe nàng nói vậy, Canh Thần rất là nghẹn khuất trong lòng, chỉ hận bản thân lúc trước quá trẻ người non dạ, tự bê đá đập vào chân mình.
Hết 11.