Vị Khách Lúc Nửa Đêm

Chương 33




Chiếc xe đột ngột bãi công mà không hề có dấu hiệu báo trước khiến bầu không khí ngột ngạt càng thêm nặng nề.

Tông Anh cố gắng duy trì sự bình tĩnh gần như sắp sụp đổ ngay tức thì, bởi thực tế không cho phép cô có chút mảy may nhụt chí. Càng lúc càng gần sáu giờ sáng, hiển nhiên, để Thịnh Thanh Nhượng lại nơi này là hành vi rất vô trách nhiệm.

Bà ngoại hỏi “có chuyện gì vậy”, Tông Anh nói “hình như xe bị hỏng ạ”, rồi lập tức đẩy cửa xuống xe kiểm tra.

Đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh này, hai người trong xe không biết làm gì cho phải, chỉ có thể nhìn cô bận rộn, bà ngoại có chút lo lắng nói với Thịnh Thanh Nhượng: “Không biết một mình Tông Anh có thể giải quyết được không, chi bằng cháu xuống giúp một tay đi?”

Thịnh Thanh Nhượng hoàn toàn không biết gì về ô tô hiện đại, nhưng vẫn kiên trì tháo dây an toàn, đang định xuống xe, bà ngoại đột nhiên đặt tay lên vai trái của anh, giữ chặt anh lại và nói: “Nếu không biết lái xe, chắc cháu cũng không biết sửa xe… Thôi cứ ngồi đây đi.”

Thịnh Thanh Nhượng đành ngồi nguyên tắnại chỗ, bà ngoại đưa cho anh một gói hạt dưa: “Cháu đói không? Có muốn ăn hạt dưa không?”

Thịnh Thanh Nhượng vội khoát tay: “Cám ơn bà, cháu không đói.”

Bà ngoại lại lấy một gói khoai tây chiên ra khỏi túi đồ ăn: “Hình như thanh niên bây giờ đều thích ăn cái này, cháu muốn ăn không?”

Thịnh Thanh Nhượng thoáng ngượng ngùng khoát tay, liếc ra ngoài xe, chỉ thấy Tông Anh rảo bước quay lại.

Tông Anh mở cửa xe, vươn tay vào lấy di động trên giá, nhanh chóng gọi cứu hộ.

Lúc gọi điện thoại, cô đóng cửa xe lại, trong xe không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ thấy cô cúi đầu liên lạc với đối phương, trong quá trình chờ họ trả lời, cô mím chặt môi, đưa tay vuốt tóc ra đằng sau.

Nhìn cô như vậy, bà ngoại tự nhủ: “Con bé giống Tiểu Mạn như đúc từ một khuôn…”

Nghe vậy, Thịnh Thanh Nhượng đột nhiên nhớ tới quyển sổ bìa cứng bằng da màu đen trong phòng ngủ của Tông Anh.

Anh đoán “Tiểu Mạn” mà bà ngoại nhắc đến hẳn là mẹ của Tông Anh. Tất cả ấn tượng của anh về Nghiêm Mạn đều đến từ ảnh chụp và báo chí, nhưng chỉ bằng những thứ này, anh cũng có thể hiểu vì sao bà ngoại lại nói vậy, bởi đúng là rất giống, bất kể là khuôn mặt hay thần thái.

Lúc này, bà ngoại đột nhiên nói với anh: “Tông Anh làm chuyện gì cũng rất ổn thỏa, cậu nói xem có đúng không?”

Thịnh Thanh Nhượng lấy lại tinh thần, thật lòng trả lời: “Đúng ạ.”

Nói xong, anh nhìn ra ngoài cửa xe, thấy cô hình như đang cất điện thoại đi, xoay người bước vào khu vực dịch vụ, chỉ để lại bóng lưng cho họ.

Thịnh Thanh Nhượng nhìn bóng lưng càng đi càng xa kia, chủ động mở miệng hỏi bà ngoại: “Sinh nhật của Tông Anh có phải là ngày 14 tháng 9 không bà?”

Bà ngoại không hiểu vì sao anh lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Đúng, đúng, sao cháu biết?”

Sau khi nghe bà ngoại xác nhận, Thịnh Thanh Nhượng cũng không tỏ ra vui mừng, ánh mắt trái lại trở nên buồn bã trong phút chốc. Anh đáp qua loa: “Cháu tình cờ biết ạ.”

Ngày 14 tháng 9 là ngày Tông Anh đến thế giới này, cũng là ngày mẹ cô rời khỏi thế gian.

Một bên là khởi điểm, một bên là điểm cuối.

Chuỗi con số trên vòng mobius của chiếc ô, dường như đã có lời giải thích và ý nghĩa.

Giữa hàng loạt câu hỏi bà ngoại đưa ra “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”, “Tại sao lại biết Tông Anh?”, “Sốt ruột về Thượng Hải giữa đêm khuya vì chuyện gì vậy?”, Thịnh Thanh Nhượng trước sau chỉ chú ý đến bóng người đứng cách xe ngoài trăm mét kia.

Dưới màn đêm bao la, khoảng sân rộng đằng trước khu vực dịch vụ thoạt nhìn vô cùng trống trải, dường như giữa trời đất chỉ còn một mình cô, tựa như một gốc cây bén rễ xuống lòng đất, sinh trưởng một cách ngoan cường, một mình giải quyết tất cả mọi phiền toái, mạnh mẽ không thể khuất phục.

Cô xử lý mọi chuyện quyết đoán nhanh gọn, dường như cho dù làm bất kỳ việc gì đều rất mạnh mẽ, Thịnh Thanh Nhượng đang ngẫm nghĩ, Tông Anh đột nhiên đi về phía này.

Lúc sắp đến gần xe, Tông Anh lại dừng lại, bắt máy…

Người gọi tới là Tiết Tuyển Thanh, ở bên kia, cô vừa ngáp vừa nói: “Thế mà lại liên lạc được, tôi tưởng cậu không định nhận điện thoại của tôi chứ.”

“Tìm tôi có việc gì?”

Tiết Tuyển Thanh nói: “Hai hôm nay tôi xin nghỉ, đang ở nhà bà nội, chán muốn chết, định hỏi cậu đã về Thượng Hải chưa, nếu về rồi thì tôi đến rủ cậu đi chơi.”

Tông Anh không đáp, hỏi ngược lại: “Nhà bà nội cậu ở Côn Sơn phải không?”

Tiết Tuyển Thanh lại ngáp: “Đúng vậy.”

Tông Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cột chỉ dẫn ở khu dịch vụ: “Vậy nên cậu định tìm tôi ngay bây giờ?”

Tiết Tuyển Thanh đáp: “Đang có ý định này, cậu đang ở đâu?”

Tông Anh thẳng thắn trả lời: “Tôi đang ở khu vực dịch vụ gần hồ Dương Trừng, nằm trên đoạn đường cao tốc Nam Kinh – Thượng Hải, xe tôi bị hỏng, cậu tới đây đi.”

Ở đầu dây bên kia, Tiết Tuyển Thanh ngồi bật dậy, cô còn chưa kịp hỏi lại, Tông Anh đã tắt máy.

Tông Anh không khách sáo như vậy, quả thực khác thường. Có điều, chỉ vì xe hỏng trên đường cao tốc thôi ư?

Bạn bè gặp khó khăn, không thể không giúp.

Mặc dù không hiểu, nhưng Tiết Tuyển Thanh vẫn đứng dậy, cầm áo khoác ra cửa lấy xe.

Tiết trời tháng chín, mức chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm từ từ kéo dài, gió đêm có phần man mát dễ chịu.

Từ Côn Sơn đến khu dịch vụ ở hồ Dương Trừng mất khoảng một giờ lái xe; lại từ đây đến khu Tĩnh An ở Thượng Hải, trong trường hợp buổi tối không tắc đường, chỉ cần một tiếng rưỡi là đủ.

Tông Anh tính toán thời gian kỹ càng – vẫn còn kịp.

Tiết Tuyển Thanh là kế hoạch B của cô, trước khi Tiết Tuyển Thanh gọi, cô vốn định chờ xe cứu hộ đến, sau đó đưa Thịnh Thanh Nhượng về Thượng Hải, hiện tại chờ xem bên nào tới sớm hơn.

Cô muốn thở phào một hơi, nhưng không tài nào làm được, cuối cùng mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn Thịnh Thanh Nhượng một cái rồi nói: “Sau khi trời sáng còn rất nhiều việc phải làm, anh ngủ một lát đi, khi nào xe đến tôi gọi anh.”

Bà ngoại thấy cô quan tâm Thịnh Thanh Nhượng như vậy, cũng nói giúp vào: “Tông Anh nói đúng, bà và con bé dẫu sao cũng có thể ngủ bù vào ban ngày, cháu có công việc cần làm gấp, đừng thức trắng đêm cùng hai bà cháu làm gì.” Bà nói, thậm chí còn đưa tấm chăn mỏng trên người cho anh: “Cháu đắp lên đùi đi kẻo cảm lạnh.”

Thịnh Thanh Nhượng giật mình trước sự quan tâm của bà ngoại, trong nháy mắt không biết làm sao, anh vội nói: “Bà cứ đắp đi ạ, cháu chưa buồn ngủ.”

“Sao lại không buồn ngủ? Dưới mắt cháu có quầng thâm thế kia, vừa nhìn liền biết rất nhiều ngày không được ngủ tử tế. Cho dù thanh niên có khoẻ mạnh đến mấy, cũng không nên hao phí sức khoẻ như vậy, công việc có làm bao nhiêu cũng không hết, sức khỏe mới quý giá nhất.”

Bà ngoại phản bác đầy lý lẽ, lại nói: “Cháu không cần từ chối, cầm lấy mà đắp, mau ngủ đi.”

Thịnh Thanh Nhượng không nhận, bà liền dùng phép khích tướng: “Cháu không chịu ngủ, có phải muốn bà nhường chỗ ngồi sau xe cho cháu không?”

“Không, không, không.” Thịnh Thanh Nhượng từ chối ba lần, cuối cùng chỉ có thể cầm tấm chăn mỏng trong tay bà ngoại đắp kín, rồi nhắm mắt ngủ.

Tông Anh thấy thế bất đắc dĩ mím môi, bà ngoại lại nháy mắt với cô mấy cái như thể thực hiện được âm mưu, hạ giọng nói: “Cháu xem, cậu ta chịu đi ngủ rồi đấy thôi?!”

Trong xe lập tức trở nên cực kỳ im lặng, bà ngoại nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống, Tông Anh cũng tựa vào thành ghế nhắm mắt lại.

Đang trong lúc chờ đợi, cho dù buồn ngủ đến mấy cũng ngủ không sâu. Vì thế, ngay khi di động vừa có có động tĩnh, Tông Anh lập tức mở mắt và bắt máy, cô “A lô” một tiếng thật nhỏ, sau đó cẩn thận mở cửa xuống xe, hỏi: “Cậu đã tới chưa?”

Tiết Tuyển Thanh nói to: “Đương nhiên đến rồi mới gọi cho cậu, cái xe rách nát của cậu đang đỗ ở đâu, sao tôi không trông thấy?”

Tông Anh ngẩng đầu tìm khắp nơi, nói: “Tôi trông thấy cậu rồi, lái về hướng Bắc đi.”

“Đen sì sì thế này ai biết hướng nào với hướng nào, cậu nói cho tôi biết rẽ trái hay rẽ phải ấy?”

“Bên phải.”

Tiết Tuyển Thanh cuối cùng cũng thấy cô, nhấn còi ô tô không chút nể nang, sau vài hồi còi, bà ngoại và Thịnh Thanh Nhượng cũng tỉnh.

Tông Anh nghiêng đầu nhìn một cái, mở cửa nói với người ngồi trong xe: “Hai người chờ một chút.”

Cô vừa nói xong, Tiết Tuyển Thanh cũng rảo bước đi tới.

Tiết Tuyển Thanh nói: “Cậu không đi một mình đấy chứ?” Cô biết rõ Tông Anh dẫn bà ngoại đến Nam Kinh tìm thân nhân, vậy lúc quay về nhất định phải dẫn bà ngoại đi cùng, cho nên Tông Anh sốt ruột cũng là điều dễ hiểu, dù sao cũng không nên để bà ngoại đợi trên đường cao tốc, nhưng…

Tiết Tuyển Thanh lại hỏi: “Nửa đêm nửa hôm cậu đưa bà đi đường cao tốc làm gì? Có chuyện gì không thể đợi đến ngày mai, cậu là đồ ngốc hả?”

Tông Anh đáp: “Lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu, cậu cứ…”

Không đợi cô nói xong, Tiết Tuyển Thanh khẽ khom người, nhạy bén phát hiện Thịnh Thanh Nhượng ngồi kế bên ghế lái. Cô hung hăng nhìn chằm chằm anh, đứng thẳng nói: “Hoá ra không chỉ có bà ngoại, chẳng lẽ sau đây tôi còn phải dẫn anh ta đi cùng sao? Ngay cả lai lịch của anh ra sao tôi cũng không biết.”

Giọng cô không to lắm, nhưng Tông Anh vẫn kéo cô sang một bên, nghiêm túc nhờ vả: “Anh ấy có chút việc gấp, cần về Thượng Hải trước lúc bình minh, hy vọng cậu có thể dẫn anh ấy đi trước.”

“Vậy cậu và bà ngoại thì sao?”

“Chúng tôi chờ xe cứu hộ đến rồi mới đi.”

Tiết Tuyển Thanh càng không hiểu, cô thực sự không nghĩ ra vì sao Tông Anh phải lo lắng cho một người không quen biết như thế.

Cô liếc qua chiếc xe bên phải, hỏi: “Anh ta là gì của cậu? Có đáng không?”

Tông Anh ngẫm lại: “Tạm thời không biết nên nói thế nào, tóm lại là một người rất quan trọng, cậu không nên làm khó anh ấy.”

Lúc Tông Anh nói, Tiết Tuyển Thanh vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Trên khuôn mặt cô, Tiết Tuyển Thanh nhìn ra nét khẩn khoản và bất đắc dĩ, cô thật lòng xin giúp đỡ, không phải nói đùa.

Tiết Tuyển Thanh do dự một lát, mặc dù hết sức không tình nguyện, cuối cùng vẫn đáp: “Cứ làm vậy đi.” Cô nói, đoạn liếm môi, đưa tay xin Tông Anh một điếu thuốc lá: “Cho tôi một điếu.”

Tông Anh đưa cho cô một điếu thuốc, Tiết Tuyển Thanh vừa châm lửa vừa nhíu mày, sau khi cúi đầu rít một hơi liền không kìm được gắt: “Đây là loại thuốc quái gì vậy, ngọt ngấy, lại còn có vị sữa, có phải uống sữa đâu!” Cô cúi đầu nhìn một cái, ngẩng đầu lên hỏi Tông Anh: “Cậu đột nhiên đổi sang hút thuốc dành cho nữ, không phải định cai thuốc dần đấy chứ?”

Tông Anh không nói dối cô ấy: “Phải, tôi đang tranh thủ cai thuốc.”

Tiết Tuyển Thanh đột nhiên có cảm giác cô độc vì bị vứt bỏ, nhưng cô vẫn nói: “Hút thuốc đúng là không hay ho, nếu không phải lúc nào ở hiện trường cũng có mùi vị rất nặng, tôi cũng không muốn hút. Bỏ đi, cai được là rất tốt.”

Nói đến đây, cô sực nhớ ra ban đầu Tông Anh cũng không hút thuốc lá, ít nhất là lúc mới quen, Tông Anh chưa bao giờ động vào thứ này.

Nếu Tông Anh không quen cô, có lẽ cả đời cũng sẽ không có tật xấu như vậy.

Cô luôn thấy áy náy với Tông Anh, sự áy náy này không chỉ liên quan đến vấn đề hút hay không hút thuốc lá, nó ẩn giấu sâu hơn, càng không thể đề cập một cách đơn giản, cũng khiến tư tưởng được mất trong cô không ngừng tăng lên, vậy nên trước đó, cô luôn làm những hành động không lý trí cho lắm.

Tông Anh thấy cô đột nhiên im lặng, cũng không hỏi lý do, cúi đầu nhìn thời gian, nói: “Không còn sớm nữa, hai người mau lên đường đi, được không?”

Tiết Tuyển Thanh hoàn hồn, nhìn về phía ô tô: “Được, cậu bảo anh ta đến đây đi, tôi qua bên kia chờ.”

Nói xong, cô lập tức xoay người trở về chỗ ô tô mình đang đỗ, Tông Anh đi qua bên kia, mở cửa khom lưng nói với Thịnh Thanh Nhượng: “Anh Thịnh, anh ra đây một lát.”

Thịnh Thanh Nhượng lập tức xuống xe, Tông Anh nói với anh: “Từ nơi này đến Tô Giới Pháp không quá hai tiếng, hẳn là đủ thời gian. Nhưng tôi không thể xác định khi nào xe cứu hộ mới tới nên anh đi trước với Tuyển Thanh là ổn thỏa nhất, được không?”

Mặc dù nói bằng giọng trưng cầu ý kiến, nhưng trên thực tế cô đã quyết định thay Thịnh Thanh Nhượng, Thịnh Thanh Nhượng nói: “Tông tiểu thư bố trí thế nào cũng được.”

Anh hoàn toàn tín nhiệm cô, Tông Anh xấu hổ không dám nhận, nhưng cô không nói gì, chỉ vào xe Tiết Tuyển Thanh: “Ở bên kia.”

Thịnh Thanh Nhượng nhìn theo tay cô, Tiết Tuyển Thanh bật đèn sáng, nhấn còi hai lần như thể ra oai.

Tông Anh đi cùng Thịnh Thanh Nhượng, đợi anh ngồi vào ghế trước, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Anh chờ một lát.” Nói xong lập tức đi vòng về xe mình, hỏi bà ngoại: “Túi đồ ăn vặt cháu mua lúc trước đâu ạ?”

Bà ngoại sửng sốt, đưa túi đồ ra, chỉ thấy Tông Anh không nói câu nào, cầm túi to lên rồi chạy đi.

Bà ngoại “Ơ kìa…” một tiếng, lúc này mới nhận ra túi đồ ăn vặt kia không phải mua cho mình.

Tông Anh bảo Tiết Tuyển Thanh hạ cửa xe xuống, kín đáo nhét túi đồ đầy ụ cho Thịnh Thanh Nhượng ngồi kế bên ghế lái: “Phòng trước khỏi tai hoạ.”

Thịnh Thanh Nhượng ngẩng đầu lên, bỗng thấy cô luồn tay vào, lấy hai lon nước ra. Cô dùng ngón trỏ kéo mạnh một cái, mở nắp lon, đưa một lon cho anh, sau đó chính mình cũng mở một lon.

Cô cầm lon đồ uống bằng đôi tay dài mảnh, im lặng khoảng ba giây rồi nói: “Nếu trở lại, dù xảy ra chuyện gì, hãy báo cho tôi một tiếng.” Nói xong, cô đột nhiên đưa lon đồ uống lên phía trước, cụng vào lon nước trong tay anh, tựa như cạn chén trước lúc ly biệt.

Sau đó, cô ngửa đầu uống hết hơn nửa lon.

Cô không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy anh, thậm chí không xác định còn có thể gặp lại anh hay không, tất cả những lời muốn nói đều nằm trong lon nước đào mật ong trong veo.

Thịnh Thanh Nhượng đã nhận ra sự lo lắng quan tâm của cô, cũng tin trực giác của mình là thật, mãi đến khi lon kim loại trong tay ấm lên theo nhiệt độ cơ thể, mãi đến khi Tông Anh uống xong lon nước, anh đưa mắt nhìn vầng trăng treo giữa bầu trời đen kịt, lại cúi đầu nhìn về phía cô, cất lời: “Ánh trăng đêm nay rất đẹp, Tông tiểu thư.”

Ánh mắt chạm nhau, cổ họng Tông Anh lập tức thít chặt, bàn tay suýt bóp méo cả vỏ lon bằng nhôm.

Tiết Tuyển Thanh không nhìn nổi nữa: “Hai vị đang tâm sự yêu đương đấy à? Có thể dứt khoát một chút được không, đâu phải sinh ly tử biệt!”

Tông Anh quay mặt đi, cuối cùng bóp méo lon nước, đột nhiên khom người, ghé vào tai Thịnh Thanh Nhượng, hạ giọng dặn dò: “Bằng mọi giá phải thoát khỏi xe Tuyển Thanh trước sáu giờ. Mong anh bảo trọng.”

Mặc dù vẫn lo việc anh đột nhiên biến mất sẽ gây ra sự kinh ngạc không cần thiết, nhưng tất cả những gì cô làm trong hai ngày nay, đều là minh chứng cho việc tiếp nhận sự xuất hiện của anh trong sinh hoạt của cô, thậm chí ngầm đồng ý để anh tiếp xúc riêng với bạn bè người thân của mình.

Lúc nói chuyện, hơi thở của cô có mùi đào mật ong.

Nhưng nói xong, cô lập tức đứng thẳng, cùng lúc đó, Tiết Tuyển Thanh đóng cửa lại, chỉ có chiếc lon trong tay anh còn mơ hồ toát ra mùi hương tương tự.

Xe lao nhanh ra khỏi bãi đậu xe của khu dịch vụ, Thịnh Thanh Nhượng quay đầu nhìn lại, bóng Tông Anh dưới ngọn đèn vàng mờ tối càng lúc càng nhỏ, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, đôi tai đỏ bừng của anh mới từ từ hạ nhiệt.

Tông Anh quay lại xe mình, mở khóa di động, bật mục nghe nhạc, phần mềm nghe nhạc phát ngẫu nhiên bài Prairie Moon, tiếng kèn ác-mô-ni-ca trống trải, du dương đến bất ngờ.

Hai mươi bốn âm – trăng khuyết, rồi trăng lại tròn, cho đến khi vòng tròn ấy kết thúc, lại đón chờ một vòng tuần hoàn mới.

Bà ngoại đột nhiên phá vỡ bầu không khí: “Cháu nên đưa túi đồ ăn vặt kia cho cậu ấy sớm, bà cứ tưởng là mua cho bà, dọc đường còn ăn nhiều như thế, xấu hổ quá.”

Tông Anh phút chốc hoàn hồn, vội quay lại nói: “Chiếc túi còn lại sau cốp xe là của bà, bà Phương.”

Bà ngoại giật mình nhận ra: “Bà đã bảo mà, cái túi kia đều là đồ ăn vặt mà thanh niên thích ăn.”

So với nơi này, bầu không khí trong xe Tiết Tuyển Thanh lại không bình thản như vậy, hai bên giương cung bạt kiếm, không ai chịu nhường ai.

Lái một hồi, Tiết Tuyển Thanh hỏi: “Đã lâu không gặp, anh Thịnh, lần trước ống quần anh dính đầy máu, khắp người toàn mùi thuốc súng, lần này cả mặt cũng bị thương, anh là du côn hả?”

Trong lúc nói, Tiết Tuyển Thanh liếc qua mặt anh, hỏi không chút khách khí.

Thịnh Thanh Nhượng phủ nhận: “Chỉ tạm thời vướng vào chút tranh chấp.”

Câu trả lời này của anh không thể làm Tiết Tuyển Thanh hài lòng, Tiết Tuyển Thanh dứt khoát làm rõ mọi chuyện: “Tôi muốn nói thẳng với anh một chuyện, lần trước tôi lấy DNA và vân tay của anh, nhưng điều tra không thu hoạch được gì, tôi không tài nào xác định được thân phận của anh, điều này khiến tôi rất không yên tâm.”

Mặc dù không hiểu hết những thuật ngữ cô vừa nói, nhưng Thịnh Thanh Nhượng vẫn hỏi: “Xin hỏi cô dựa vào đâu mà làm vậy?”

Tiết Tuyển Thanh nói: “Bởi tôi thấy anh rất khả nghi, vậy rốt cuộc anh là ai?”

Thịnh Thanh Nhượng vững vàng đáp: “Tôi là bạn của Tông Anh.”

Tiết Tuyển Thanh có chút tức giận, nhưng đối phương chưa xù lông, cô không thể bùng nổ trước.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc lại lái thêm một lát, chân trời mơ hồ bừng sáng, cô lại hỏi: “Anh có chuyện gì mà phải sốt ruột như vậy, bắt kịp chuyến bay sao?”

Thịnh Thanh Nhượng đâm lao phải theo lao, nương theo lời cô nói: “Phải, nhưng cô chỉ cần đưa tôi vào nội thành là được, nếu cô thấy phiền, có thể để tôi xuống xe ngay bây giờ, vô cùng cảm ơn.”

Tiết Tuyển Thanh cười nhạt một tiếng: “Sao lại thấy phiền chứ?” Cô nói tiếp: “Giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, tôi luôn lấy việc giúp người khác làm niềm vui, đương nhiên phải đưa anh đến sân bay mới được. Đi Phố Đông hay Hồng Kiều? Sân bay nào?”

Bất kể Hồng Kiều hay Phố Đông, hiện tại đều cực kỳ bất ổn.

Thịnh Thanh Nhượng nói: “Cảm ơn cô, không cần đâu, hiện tại có thể để tôi xuống xe.”

Tiết Tuyển Thanh càng tin anh đang giấu diếm chuyện gì đó, liếc về phía anh rồi nói: “Nếu anh không nói, vậy đến Phố Đông trước nhé? Dù sao cũng sắp đến rồi.”

Thịnh Thanh Nhượng sa vào trạng thái lo lắng, lại phải cố gắng kìm chế, Tiết Tuyển Thanh càng không để anh được thoải mái.

Lúc xe đến sân bay Phố Đông, còn hai mươi phút nữa là đến 6 giờ, Thịnh Thanh Nhượng biết rõ nếu cứ tiếp tục trì hoãn, anh rất có thể sẽ trực tiếp biến mất trên xe, vì thế, anh lẳng lặng xuống xe, lập tức đi vào sân bay.

Tiết Tuyển Thanh dừng xe xong, lặng yên đi vào theo.

Cuối cùng, cô thấy Thịnh Thanh Nhượng vào nhà vệ sinh nam, nhưng sau gần hai mươi phút vẫn không thấy đi ra.

Tiết Tuyển Thanh nhíu mày, lúc này trong đại sảnh rất vắng người, cũng khá lâu không có người vào nhà vệ sinh nam, cô dứt khoát đi vào, trước bồn tiểu tiện không có người, tất cả các phòng đều mở cửa, nhưng đâu còn bóng dáng Thịnh Thanh Nhượng?

Chẳng lẽ người này có thể biến mất trong không khí sao?!

Lời tác giả:

Thịnh tiên sinh: Bà Phương, cháu không phải thanh niên thời nay nên cháu không thích ăn khoai tây chiên, mặt khác, cháu rất muốn thử mở chiếc kia lon, nhưng Tông Anh không cho cháu cơ hội =.=

—-

Thật thật mà nói, Prairie Moon và tuyển tập cả các bài kèn ác-mô-ni-ca đều rất hay, mọi người có thể nghe và cảm thụ một chút.