Ta nghe giọng nói lạnh lùng của chàng, thở dài một tiếng, nghĩ rằng sau này sẽ từ từ dạy lại chàng, cúi đầu vừa uống canh gừng vừa hỏi:
“Đúng rồi, An Ngữ Như đâu rồi?”
“Ai cơ?”
Ta không nhịn được giật giật khóe môi, lúc nãy còn mắng người ta mà, hóa ra chàng thậm chí chẳng nhớ nổi mình vừa dạy dỗ ai.
“Chính là vị cô nương đã cùng ta rơi xuống nước.”
“Hả, nàng ta à...”
Tô Triệt nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét:
“Vừa rồi ta cho người đi xem, nàng ta cứ khóc mãi, khóc đến mức người ta thấy phiền, nên đã sai người đưa ra khỏi cung rồi, khỏi chiếm chỗ.”
Ta bật cười, chỉ e rằng đời này An Ngữ Như chưa bao giờ lâm vào cảnh khó xử như thế, gặp phải một kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy!
Rơi xuống nước, lại bị đuổi ra khỏi cung, chỉ sợ nàng ta về phủ lại sẽ lải nhải với cha mẹ nữa đây.
Nhưng không sao, ta đâu còn là Tần Tử Cầm của kiếp trước.
“Thái tử ca ca, muội rơi xuống nước bị kinh sợ, huynh đưa muội về phủ nhé.”
Ta chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn chàng, thầm biết rằng chàng sẽ không từ chối.
Quả nhiên, Tô Triệt gật đầu, sai người chuẩn bị xe ngựa.
Tô Triệt thích ta, ta luôn biết điều đó.
Chỉ là ở kiếp trước, ta đem lòng si mê Tề Vương nên ta chắc chắn chúng ta sẽ không có kết cục tốt. Nhưng nếu nói cho cùng, ta và Tô Triệt mới thực sự là thanh mai trúc mã.
Chàng đối với ta, là thật lòng tốt.
Kiếp trước khi phủ Thừa tướng sụp đổ, chỉ có mình chàng dám lên tiếng bảo vệ ta, thậm chí còn quỳ trước Ngự Thư Phòng ba ngày ba đêm để xin Hoàng thượng tha tội cho phụ thân ta. Ân tình ấy sao có thể không khiến người ta động lòng.
Sống lại một đời, ta sẽ không để phủ Thừa tướng rơi vào kết cục cũ, cũng sẽ không phụ lòng chàng.
Đúng như ta đoán, An Ngữ Như đã về phủ Thừa tướng trước một bước, lúc này đang ngồi trong phòng khách khóc lóc.
Vì Tô Triệt đi cùng ta, quản gia liền dẫn chúng ta vào thẳng phòng khách.
Vừa thấy ta bước vào, sắc mặt phụ thân trầm xuống, mẫu thân cũng không vui.
Nếu không phải vì có Tô Triệt đứng phía sau, phụ thân chắc hẳn đã mắng ta rồi.
Tuy ngày thường ông yêu chiều ta, nhưng nếu ta phạm lỗi, ông nhất định không dung thứ.
Ta lại khác, trải qua mọi chuyện của kiếp trước, khi gặp lại cha mẹ, hốc mắt ta hơi đỏ lên, lòng ẩn chứa chút nghẹn ngào, ta khẽ quỳ gối hành lễ:
“Phụ thân, mẫu thân.”
Tô Triệt có chút không vui:
“Muội vừa rơi xuống nước, thân mình yếu, trong phủ nhà mình sao phải khách khí vậy?”
Vừa dứt lời, Tô Triệt nhận ra mình nói sai, vì đây là phủ Thừa tướng, chàng là người ngoài.
Phụ thân nhìn ta, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa lo lắng:
“Tử Cầm, con cũng rơi xuống nước sao?”
Ta gặp lại cha mẹ, không cần cố tình cũng đã lộ ra vẻ đau buồn:
“Dạ, con và An tỷ tỷ sau khi bái kiến Hoàng hậu nương nương, có cho cá ăn trong Ngự Viên, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước. Là lỗi của con khiến phụ thân mẫu thân lo lắng.”
Mẫu thân vội bước đến, nhìn kỹ từ đầu đến chân, lo lắng hỏi:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Con sao không nói với ta? Có bị cảm lạnh không? Bên hồ có nhiều đá nhọn, có bị trầy xước chỗ nào không?”
Ta khẽ lắc đầu, cúi đầu tỏ vẻ uất ức.
An Ngữ Như ngồi dưới đất, thấy vậy thì không nhịn được nữa. Vốn dĩ định lợi dụng chuyện này để gây chia rẽ, sao nàng có thể để chuyện xoay chuyển thế này được.
Chỉ thấy nàng ta khẽ lấy ngón tay lau nước mắt, giọng nói yếu đuối, sáu phần buồn bã bảy phần tự trách:
“Đó là lỗi của con, con từ nhỏ đã xuất thân nghèo khó, chưa từng thấy cảnh tượng nào như hôm nay, lại rơi xuống nước trong cung, thực sự quá hoảng sợ, nên mới quên không bẩm báo với nghĩa phụ.”
Phụ thân nhìn nàng ta tự trách như vậy, định lên tiếng an ủi, nhưng Tô Triệt lại mở lời:
“Đã biết lỗi của mình, sao không đi suy ngẫm, lại ở đây làm gì?”
An Ngữ Như ngẩn ra, mặt càng thêm ấm ức.
Tô Triệt không nhìn nàng, chỉ hành lễ với phụ thân:
“Đây là việc trong phủ Thừa tướng, vốn dĩ ta không nên can thiệp. Nhưng nếu không lên tiếng, e rằng Tần tiểu thư sẽ bị oan uổng. Ta đã mạo phạm, mong Thừa tướng đừng trách.”
“Điện hạ nói vậy, hạ thần sao dám trách tội.”