Vĩ Lam

Chương 47: Chuyến Du Lịch






Lưng Hạ Lam dán lên tường, hô hấp vô cùng gấp gáp,hai mắt nhắm nghiền, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi chậm rãi từ tóc mai lăn xuống cằm, trượt qua xương quai xanh tinh xảo, mất hút tại khe ngực, làn da trắng sứ của cô như được đánh một lớp nền sáng óng ánh, trông vô cùng quyến rũ làm ngứa ngáy lòng người.

Hai mắt mở ra, tay vơ lấy chiếc khăn, hành động của cô làm mảnh giấy nhỏ rớt xuống, nhè nhẹ rơi xuống dưới mũi chân Huệ Giang.

Cô nàng tháo găng tay boxing ra, đặt trên ghế, cúi xuống nhặt tờ giấy.

Một hồi sau, miệng nhỏ khẽ thốt lên “Đây không phải là lịch trình cho buổi cắm trại sắp tới của trường mình à?’
“Chắc vậy.”Hạ Lam nói bằng giọng nhàn nhạt, bàn tay cầm lấy khăn, lau mặt.

Để cho học sinh được xả stress sau một thời gian dài học tập, trường họ đã lập kế hoạch cho khối lớp cuối cấp đi cắm trại đến núi Ngự An cắm trại 3 ngày 2 đêm.

Huệ Giang nhìn sang cô hỏi “Chị có tham gia không?”
“Không đi, nhàm chán.”Cô không chút do dự phun ra một câu, rồi đặt cái khăn xuống, tay vơ lấy chai nước.

“Tiếc nhỉ?”Huệ Giang không khỏi thất vọng.


“Mày thích thì cứ đi đừng có lôi tao theo.”Cô trừng mắt cảnh cáo.

Hạ Lam vô tình thấy màn hình điện thoại sáng lên, liếc nhìn tên người gửi, khóe miệng cô giương lên một độ cong rất nhỏ.

Cô cầm điện thoại, nhắn tin với người nọ.

“Này, sắp đến sắp hết giờ nghỉ rồi đấy.”Huệ Giang lên tiếng nhắc nhở.

Cảnh này đúng là đang hành hạ cẩu độc thân như cô mà.


Như mọi ngày,Thiên Vĩ đến thư viện mượn vài quyển sách tham khảo, lúc anh bước đến khu dành cho sách Tiếng Anh thì bắt gặp một hình bóng quen thuộc.

Lan Tâm đang lựa chọn quyển sách, gương mặt hiện lên vẻ do dự và suy tư.

Dường như cảm nhận được sự hiện diện của Thiên Vĩ, cô ta xoay đầu, nhìn thấy anh, đôi mắt cô ta sáng rỡ, khóe miệng hiện lên ý cười.

Lan Tâm vội gấp quyển sách trong tay, đặt lên kệ.

“Cậu cũng đến đây mượn sách à?”
Thiên Vĩ gật đầu, lễ độ cười cười “Tôi cần vài quyển sách tham khảo.”
Nói xong, anh đến kệ sách, chọn vài quyển sách cần thiết.

Ở vị trí mà Tâm Lan đứng, cô ta có thể nhìn thấy được góc nghiêng của anh, sóng mũi cao thẳng tắp,hàng mi dày, đôi môi mỏng.


Cô ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, tim đập dồn dập, nhưng khi nhìn đến ống tay áo của anh, ánh mắt không khỏi lóe lên một tia thất vọng.

Đến khi hồi phục được tâm trạng, Tâm Lan liền mở miệng “Cậu sẽ tham gia chuyến du lịch với lớp chứ?” Có vẻ như sợ Thiên Vĩ sẽ nói ‘không’, cô ta cuống quýt bồi thêm “Đây là cơ hội tốt để càng thêm thân thiết bạn bè trong lớp, cậu dù gì cũng là học sinh mới,nên tham gia.”
“Tôi sẽ đăng ký.”
Thiên Vĩ còn nhớ gương mặt vui mừng của bố mẹ khi biết kế hoạch tham quan của trường anh.

Với những bậc phụ huynh khác, chứng kiến con cái mình chăm chỉ học tập thì họ hạnh phúc không thôi, còn với cha mẹ thì ngược lại, họ sợ anh học nhiều đến đầu óc mụ mị, nên lúc nghe tin về chuyến tham quan, không chút do dự liền gật đầu đồng ý, chỉ dặn anh phải cẩn thận.

“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”Tâm Lan nghe được câu trả lời của anh thì hài lòng không thôi, như trút được gánh nặng trong lòng, cô ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chuyến đi lần này là dịp hiếm có để hai người họ tiến triển tình cảm nha, thậm chí cô ta còn dự tính cả kế hoạch trong đầu.

Cả hai người họ không hề biết toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người đã truyền vào tai một bóng đen đứng nép vào góc khuất nơi kệ sách đối diện, bóng đen đó di chuyển nhẹ nhàng, nhanh chóng rời khỏi không một dấu vết như chưa từng xuất hiện.

“Thiên Vĩ, cảm ơn cậu về chuyện lần trước nhé.”
Thiên Vĩ cho là cô ta đang nói về việc phụ đạo, anh chỉ nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói “Không có gì đâu, nếu sau này có bài tập nào không giải được, cậu cứ hỏi.”
Tâm Lan sửng sốt, nhận ra Thiên Vĩ đang hiểu sai ý mình, cô ta cuống quýt giả thích “Không phải chuyện đó, mình muốn nói là chuyện bạn bảo mình rời đi để không bị Hạ Lam ghi thù lần trước, mình hiểu được hành động lúc đó của cậu là bất đắt dĩ.”
Thiên Vĩ ngơ ngác, anh lấy lại tinh thần, định đính chính lại, nhưng lời nói đã bị cô ta cắt ngang.


“Mình thật sự rất cảm kích cậu.”Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý cười bỗng trở nên nghiêm túc “Mình thấy Hạ Lam đang muốn quấy rầy cậu đấy, cậu cần phải tránh xa cậu ấy ra, dây vào một người cặn bã như vậy không có gì tốt lành, chỉ rước lấy phiền phức.”
Cô ta liền đưa ra một chủ ý “Hay là cậu xin thầy Chu chuyển chỗ ngồi đi, cậu ta sẽ khó mà làm phiền cậu.”
“Cậu nói đủ chưa.”Con ngươi xinh đẹp mang theo một tia lạnh lẽo, nét cười trên mặt đã sớm tan biến, giọng nói trầm thấp nói rõ từng chữ “Cô ấy không phải loại người cặn bã.”
“Sao?”Tâm Lan sững người, cô ta không ngờ được sẽ thấy thái độ này của anh.

Thiên Vĩ không để tâm đến sắc mặt Tâm Lan dần trắng bệch, anh rút ra một quyển sách, nói: “Từ nay cậu nên nhờ người khác giúp thì hơn.”
Nói rồi, anh cầm sách, bước qua người cô ta.

....!
"Hôm nay là ngày chốt danh sách đến núi Ngự An, có bạn nào muốn đăng ký hay không đi được thì báo cho mình biết." Tâm Lan đứng trước cả lớp, dõng dạc nói to.

Đôi mắt cô ta vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Hạ Lam, vốn dĩ trong lớp chỉ có mỗi mình cô là không tham gia.

Đột nhiên, Hạ Lam đứng dậy, bộ dạng biếng nhác đi đến trước mặt cô ta, nói: "Tôi muốn đi.".