Phải công nhận một điều, năng suất làm việc của Trần Kiên rất cao, chỉ vỏn vẹn 5 phút kể từ cuộc điện thoại lúc nãy, địa điểm và thời gian gặp mặt đã xuất hiện chi tiết trong tin nhắn được gửi đến.
Khóe môi Hạ Lam nhếch lên một đường cong thật đẹp, đôi mắt đen láy tựa như chứa hàng vạn ánh sao đẹp rực rỡ.
Tảng đá đè nặng bấy lâu nay cuối cùng cũng được bỏ xuống khiến cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Trong đầu cô bỗng nhớ đến người kia, ngón tay bất tri bất giác tìm một con số quen thuộc, sau đó bấm gọi.
Ngôn Tình Sủng
“Anh nghe.”
Tuy cô đã nghe được giọng nói của anh rất nhiều lần nhưng không hiểu sao khi ngữ điệu từ tính lẫn trầm thấp ấy truyền đến, cô lại mặt đỏ tim đập.
Thầm mắng mình không có tự chủ, cô từ khi nào mà phải đầu óc rối loạn chỉ vì một giọng nói cơ chứ.
“Vĩ, em tìm được việc rồi, là người mẫu ảnh.”
Lời nói vừa dứt, cô có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ bên kia biểu hiện cho tâm trạng của anh lúc này.
“Thật tốt quá.”
Chuyện cô tìm được việc anh là người biết đầu tiên nhưng khi nghe chính miệng cô nói cho mình, anh thấy vui hơn rất nhiều.
Thiên Vĩ đặt cọ vẽ trong tay xuống giá vẽ, ánh đèn vàng dịu nhẹ trong căn phòng chiếu rọi lên gò má ửng đỏ bất thường, con ngươi xinh đẹp mang theo chút ngượng ngùng.
“Lam”
“Hửm?”
“Anh đến nhà em được không?”
Hạ Lam có hơi kinh ngạc, cô không ngờ anh lại đột nhiên đưa ra chủ ý này.
Cô nam quả nữ ở trong một ngôi nhà, chuyện gì có thể xảy ra đến cả đồ ngốc cũng hiểu.
Sau đó, cô liền trấn tĩnh lại, dù Thiên Vĩ có ngây thơ tới đâu thì cũng chỉ là thanh niên trong giai đoạn sức lực dồi dào, chưa nói đến việc anh vừa mới khai trai cách đây mấy ngày.
“Em chờ anh.”
Hạ Lam lập tức đồng ý, cừu non đã tự dâng đến tận cửa, cô đâu có ngốc đến mức không biết tự mình tranh thủ.
Đặt điện thoại xuống bàn, Hạ Lam hướng mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ một chút, đêm nay có rất nhiều sao gieo đầy trên bầu trời tạo nên khung cảnh thật đẹp.
Đột nhiên, cô hơi hoảng hốt, nhớ ra mình đã quên mất một điều rất quan trọng.
Sắc mặt Hạ Lam trắng bệch, vội cởi áo rồi đứng trước gương.
Trong gương hiện lên hình bóng một cô gái giống hệt cô, cô gái sở hữu thân hình mềm mại, dưới cổ cao là xương quai xanh quyến rũ và cặp gò bồng căng tròn, vòng eo mảnh khảnh hiện rõ cơ bụng là thành quả sau nhiều năm luyện tập mà thành.
Từng bộ phận trên cơ thể được khắc họa vô cùng đẹp đẽ, hài hòa thành một cơ thể nóng bỏng, hút mắt người nhìn.
Tuy nhiên, những vết sẹo dài ngắn tập trung từ bả vai, hai canh tay, đến cái bụng nhỏ làm cho nét đẹp giảm xuống ít nhiều.
Bàn tay sờ theo những vết thương từng tồn tại trên người mình.
Đôi mắt chỉ còn lại một mảnh bối rối và vô định.
Bọn họ sẽ chấp nhận một người mẫu toàn thân thương tích như cô sao?
Nếu họ chọn cho cô những trang phục quá ngắn thì cô không biết phải xử lý như thế nào?
Cả người Hạ Lam cứng như tượng đá, cứ đứng mãi một chỗ cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên.
Thiên Vĩ vào nhà mang theo một hơi thở lạnh lẽo từ bên ngoài, cô vừa đóng cửa, cả người đã bị người phía sau ôm thật chặt, cánh môi lập tức hạ xuống.
Anh linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng cô, cùng cô trao đổi nước bọt.
Hạ Lam nhón chân, hai tay vòng lấy cổ anh tình nguyện dâng đôi môi phấn nộn.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi Hạ Lam vô lực mềm nhũn tựa vào lồng ngực anh mới được anh buông tha.
Từ khi ở bên cạnh người này, mức độ phòng bị của cô lúc nào cũng rơi xuống số âm nên thường bị cừu non chiếm tiện nghi không biết bao nhiêu lần.
Hạ Lam không khỏi oán thầm.
Thiên Vĩ ôm chặt lấy Hạ Lam, đầu vùi vào hõm cổ cô.
“Anh không vào nhà à? Vừa đến thềm cửa đã ôm hôn là sao?”
“Nhớ em, anh không nhịn được.”
Hạ Lam nhướng mày, tỏ vẻ không tin.
“Chúng ta ngày nào cũng gặp nhau.”
“Không biết, tự nhiên thấy nhớ.”
“…”
Quy luật thời gian của những người yêu đương thường quái lạ vậy sao?
Mà thôi, dù sao bà đây cũng rất thích.
Hạ Lam đẩy Thiên Vĩ ra, bước chân bàn rót cho anh một ly nước.
Thiên Vĩ cầm lấy, uống cạn sạch.
Anh nắm lấy tay cô cùng đến sofa ngồi.
Hạ Lam ghì chặt cánh tay anh, chán ghét nhìn chiếc ghế.
“Đừng ngồi, rất bẩn.”
Cô còn nhớ trước kia, mụ đàn bà đó đã dẫn không ít đàn ông về nhà,dẫn đến nơi nào cũng có dấu vết hoan ái của họ làm cô cực kỳ ghê tởm.
Đây là một trong lý do cô phải khóa cửa phòng.
Thiên Vĩ cũng không thèm hỏi lý do.
Nhìn đi, bạn gái anh không cho ngồi ghế sofa nhưng lại kéo anh vào phòng cô.
Sao phải luyến tiếc cái ghế đó làm gì?
Hạ Lam đẩy ngã Thiên Vĩ, rồi cúi xuống hôn lấy hôn để bờ môi hồng.
Anh lật người cô lại, đôi môi di chuyển đến chiếc cổ cao, lướt qua xương quai xanh, bàn tay hư hỏng xoa nắn bộ ngực no đủ dưới lớp vải mỏng.
Nhận ra cô không mặc áo ngực, anh càng ra sức tung hoành, hai ngón tay kẹp lấy nụ hồng được phát họa rõ ràng làm cô không nhịn được rên rỉ.
Gương mặt sắc sảo đã nhiễm tư vị tình dục, đôi mắt xếch híp lại thành vầng trăng non, gò má ửng hồng, môi mím chặt tựa như đang kìm nén.
Hai chiếc cúc áo trên cùng mở ra miễn cưỡng che lấp bộ ngực no đủ như ẩn như hiện, vài sợi tóc đen như mực rơi trên phần ngực trắng nõn lộ ra tạo nên sự đối lập càng làm kích thích thị giác.
Giờ phút này Hạ Lam hệt như một hồ ly tinh trong truyền thuyết chuyên câu dẫn lòng người, hút lấy dương khí của đàn ông.
Thiên Vĩ cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa, vì thế liền đứng dậy trút bỏ đi những chướng ngại trên người, đã nếm qua trái cấm một lần nên sự ngại ngùng của anh cũng giảm bớt.
Trong nháy mắt, thân hình trần trụi đã hiện ra trước mắt cô.
Cơ thể của anh không lực lưỡng và có cơ bụng như những nam diễn viên trong phim AV mà cô từng xem trước đó, nhưng ít ra trông vẫn rất rắn rỏi và khỏe mạnh.Mà dù Thiên Vĩ có cơ hay không thì trong mắt Hạ Lam anh vẫn bỏ xa họ vạn dặm.
Chồng cô là người tuyệt nhất!.