Vĩ Lam

Chương 41: Nhận Ra






Tin tức Hạ Lam gây sự với giáo viên bị đình chỉ học nhanh chóng đã lan truyền ra khắp trường, người thì hả hê, người thì xem như không có chuyện gì, bọn họ vẫn tiếp tục hoàn thành những môn thi tiếp theo của mình.

Môn thi cuối cùng vừa kết thúc, không gian cực kỳ náo nhiệt, các bạn học sôi nổi bàn luận đáp án, vui buồn xen lẫn trên những gương mặt tràn đầy sức sống của thời niên thiếu.

Huệ Giang thu dọn cặp sách bước ra khỏi phòng thi, cô còn chưa kịp cầm điện thoại gọi cho Hạ Lam thì bả vai đã bị người ta chộp lấy, cô nàng ngạc nhiên ngoái lại nhìn, gương mặt tràn đầy lo âu, thấp thỏm của Thiên Vĩ lọt vào mắt cô, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

"Cậu biết Hạ Lam ở đâu không?"
"Không biết, tôi vừa mới thi xong mà."Huệ Giang ngây người, sau đó nhìn chằm Thiên Vĩ bằng ánh mắt dò xét.

Thiên Vĩ không giấu được sự thất vọng trên khuôn mặt.

Thấy anh lại định đi đâu đó, Huệ Giang không kiềm lòng được hỏi: "Cậu định đi đâu?"
"Đến phòng giáo viên, chuyện này chắc hẳn có uẩn khuất."Ngữ khí của anh rất chắc nịch và đầy kiên định.

Huệ Giang không biết nên không hay nên cười, đến giờ phút này mà cậu ta còn chưa nhận ra nữa sao.


"Thiên Vĩ, đại tỷ không như những gì mà cậu nhìn thấy đâu."Đã đến lúc cô nên kết thúc vòng luẩn quẩn này, sớm muộn cậu ta cũng sẽ biết.

Câu nói không rõ ý vị làm cho Thiên Vĩ ngây ngốc, con ngươi hổ phách mang theo nghi hoặc xen lẫn một chút hoài nghi nhìn thẳng vào mắt Huệ Giang, giọng khàn khàn: "Ý cậu là sao?"
...!
"Tôi van xin cô, xin cô hãy cho tôi thêm ba ngày nữa, tôi xin cô."
Trong một căn nhà nhỏ, ánh đèn vàng yếu ớt chiếu sáng một căn phòng thô sơ mang lẫn hương vị nghèo nàn, nước sơn trên tường bị nứt nẻ, sàn nhà vô cùng hỗn độn, rải rác những mảnh sứ của chén đĩa, màn hình của chiếc tivi đời cũ cũng bị rạn nứt, bàn ghế ngã trên sàn.

Tuy nhiên, một người đàn ông với gương mặt khắc khổ vẫn quỳ xuống, giọng nỉ non, không ngừng cầu xin cô gái ngồi trước mặt ông, sau lưng ông là một người phụ nữ đang khóc lóc ôm lấy một bé trai vào lòng, mọi chuyện diễn ra quá mức kinh khủng so với độ tuổi của cậu bé, cậu chui rút vào lòng mẹ, tìm cảm giác an toàn.

Mà cô gái ngồi trên sofa không có lấy một chút biểu cảm, gương mặt hờ hững,chân gác chéo nhau, lưng thong thả dựa vào ghế, đôi mắt nhìn ông ta, một lát sau, đôi môi anh đào khẽ mở "Ngày hôm nay."
Chỉ vỏn vẹn ba chữ đơn giản nhưng lại làm người đàn ông càng thêm sợ hãi, thân hình gầy gò run run, ông ta càng dập đầu mạnh hơn, có thể nghe thấy tiếng cốp cốp, máu tươi dần xuất hiện, rồi chảy xuống vầng trán đầy nếp nhăn, giọng ông ta nghẹn lại như sắp khóc.

"Xin cô, hãy thông cảm cho tôi, chỉ ba ngày thôi mà."
"Không được."Hạ Lam đứng dậy, tiến đến gần vợ con ông ta.

Hành động của Hạ Lam khiến ông ta sợ hãi, người đàn ông vội đứng dậy, bỏ qua cơn choáng váng vì đứng dậy đột ngột, nhanh chóng chạy tới chỗ vợ con ông.

Thế nhưng, ông còn chưa kịp di chuyển, thần hình ốm yếu đã bị người đàn ông cao to đi cũng Hạ Lam chặn lại.

Người đàn ông gương mặt hung ác, vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến cằm làm gã càng thêm dữ tợn, cánh tay rắn rỏi, lực lưỡng dễ dàng quăng ngã ông ta xuống sàn, bàn chân có lực nhấc lên, đạp lưng ông ta xuống.

Cơn đau liên tiếp kéo đến, ông ta nhịn không được rên rỉ, đôi mắt đỏ âu vẫn hướng về phía hai người ngồi trong góc.

Người phụ nữ mắt thấy Hạ Lam tới gần mình, sắc mặt bà ta trắng bệch,khóe miệng co rút lại, đôi tay ôm chặt con vào lòng, không quản cậu bé khó thở.

Hạ Lam cười lạnh, bàn tay thon dài vươn đến, nắm lấy cổ áo cậu bé.


Người mẹ sợ hãi, bàn tay cố níu kéo lấy con, gương mặt ở tuổi xế chiều đã đẫm nước mắt, môi run run hé mở "Xin cô, làm ơn buông tha cho con trai tôi, đừng làm hại thằng bé, lỗi là do tôi và ông ấy, nó vô tội."
Cô phì cười, mạnh mẽ nắm tay người phụ nữ kéo ra, đứa bé bị hai người giằng co, hoảng sợ khóc toáng lên.

Hạ Lam thành công đẩy người phụ nữ ra, tay nhấc bổng thằng bé lên.

"Bà nghĩ trên đời này, cứ hễ là người vô tội thì sẽ được sống yên bình hay sao?"Đôi mắt cô trở nên âm trầm pha chút cười cợt nhìn bà ta, khóe miệng giương lên."Phải chi thực tế đúng như suy nghĩ của bà thì tốt biết mấy."
"Thằng nhóc này rất quý trọng với hai người đúng không?"Hạ Lam xoay người lại, nhìn ông ta.

"Phải, xin cô, đừng làm hại thằng bé, cô muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, nhưng xin cô đừng làm gì nó thằng bé."Người đàn ông đã không kìm nén được cảm xúc kích động, nước mắt ào ra, lăn trên gò má đã sớm hóp lại.

"Tình phụ mẫu là đây sao?Ganh tị thật."Hạ Lam thả đứa bé xuống, tay bóp má thằng bé, tạo ra những vết đỏ trên làn do non nớt.

Ánh mắt trống rỗng nhìn vào đôi mắt to long lanh, đẫm nước mắt "Cha mẹ nhóc mượn tiền người ta mà không thèm trả đấy, nếu là nhóc thì sẽ làm gì nào?"
Thằng bé đã sớm chìm trong nỗi sợ hãi, nó bần thần,ngây ngốc không trả lời cô.

Hạ Lam quăng nó vào lòng người phụ nữ, đôi mắt rơi trên người ông ta "Một ngày nữa, ông không đưa đưa tiền, thì cũng đừng mong gặp lại con mình."
Ông ta như nghe được tiếng trời, vội vươn dậy, dập đầu, giọng nghẹn lại xen lẫn một chút phấn khởi, "Tôi sẽ trả thưa cô, chỉ cần một ngày cũng được."
...!
"Này, sao cô còn cho chúng thời gian làm đếch gì?"Gã đàn ông đi đằng sau cô, ngữ khí tràn đầy tức giận.


Thấy Hạ Lam vẫn không thèm để ý đến mình, gương mặt dữ tợn càng khó coi, bước chân gã kéo dài ra, chặn trước mặt cô.

"Nói mau! Cô làm ăn kiểu đó, lão Giản sẽ cho cô nhừ xương."
"Chúng sẽ có tiền trả sao? Lòng kiên nhẫn của tụi mày bị chó gặm rồi à?"Hạ Lam ngước mắt nhìn gã, giọng điệu bình thản.

"Mày chỉ là người mới thì biết cái gì...a"
Gã chưa kịp nói xong thì cổ đã bị Hạ Lam nhấc lên, bàn chân rời khỏi mặt đất, sắc mặt gã tái nhợt, đôi mắt lúc nãy còn hung dữ giờ đây lại đầy vẻ kinh hoàng, bị cuốn vào ánh mắt lạnh lẽo, âm u của cô gái nhỏ trước mặt.

Gã không hiểu, một con nhóc lấy đâu ra sức lực lớn đến thế.

"Lão Giản giao cho tao, tao có cách xử lí, ngậm cái mồm mày lại."Tay cô siết chặt, gã đàn ông dần hít thở không thông, đôi mắt gần đổi tròng trắng, dù gã có vùng vẫy đến cỡ nào, đôi tay kiên cố kia vẫn không rời khỏi cổ gã.

Ngay khi gã vừa nghĩ mình sắp gặp tử thần đến nơi, Hạ Lam buông gã xuống, người đàn ông còn chưa kịp hoàn hồn, lưng kéo trượt một dọc xuống vách tường, thần trí vẫn chưa trở lại..