Vĩ Lam

Chương 46: Ghen Tuông






Sáng thứ 3
Huệ Giang đi khắp nơi mà vẫn không tìm thấy Hạ Lam, cô đành lấy điện thoại, gửi một tin nhắn.

Đại tỷ, chị đang ở đâu thế?
Tin nhắn của cô rất nhanh liền nhận được phản hồi, Huệ Giang nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt kinh ngạc trợn tròn,mồm há hốc, một bộ dáng không thể tin.

Làm sao có thể?
Tưởng mình nhìn nhầm, cô dùng tay dụi mắt, rồi nhìn lại một lần nữa, vẫn là tin nhắn ấy.

Tầm 5 phút sau
Huệ Giang đứng trước cửa thư viện, mang theo tâm trạng hoang mang đẩy cửa ra, vừa vào lớp đã thấy Hạ Lam đang ngồi ở một góc thư viện, tay cầm một quyển sách toán che khuất nửa khuôn mặt.

Cô bước chân đến chỗ Hạ Lam, nhỏ giọng hỏi: “Đại tỷ, hôm nay chị bị sốt à?Hay tâm lý có vấn đề?”
Đại tỷ vào thư viện đọc sách, đây là chuyện ngàn năm có một a.

Huệ Giang bỗng cảm thấy rùng mình, cô nàng lén liếc nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời vẫn còn trong xanh, liệu chút nữa có nổi bão hay không?
Lập tức, đôi mắt sắc bén trừng cô, kèm theo đó là giọng nói đầy căm phẫn “Học sinh vào thư viện thì có gì lạ? Câm miệng lại cho tao!”
Một lát sau, Huệ Giang mới phát hiện được có gì đó không đúng.

Bàn tay Hạ Lam nắm chặt quyển sách đến mức nổi cả gân xanh, sắc mặt âm trầm, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, lực chú ý của cô căn bản không đặt trên quyển sách trong tay.


Huệ Giang nảy sinh tò mò, nhìn theo ánh mắt Hạ Lam, đập vào mắt cô là cảnh đẹp hiếm có.

Những tia nắng mặt trời khẽ len qua cửa sổ, chiếu rọi lên con ngươi hổ phách vô tình tạo nên một viên pha lê tuyệt đẹp, hàng mi cong dài hơi rũ xuống và đôi môi mỏng lúc đóng mở, nam sinh ngũ quan tuấn mĩ đang nhìn vào sách vở, càng tô thêm phong vị phong nhã.

Nữ sinh bên cạnh cũng đẹp không kém, làn da non mịn không nhìn thấy một lỗ chân lông, đôi mắt ngập nước như nai con sáng ngời, đôi môi anh đào nhỏ nhắn.

Thỉnh thoảng, tiếng cười ríu rít vang lên, tạo nên một cảnh sắc hài hòa, bình dị và có phần sống động nơi thư viện tĩnh lặng.

Huệ Giang thấy vậy, cô nàng không kiềm nổi sự ngạc nhiên, miệng không tự chủ thốt lên “Đó chẳng phải là Thiên Vĩ và Tâm Lan sao?”Cô nàng ghé sát người cô, cảm thán “Hai người họ dạo này thân nhau ghê nhỉ?”
Câu nói vô tình của Huệ Giang như đang châm một mồi lửa vào liều thuốc nổ, trong nháy mắt nổ tung, sắc mặt Hạ Lam hết sức khó coi, đôi mắt liếc nhìn Huệ Giang, những tia sáng lạnh lẽo trong mắt cô làm cô nàng sợ đến sởn tóc gáy.

“Thân chỗ nào?Mày nói xem?”
Tầm nhìn Hạ Lam dời sang hai người họ, đôi mắt lộ ra một tia hung ác, cô nghiến răng nghiến lợi “Bộ cô ta không có sương sống hay sao mà dựa gần vậy?Hừ, đúng là đồ con gái không có liêm sỉ, không biết xấu hổ.

Còn tên kia, thứ con gái như vậy mà còn chơi cùng được, quả nhiên là có mắt như mù.

Thật may là tao không thích phải người không biết tốt xấu như cậu ta.”
Chửi mắng một hồi cũng không làm dịu đi cơn thịnh nộ đang dâng trào, cô quăng sách toán lên bàn, sau đó như nghĩ đến cái gì.

Cô nhặt quyển sách, đứng dậy, bước đến chỗ đôi nam nữ.

“Thiên Vĩ!”
Thiên Vĩ ngẩn đầu, gương mặt xinh đẹp, diễm lệ của cô liền hiện ra trước mắt anh.

Hạ Lam nhướng mày, lạnh lùng hỏi “Cậu có quên cái gì không?”
Thiên Vĩ nhất thời không hiểu ý cô muốn nói, anh ngây ngốc nhìn cô, hỏi lại “Quên cái gì cơ?”
“Cậu đã đồng ý phụ đạo cho tôi, bây giờ lại muốn nuốt lời?”Hạ Lam vừa nói, bàn tay trắng ngần giơ giơ quyển sách.

Thiên Vĩ khó hiểu.VIệc phụ dạo không phải đã kết thúc rồi sao?Hơn nữa...anh ngước mắt lên “Cậu rõ ràng là không muốn học.”
“Tôi bảo tôi không muốn học khi nào?”
“Cậu đã nói là không vào đại học.”
“Không vào đại học đâu có nghĩa là tôi không muốn học.”Hạ Lam bĩu môi, nói bằng giọng đương nhiên.

Thiên Vĩ nuốt một ngụm nuốt bọt, lời nói của cô có bao nhiêu đáng tin, trong lòng anh hiểu rõ.

Nhưng người mình thích nhờ giúp đỡ thì anh không thể từ chối.”Vậy tôi sẽ tiếp tục phụ đạo cho cậu.”
Hạ Lam mỉm cười, nhìn sang Tâm Lan “Này! Cậu đi ra chỗ khác mau!”

Việc tốt bị Hạ Lam phá hủy, tâm trạng cô ta vốn đã khó chịu, nhưng kẻ đầu sỏ này, cô ta không nên đắc tội, cho nên đành nuốt xuống cục tức, nụ cười vẫn treo lên gương mặt, hòa nhã nói “Vậy cậu cứ ngồi ở đây.”
Ý đồ đạt được, tâm tình của Hạ Lam cũng trở nên thoải mái, cô nhanh chân ngồi cạnh Thiên Vĩ.

Nhưng khi thấy Tâm Lan không những không rời đi mà còn chuyển chỗ ngồi đối diện Thiên Vĩ, tâm tình đang tốt đẹp bỗng phút chốc tan biến.

“Cậu mau rời khỏi đây.”Ngữ khí Hạ Lam đầy ngạo mạn, thần sắc hung dữ.

“Mình cũng còn vài câu, muốn nhờ Thiên Vĩ giúp đỡ.”Tâm Lam giương ánh mắt vô tội nhìn cô, sau đó nhìn sang Thiên Vĩ, nhẹ giọng hỏi “Cậu có thể kèm cặp hai người mà, phải không?”
Thiên Vĩ gật gật đầu “Không vấn đề gì.”
“Nhưng tôi có vấn đề, có người thứ ba ở đây, tôi không tập trung học được.”Chữ ‘thứ ba’ cô đặc biệt nhấn mạnh.

Lời nói của Hạ Lam làm cô ta vô cùng xấu hổ và giận dữ, miệng không nhịn được thốt lên “Cậu có chút quá đáng rồi đấy.”
“Biết là tôi quá đáng rồi thì mau cút đi!”
“Cậu...”
Giác quan thứ sáu của con gái thường rất chuẩn, họ dế dàng nhận biết được ai là tình địch của mình, hai người đồng thời nhận ra được hàm ý của đối phương, vì thế không gian liền nồng nặc mùi thuốc súng.

“Tâm Lan, xin lỗi cậu.”Sắc mặt Thiên Vĩ tràn đầy áy náy.

Trong tư tưởng của anh, người mình thích luôn luôn đúng, mà người đúng thì cần phải được bênh vực.

Tâm Lan đủ thông minh để hiểu được ý tứ của anh, trong lòng cực kỳ xấu hổ và có chút nhục nhã.

Tại sao cậu ta lại vì con nhỏ hư đốn đó mà đuổi cô ta đi chứ?
Cô ta không cam tâm.

Nhìn bộ dạng biếng nhác của Hạ Lam, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.


Phải rồi, chắc là cậu ta bị tình tình xấu xa của con nhỏ đó dọa sợ và không muốn mình bị Hạ Lam ghi thù đây mà.

Cậu ta làm vậy chỉ để bảo vệ mình.

Đúng rồi, chắc chắn là vậy.

Nghĩ như vậy, gương mặt cô ta hòa hoãn hơn nhiều, giọng điệu mang đầy cảm thông và thấu hiểu “Mình sực nhớ có việc cần làm, vậy thì để lần sau cũng được.”
Vừa dứt lời, cô ta thu dọn cặp sách, nhanh chân rời đi.

“Sao?Không nỡ?”Con người màu đen ánh lên sự khó lường.

“Không phải, cậu không hiểu chỗ nào?”Thiên Vĩ lập tức phủ nhận.

Hạ Lam tùy tiện lật ra một trang sách, ngón tay chỉ vào hình parabol, nói “Chỗ này.”
Huệ Giang ngồi gần đó, chứng kiến hết thảy, khóe môi khẽ nhếch.

“Đại tỷ thích ăn dấm từ lúc nào vậy nhỉ?”
____
Hình như ko ai đọc tr của tui rồi????.