Vĩ Lam

Chương 61: Bữa Tiệc






“Thiên Vĩ, con thấy bộ này thế nào?”Lăng phu nhân cầm một bộ âu phục màu đen, nhìn về phía anh nhẹ nhàng hỏi.

“Cũng được ạ.”
Thiên Vĩ không quá để tâm đến kiểu dáng quần áo, với anh bộ âu phục nào cũng như nhau chỉ khác màu.

Bà Lăng có vẻ không quá hài lòng với câu trả lời của anh, nâng tay sờ sờ bộ âu phục, lúc sau liền chép miệng.

“Chất lượng vải không được tốt lắm, lần sau không mua ở thương hiệu này nữa.”
Nói xong, bà vô tình vứt bộ âu phục giá trên trời lên sàn nhà, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ khác, như một chuyên gia không ngừng mở miệng đánh giá, hồi sau mới nhìn sang anh, thăm dò ý kiến: “Vĩ, bộ này chắc sẽ hợp với con đấy, mau mặc vào đi.”
“Mẹ, con không đi có được không?”Thiên Vĩ trầm mặc một lát mới dò hỏi.

“Tuyệt đối không được, bữa tiệc này do chính Lục lão phu nhân đứng ra tổ chức, bà ấy còn mời cả con đến dự nữa.” Dường như bà cũng nhận ra Thiên Vĩ đang lo ngại điều gì, bà thở dài một hơi, rồi khuyên nhủ: “Chỉ một lần này thôi được không con?Mẹ chắc chắn sẽ không có ai không có mắt lại đi cười nhạo con đâu, con trai mẹ là giỏi nhất mà.”
Từ sự kiện kia, hai vợ chồng bà chưa từng ép buộc Thiên Vĩ đi những bữa tiệc xã giao như thế bao giờ, họ sợ những ánh mắt ác ý sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho con trai họ, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt không thể không đi.

“Con đến đó một lúc rồi xin bà ấy về sớm, bố mẹ sẽ nói giúp cho con.”
Trước uy nghiêm và thái độ cương quyết của mẹ mình, anh chỉ “vâng” một tiếng, sau đó đi thay trang phục.

Tối nay, gia đình Thiên Vĩ phải tham dự một bữa tiệc về từ thiện, những khách đến dự không giàu cũng quý, mục đích thật sự đằng sau hành động có vẻ cao quý ấy chỉ đơn thuần là cách doanh nhân tìm đối tác cho mình hoặc tìm con rể con dâu tương lai.


Không lâu sau, Thiên Vĩ bước ra, bà Lăng không khỏi ngây ngẩn mà trố mắt ra nhìn.

Bộ âu phục khoát lên người dường như đã trút bỏ đi phần nào dáng vẻ thiếu niên của anh, thay vào đó lại mang đến cho anh một phong vị trưởng thành và thành thục, một bên tay áo được cho vào túi quần làm nên khí chức chững chạc, phong độ.

Đôi mắt bà sáng lên, đôi bước chân đến, chỉnh sửa cà vạt cho anh.

“Con trai mẹ quá đẹp trai rồi, các cô gái mà thấy bộ dạng con bây giờ chắc sẽ gục ngã mất.”
“Mẹ à.”
“Hửm?”Bà Lăng ngước mắt lên nhìn anh.

Anh hơi ngượng ngùng, ho khan một tiếng rồi nói: “Con có bạn gái rồi.”
“Thật sao?AI vậy?”Nghe được tin này bà có chút kích động, sau đó một mối hoài nghi lập tức nảy sinh trong lòng: “Không phải là con bé hay đến nhà mình đó chứ?”
“Đúng vậy.”Thiên Vĩ lập tức gật đầu.

Bà Lăng không biết nên miêu tả cảm xúc của mình bây giờ ra sao?Tâm tình bà rất phức tạp,nhưng lại không thể phát giận với con trai mình.

“Vậy à, con bé đó cũng tốt đấy.”Cuối cùng, bà ngậm ngùi nói ra điều trái ngược với suy nghĩ trong lòng mình.

Thiên Vĩ gật đầu, cười nói: “Cô ấy rất tốt.”
Hình như mẹ cũng thích cô ấy, vậy thì anh không phải lo lắng nữa.

Bà Lăng vỗ vỗ vai anh, nói: “Con chuẩn bị một chút, mẹ đi thay đồ đây.”
“Vâng.”

Tầm một giờ đồng hồ sau,
Vợ chồng Lăng tổng và Thiên Vĩ bước xuống xe, một người nhân viên lập tức cung kính cúi đầu chào.

Ba người bước vào cổng dành cho người thượng lưu, vừa bước qua cánh cổng biết bao nhiêu ánh mắt liền đặt trên người họ.

Lăng tổng tuy đã qua tuổi thiếu niên nhưng trên gương mặt hằn lên những nếp nhăn mờ nhạt lại vô tình mang đến cho ông dáng vẻ vững chãi và thành thục, tạo nên một cảm giác thu hút người nhìn.Người phụ nữ mặc lễ phục bên cạnh ông xinh đẹp không kém,bà mang nét đẹp hiền dịu và tao nhã nhưng khí thế vẫn mang sự cao quý không thể khinh thường.


Bố mẹ Thiên Vĩ đều mang nét đẹp khiến người ta khó dời mắt, tuy nhiên khi nhìn đến anh, người ta lại nhìn lâu hơn một chút, ánh mắt họ không phải là thưởng thức cái đẹp nữa, mà là sự soi mói, hiếu kỳ.

Đây là lần đầu tiên họ thấy đứa con trai độc nhất của Lăng gia, lý do tại sao anh lại có mặt ở đây bọn họ hiểu rõ.

“Lăng tổng, ngài đã đến rồi ư?”
Nghe thấy tiếng nói, đám người đang ngó nghiêng bất giác dạt thành hai hàng, nhường đường cho người nọ.

Một người bà lão đã ngoài 70 từ từ bước ra, đứng giữa đám người mặc quần áo xa xỉ, tinh tế.

Nét đẹp của bà ta cũng không hề kém cạnh chút nào, mà còn có phần nổi trội hơn.Ánh mắt bà cực kỳ thâm thúy như có thể nhìn thấu tâm can của người khác, trên người bà phát ra khí tức mạnh mẽ không giận mà uy.

Lăng tổng sải bước lên phía trước, đầu hơi cúi xuống, nói: “Lục lão phu nhân,xin lỗi đã để người đợi lâu.”.

truyện ngôn tình
Bà cười cười.

“Lâu gì chứ, bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà, tuy nhiên, nếu gặp được Thiên Vĩ thì tôi đợi lâu một chút cũng đáng giá.”
Ánh mắt sắc bén của bà đặt trên người Thiên Vĩ.

Anh không tham gia những bữa tiệc xã giao như thế này nên cũng không rõ phải lam sao, nên anh học theo tư thế của bố lúc nãy, lễ phép cúi đầu chào bà.

“Rất vinh hạnh khi được gặp người.”
Đối với Thiên Vĩ, bà thật sự có chút tán thưởng.


Bà là người yêu thích hội họa nên rất thường hay ngắm tranh.Trong một lần đến triển lãm, có một bức tranh đã khiến bà phải dừng chân và để dành vài phút để thưởng thức.

Điều tra một hồi mới biết hóa ra người họa sĩ ấy là con trai chưa từng lộ mặt của Lăng gia.

Bà gật đầu, rồi nói“Tranh con vẽ rất đẹp,rất có tiềm năng đấy, không biết ta có cơ hội để sở hữu một bức không?.”
Thiên Vĩ đương nhiên nghe được ý tứ của bà, anh nói: “Tất nhiên rồi ạ, hy vọng người sẽ thích.”
“Tốt, tốt”Bà cao cao hứng khen anh một hơi.

“Chủ tịch, đã đến giờ làm lễ rồi ạ.”
Đột nhiên, có một người đàn ông chạy bên người bà, nói một câu.

Lục lão phu nhân gật đầu, nhìn ba người: “Ta đi trước.”
“Vâng”
Trong suốt bữa tiệc, Thiên Vĩ bị người này đến người khác tìm đến bắt chuyện, miệng không ngừng nói những lời khách xáo nhưng ánh mắt họ chưa từng rời khỏi cánh tay không trọn vẹn của anh.

Anh thấy mình không còn kiên nhẫn nữa, vì thế định tìm một chỗ nào đó yên tĩnh một chút, nhưng anh vừa xoay người, đã va phải một chiếc khay, ly rượu vang chuẩn xác đổ lên y phục anh..