Vì Lẽ Gì Hai Đời Không Về Đến?

Chương 1




Nơi địa phủ tối tăm, trên điện Diêm La trang nghiêm tĩnh lặng, Diêm Vương đang đỡ trán phê chữa sổ sinh tử. Chẳng biết từ đâu, một bóng đen nhỏ gầy đột ngột xuất hiện trong điện, đám âm binh bên trong tức thì rút binh khí, bày ra tư thế bắt người.

Còn trên đài, Diêm Vương buông cuốn sổ nhỏ trong tay xuống, giương đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống dưới, không giận mà tự uy: “Người phương nào, sao lại vô duyên vô cớ đến chốn đây.” Bóng đen nọ dần biến thành hình người, nhìn kỹ lại thì phát hiện đấy là một cô nhóc nhỏ tuổi, cao chừng bốn thước có dư, mặc trên người váy dài biên biếc xanh, xiêm áo bằng rơm rạ bằng tro, ấy thế mà lại mang đến cho điện Diêm La âm u chút ánh sáng.

Mắt cô nhóc ánh lên vẻ phóng khoáng tinh nghịch, miệng thì nhẹ nhàng phân trần: “Ta là gốc huệ mọc dưới gốc cây cạnh bờ Hắc Thủy, vừa biến được thành người thì chạy đến đây ngay.”

“Chắc là mi biết nguyên nhân cái chết của mình chứ hả?”

“Thưa không.”

Diêm Vương trầm ngâm: “Quái thay, lạ thay, Hắc Thủy vốn là khúc sông chết, ấy vậy mà lại nuôi ra được một gốc huệ, chỉ tiếc, chỉ tiếc…..”

Diêm Vương còn chưa nói hết, một giọng nói lành lạnh trầm thấp đã truyền đến từ xa: “Đầu nguồn thu, tịch mịch hoài. Lay lắt nhành lau gió chiều nương – Chốn cũ xưa, vắng bóng người. Nghe đời bảo đã ẩn tích từ bao. Từ nay về sau tên của ngươi sẽ là Bất Quy, nhà ngươi vừa thành người, lục căn(*) không vẹn, cứ ở địa phủ, chờ bao giờ lục căn đủ đầy rồi hẵng đầu thai.” Người đi đến là chiến thần cửu giới – Canh Thần.

(*): 6 giác quan của con người.

Diêm Vương vội vã bước xuống vái chào: “Không biết chiến thần giá lâm, mong ngài lượng thứ, ta đã nhận được sách mệnh của Tinh Quân, trong ấy nói ba hôm sau chiến thần sẽ hạ phàm lịch kiếp, ngài đây là đang muốn xuống trước hạn ư?”

Canh Thần chắp tay ra sau lưng, nói với Diêm Vương nơi điện tiền sảnh phủ: “Còn đang muốn nhờ Diêm Quân dẫn đường.”

Sau đó, một đám người vây quanh chiến thần cửu giới Canh Thần cùng đến trước giếng luân hồi, cả điện Diêm La rộng rinh như thế chỉ còn sót lại mỗi gốc huệ tinh vừa được ban tên Bất Quy đứng tần ngần ở đấy.



Bất Quy cứ ở lại địa phủ tầm một tháng hơn như thế, thân là huệ tinh do đích thân chiến thần ban tên, còn được chàng dặn bảo ở lại địa phủ nên kẻ trên người dưới chốn âm ti cũng coi sóc cô nàng khá tận tâm.

Một hôm nọ, Bất Quy đến rửa chân bên bờ Vong Xuyên, đám ngạ quỷ(*) bên cạnh thấy mà sợ mất mật, có đứa còn sợ đến mức hóa thành khói trắng biến đi nơi khác.

“Quỷ yêu ở địa phủ đều hãi nước Vong Xuyên, Bất Quy cô nương sao lại đặc biệt ghé đến đây rửa chân thế?” Một con quỷ thắt cổ vươn cái lưỡi dài thườn thượt hỏi han, nó đứng tít đằng xa vì cứ sợ nước sông bắn lên người mình.

(*): Quỷ đói, quỷ tham lam

“Nước ở đây rửa chân mát lắm đấy, rửa xong da ta trông vừa trắng vừa mịn.” Dứt lời, cô nàng nhấc cao chân lên, quay cả cẳng chân về phía con quỷ thắt cổ kia đứng để nó nhìn cho rõ, nào ngờ nước sông trên chân nàng vô tình bắn trúng người tên quỷ thắt cổ kia, con quỷ kia sợ hãi ré lên một tiếng rồi hồn phi phách tán, bị “tiễn” đến chỗ trạm quỷ một cách rất bất đắc dĩ.

“Sao lại chạy hết vậy, tên quỷ thắt cổ mới nãy biến đi đâu mất rồi?” Bất Quy rầu rĩ vò đầu.

“Bà cô Bất Quy của ta ơi, cô mau mau lau nước dính trên chân đi thôi.” Một tên âm binh thấy đám quỷ linh tán loạn chạy khỏi bờ sông thì bước đến xem xét, hắn ta đỡ trán than thở, từ khi bà cô nhỏ này đến đây rửa chân, có không ít quỷ linh bay đến tò mò, cuối cùng đều hồn phi phách tán cả, còn tạo thành cảnh tượng quỷ bay ma ré nữa kìa.

“Địa phủ chán muốn chết, ngươi có trò gì hay hay thì bày ta chơi cho đỡ buồn với?”

Tên âm binh thật sự nhức đầu, địa phủ là cõi âm ti u ám mênh mông, đâu đâu cũng toàn là tử khí, quỷ khí, đào đâu ra trò hay để giải trí chơi bời đây?

Đúng lúc này, từ nơi xa vang đến tiếng khóc la não nề của nữ tử, Bất Quy đứng dậy ngóng sang thì đấy là tiếng khóc sầu não của nữ quỷ đang đứng bên cầu Nại Hà.

Bất Quy bước đến gạn hỏi: “Vị nữ quỷ này, cớ chi mà khóc?”

Nữ quỷ đáp: “Ta vốn là đích nữ nhà họ Hứa ở Dương Thành, tâm đầu ý hợp với Trần công tử, song cha ta lại hứa hẹn mối mai ta cho tên con trai huyện lệnh để tiện bề bàn chuyện làm ăn, tên này là phường hoang dâm vô độ, vô pháp vô thiên, ta với Trần lang đã hẹn với nhau cùng trốn đi nơi khác, nào có ngờ chuyện này bại lộ, bị tên thiếu gia huyện lệnh kia sai người đuổi theo. Cực chẳng đã, Trần lang và ta đã quyết định chia nhau ra uống thuốc độc tự vẫn, sống không liền cánh đành thác đi liền cành, nhưng ta đã đợi bên bờ Nại Hà hơn ba hôm rồi nhưng lại chẳng hề thấy Trần lang đâu, cũng chẳng biết chàng đã đi đầu thai hay chưa, nếu chuyện còn không xong nữa thì chả còn cách nào có duyên gặp nhau ở kiếp sau nữa rồi, thế nên mới khóc rống vầy đây.

“À ra thế, thôi thì ngươi cứ đi theo ta tìm người đi vậy.” Bất Quy nói rồi, kéo vị nữ quỷ kia cùng đến điện phán quan.

“Phán quan, nữ quỷ này muốn tìm thư sinh Tần lang từng sống ở Dương Thành, thác xuống cùng lúc với nàng ta, không biết phán quan có thể tra xem Trần Lang này đã đến đâu rồi không?”

Phán quan nhìn lên, hóa ra là Bất Quy do chiến thần ban tên, ông ta bèn từ tốn đáp: “Chờ một chút, để ta kiểm tra lại đã. Trần lang này thọ số nơi dương gian còn chưa tận, sao mà đầu thai rồi được? Bất Quy nhớ lầm rồi chăng?”

Bất Quy còn chưa mở miệng nói, nữ quỷ đã xen lời: “Không thể nào, Trần lang uống thuốc độc cùng lúc với ta, sao vẫn sống được chứ?”

“Tên họ Trần này ham sống sợ chết, mê phú quý vinh hoa, tiếp cận mi chỉ vì mê đắm tiền tài nhà mi thôi, hắn mình mi uống thuốc độc tự vẫn xong thì co giò bỏ chạy, hiện giờ đã đến Vu Thành ở rể chỗ phú ông giàu có nhất cái thành đấy rồi.”

Nữ quỷ nghe đến đấy, mặt mày ngơ ngác ngây dại, âm binh lập tức tiến lên mang nàng ta đến cầu Nại Hà, cho uống chén Mạnh Bà rồi để nàng ta đi đầu thai.

Kể từ khi nghe chuyện của nữ quỷ ở cầu Nại Hà, Bất Quy xem như tìm được “trò” mới để giải sầu, thế là bắt đầu xuất hiện một cảnh tượng như vầy: Trên cây cầu Nại Hà, có một nữ tử bắc ghế ngồi án ngữ ở đấy, vong linh hay quỷ yêu gì đi qua nhất định phải kể lại cho cô nàng này chuyện đời mình, kể bằng hết mới “được” cho qua, đến nhận chén canh Mạnh bà để đi đầu thai cõi mới. Nữ tử này nghe xong câu chuyện, khi thì gật đầu phụ hoạ, nghi thì bao đồng an ủi vỗ về vong linh mấy câu, lúc nghe chán chê rồi thì múc cả một gáo canh Mạnh Bà rồi chén sạch trong một hơi, làm Mạnh Bà lãnh nhiệm vụ rót canh đứng đầu cầu bên kia há hốc cả mồm.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thế mà đã hơn một tháng nữa rồi.

Hôm nay, có một nam tử cả người mặc đồ trắng đi đến cầu Nại Hà, Bất Quy đã cắm cọc nghe chuyện dương thế hơn cả tháng trời, tích luỹ được không ít kinh nghiệm trò chuyện của người cõi thế, thấy nam tử không hề có ý dừng lại kể chuyện thì bước đến mà rằng: “Vị công tử này, nếu không vội đi đầu thai thì có thể kể cho bổn cô nương nghe chuyện khi còn tại thế của huynh không?”

Nam tử ngẩng đầu, liếc mắt đánh giá Bất Quy một bận. Đám âm binh phía sau ba chân bốn cẳng chạy tới đây, đi đầu là Diêm Vương, ông bảo: “Chúc mừng chiến thần đệ nhất cửu giới đã lịch kiếp thành công, hay là mời chiến thần đây theo bổn quân đến điện chính nghỉ ngơi lại sức một tý?”

“Không cần.” Canh Thần nói xong thì đi về phía Mạnh Bà.

“Ấy ấy gượm đã, vị công tử này, huynh còn chưa kể ta hay chuyện đời của huynh đấy, đừng bỏ đi ngang xương vậy chứ.” Bất Quy lập tức bước lên giữ chặt góc áo của nam tử nọ.

Chàng ta phất tay áo, nói: “Ngươi đứng đây ép chúng quỷ ma, yêu linh kể chuyện của chúng, làm chậm trễ giờ lành đi đầu thai của chúng, cũng tức là làm nhiễu loạn âm dương.”

“Bất Quy cô nương à, buông tay đi mà, đây là chiến thần Canh Thần đấy….” Một tên âm binh lặng lẽ kéo kéo Bất Quy nói nàng hay.

“Thì ra ngài chính là chiến thần đã đặt tên cho ta, ngài đi lịch kiếp mà mang ta theo cùng có phải hơn không? Ta cắm cọc ở đây nghe quá nhiều chuyện trên dương trần, càng nghe càng hâm mộ, càng nghe càng muốn được trải nghiệm một lần.” Bất Quy nhảy cẫng lên, đâu còn bộ dạng mặt ủ mày chau ngày thường nữa.

“Nếu đã là linh hồn, muốn đầu thai thì mai cứ việc đến ghi danh đi.” Nói xong, chàng đi đến giếng luân hồi mà không hề quay đầu nhìn lại thêm nữa.

Bất Quy đang định chạy theo, nào ngờ lại bị một tên quỷ lặng lẽ kéo trở lại, nó rằng: “Cô nương, dù có đầu thai thì cô cũng không ở cạnh vị lang quân này được đâu, vị ấy bảo cô mai hãy đến ghi danh là vì muốn cho cô thời gian để suy nghĩ cho kỹ lại đấy.”

Một tên âm binh khác tiếp lời: “Cô nương Bất Quy à, cô khác chiến thần, vị ấy đến dương gian là để lịch kiếp, lịch kiếp xong rồi thì vẫn là chiến thần vô địch bất diệt, còn cô vốn là linh hồn, nếu đầu thai thật thì sẽ sống một kiếp ở dương gian rồi lại xuống địa phủ, trở thành quỷ hồn bình thường, sẽ chịu ảnh hưởng của luân hồi vạn đời vạn kiếp đấy.

“Không sao, ta vốn là một gốc huệ nhỏ, chẳng hề có cơ hội trải nghiệm kiếp sống của người trần mắt thịt, luân hồi thế này cũng tốt mà. Đợi ta đi chải đầu rửa mặt, đổi sang xiêm y khác cho thật đường hoàng rồi mai sẽ đến ghi danh để đầu thai.”

Và cứ thế, Bất Quy chạy một mạch đến bờ Vong Xuyên lấy nước sông rửa mặt, chải đầu, nàng vụng về gội đầu, rửa vết bẩn trên mặt mình, sau khi cảm thấy vừa lòng rồi thì biến xiêm y trên người mình sang màu trắng, trông rất ra dáng mỹ nhân thanh thuần không nhiễm bụi trầm, dọa chúng quỷ yêu chung quanh hãi hùng đến độ đứng ngây như phỗng.

Một con quỷ nhỏ khá là thân với Bất Quy khen: “Cô nàng này coi bộ còn đẹp hơn cả nữ tử dương phần mấy phần, nốt ruồi son nơi khóe mắt  mới đẹp đẽ làm sao.”

Bất Quy sờ khóe mắt mình, nốt ruồi này nói đến cũng lạ, lúc vừa đến địa phủ nó rất mờ, nhưng càng ngày càng rõ nét hơn, đến hôm nay thì chẳng những nhìn lồ lộ mà còn biến thành màu đỏ son nữa, quái lạ thật.

Ngày hôm sau, vừa qua giờ Tý một chút, Bất Quy đi đến trước mặt Mạnh Bà, tự mình múc một muỗng canh Mạnh Bà lên rồi ngửa đầu nốc cho bằng sách: “Mạnh Bà này, kiếp này cô nhớ phải để ta sinh vào nơi mà vị công tử hôm qua đi đấy, huynh ấy đặt tên cho ta, còn cho ta đi đầu thai nữa, ta muốn cố gắng báo đáp ơn đức này một phen.”



Dạo gần đây, kinh kỳ có một chuyện lớn. Chả hiểu sao người thiếp họ Hàn được sủng ái nhất của An Viễn Hầu thế mà lại dẫn theo đứa con mới sinh chuyển vào am Vong Sân ở, đi theo hầu hạ cũng chỉ có mỗi bà mụ đã phục vụ nhiều năm.

Có lời đồn rằng lần sinh nở này của người thiếp này rất cực khổ, mười hai canh giờ liền sau khi chuyển dạ mới sinh được một mụn con gái, lúc bà đỡ ôm đứa bé lên, nó thế mà dùng chất giọng hãy còn chưa dứt sữa nói một câu xanh rờn: “Vậy là đầu thai đến dương gian rồi đó hả?” Làm bà đỡ sợ đến mức xém chút nữa là vứt đứa bé xuống đất.

An Viễn Hầu hay tin bèn lệnh cho gia đinh đem đứa bé mới sinh này ra sau núi chôn cho khuất mắt, người thiếp đang nghỉ trên giường nghe thế thì quỳ rạp xuống bò đến khóc lóc van xin: “Hầu gia, đây là đứa bé thiếp thân liều cả mạng để sinh, xin ngài tha cho nó một con đường sống đi mà, thiếp thân cam tâm tình nguyện dẫn nó đến am Vong Sân an phận thủ thường sống đến cuối đời, tụng kinh cầu nguyện cho mọi việc trong phủ hầu luôn thuận buồm xuôi gió, vạn sự viên thành.”



Mười bốn năm ròng rã trôi qua trong nháy mắt, một cô bé con đứng trong Phật đường am Vong Sân, khuôn mặt giống Bất Quy đến bảy phần, cô bé cứ kéo góc áo của người đàn bà bên cạnh: “Mẫu thân, người để con đi tìm ca ca đi mà.”

“Không được, ta đã đồng ý với phụ thân con là sẽ sống với con trong góc am này cả đời, cũng vì thế nên ông ấy mới đồng ý tha mạng cho con, nếu ông ấy biết con lén chạy ra ngoài, thậm chí còn về phủ tìm thiếu gia thì đến cả ta cũng không thể giữ mạng lại cho con đâu đấy.” Bà không hề do dự cự tuyệt.

Mấy năm nay, hầu như hôm nào bà cũng đều cự tuyệt như vậy một lần, con gái bà vừa sinh đã biết nói, bị coi là điềm gở, là đứa con bà phải liều cả mạng để bảo vệ.

Song từ khi con bé biết trong phủ có người ca lớn hơn mình một tuổi thì ngày nào cũng năn nỉ ỉ ôi đòi đi ra ngoài. Trước đó con bé đi đứng chưa thạo, chỉ có thể nhắc tới nhắc lui với bà, mà giờ đã đến tuổi đậu khấu niên hoa(*), khiến bà thật sự lo lắng vạn phần.

(*): Đậu khấu là giống cây lâu năm, thường được người xưa ví với nữ tử, thế nên thời xưa cũng dùng cụm đậu khấu niên hoa để chỉ lứa nữ tử tròn 13 – 14 tuổi.

“Mẫu thân, người để con đi tìm ca ca đi mà.”

“Xin người đó, con muốn tìm ca ca.”

“Mẫu thân ơi, cho con đến tìm ca ca đi mà.”

“Con muốn gặp ca ca lắm.”

……

“Mẫu thân à, người cho con đến tìm ca ca đi, phụ thân chưa từng gặp Bất Quy. Chờ đến khi Bất Quy ngó được ca ca một xíu thì sẽ chạy về bên cạnh mẫu thân ngay, người yên tâm đi mà.”

Bất Quy dường như lại cao thêm nữa rồi, bà nhìn mà lòng càng não nề hơn, bà thở dài thườn thượt, chợt nhớ tới đêm đầu tiên mình đến am Vong Sân: Bà mới sinh con gái, nước mắt đã khóc đến ráo hoảnh cả, bà mụ bên cạnh vội vã an ủi: “Di nương chớ khóc, người đang ở cữ, nên giữ gìn cẩn thận kẻo gieo mầm bệnh về sau, tiểu thư còn chưa được đặt tên, không ấy di nương cứ đặt cho con bé một cái tên trước đã.”

“Tên con là Bất Quy, mẫu thân khỏi cần đặt tên lại cho con.” Đứa bé trong lồng ngực đột nhiên lên tiếng, dọa hai người đứng trong phòng sợ đến mức im thin thít. Một lúc sau bà cố gắng dũng cảm đánh tiếng: “Nếu đã như thế thì cứ kêu con là Bất Quy đi vậy, chỉ là lúc có người ngoài con không thể tùy tùy tiện tiện nói nữa, sẽ chuốc họa vào thân đấy, có biết không?”

Từ dạo ấy, Bất Quy bắt đầu giả bộ ê ê a a cho giống người ta, lời đồn thổi năm xưa dần bị coi là trò cười. Hàn di nương cứ tưởng như thế là có thể che chở cho Bất Quy sống an toàn cả đời, song hiện tại xem ra thì sắp che không xong mà chở cũng chẳng nổi nữa rồi.

Hết 01.