Vị Hôn Thê Trà Xanh Của Thái Tử

Chương 17




9

Ninh trắc phi là con gái của Ninh tướng quân, địa vị cao quý và quyền thế. Lần này nàng tố cáo lên triều đình, dù cho người bị tố cáo là hoàng tử, hoàng thượng cũng phải cân nhắc, không thể để nàng chịu ấm ức.

Nghe nói trong cung đã tranh luận khá lâu mới đưa ra được quyết định. An Ngữ Nhược bị đánh năm mươi gậy, với tội danh câu dẫn hoàng thất, bị lưu đày đến biên cương.

Ninh trắc phi, sau khi hòa ly với Tề vương, liền quay về Ninh phủ. Nghe nói để an ủi Ninh tướng quân, hoàng thượng đã ban tặng không ít đồ vật.

Về phần Tề vương, bị tước bỏ tước vị, từ đó chỉ còn gọi là hoàng tử, và bị đày đến hoàng lăng để coi giữ mộ phần.

Điều này khiến bá quan trong triều cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua là lầm lỡ vì sắc đẹp, cớ sao lại bị trừng phạt nặng như vậy?

Việc tước bỏ tước vị có lẽ là sự sỉ nhục lớn nhất đối với hắn, nơi hoàng lăng lạnh lẽo khổ sở, đến đó rồi chỉ e cả đời cũng khó mà trở lại kinh thành.

Có người đoán rằng hoàng thượng làm vậy để dọn đường cho thái tử, cũng có người nói rằng Tề vương đã phạm sai lầm nghiêm trọng nào đó.

Chỉ là lòng quân vương sâu như biển, bọn họ làm sao đoán nổi đây?

“Tiểu thư, thái tử điện hạ phái người đến, nói rằng mời tiểu thư ngày mai đến Nguyên Lâu gặp mặt.”

“Ta đã biết.”

Ta đặc biệt mặc chiếc váy mà mình yêu thích nhất, chải mái tóc thật đẹp để đi gặp người trong lòng.

Ta còn cố ý đi sớm một khắc, nhưng khi đến nơi, Tô Triệt đã gọi món xong, ngồi trong phòng chờ ta.

Ta có chút ngại ngùng, mở lời:

“Sao chàng đến sớm thế?”

Tô Triệt cười nhẹ:

“Món lẩu thịt cừu và món đầu sư tử hầm mà nàng thích cần thời gian để nấu, đến muộn thì thời gian chờ sẽ dài hơn.”

Ta càng ngại ngùng cười, trong kinh thành nhắc đến tiểu thư phủ Thừa tướng, ai nấy đều khen là tiên nữ.

Ít ai biết rằng, tiên nữ không vướng bụi trần này lại chẳng thể thiếu món thịt.

Tô Triệt gắp một miếng bánh phu dung hoa quế cho ta:

“Món chính còn phải chờ thêm chút nữa, nàng ăn lót dạ trước đi.”

Ta gắp lên cắn một miếng, quả nhiên điểm tâm của Nguyên Lâu ngon hơn nơi khác.

Tô Triệt nhìn ta một hồi, đột nhiên thốt ra một câu:

“Tề vương đã bị tước tước vị, bị phạt đi coi giữ hoàng lăng rồi.”

Ta nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống:

“Ta nghe phụ thân nói rồi, thật không ngờ hoàng thượng lại phạt nặng như vậy.”

“Ta cũng không ngờ nàng biết nhiều như vậy.”

Tô Triệt nhìn chằm chằm ta:

“Bức thư tố cáo Tề vương nuôi dưỡng tư binh là do nàng phái người đưa đến phủ của ta, phải không?”

Chàng không dùng câu hỏi, mà là khẳng định.

Ta vốn định giả ngốc, nhưng nhìn thấy ánh mắt quả quyết của chàng, cảm thấy không cần thiết phải giấu nữa:

“Đúng là ta phái người đưa đến, nhưng chàng đừng bận tâm làm sao ta biết được chuyện đó.”

“Tử Cầm, Tề vương thường ngày tuy kiêu ngạo tự phụ, nhưng làm việc rất cẩn trọng, nhiều năm qua ta và phụ hoàng chỉ cảm thấy nghi ngờ mà cũng không bắt được nhược điểm của hắn, nàng phát hiện ra bằng cách nào?”

“Ta nằm mơ, trong mơ Chu Công nói cho ta biết.”

“Tử Cầm!”

“Thái tử ca ca!”

Ta cắt lời chàng:

“Thái tử ca ca đừng hỏi nữa, thái tử ca ca chỉ cần biết rằng, ta sẽ không lừa dối chàng. Tề vương có kết cục hôm nay, là hắn đáng bị như vậy, người làm sai đã nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, cần gì phải truy hỏi quá trình làm gì?”

Tô Triệt nhìn nàng trước mặt hồi lâu, cuối cùng cũng buông xuôi:

“Được, ta không hỏi nữa. Nhưng chuyện ở Vân An tự nàng có thể nói cho ta biết chứ?”

Ta gắp một miếng thịt cừu đặt vào bát của chàng, mỉm cười nói:

“Thái tử ca ca cứ ăn trước, ăn xong ta sẽ dẫn chàng đến một nơi, chàng sẽ hiểu.”

Tô Triệt chần chừ một chút, rồi cũng gắp miếng thịt cừu lên, từ từ nhai kỹ.

...

“Đây là nơi nàng muốn dẫn ta đến?”

Tô Triệt nhìn cổng thành cao lớn trước mắt, nhíu mày lại.

Ta gật đầu:

“Thái tử ca ca đừng vội, người còn chưa đến mà.”

Chúng ta ngồi chờ gần nửa canh giờ ở quán trà bên ngoài cổng thành, cuối cùng cũng thấy người ta đang đợi xuất hiện.

Nàng mặc bộ trang phục gọn gàng, tóc buộc cao, dáng vẻ như một nam nhân, trông thật anh khí lẫm liệt.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta đứng dậy đón nàng:

“Ninh tiểu thư.”

Nàng nhìn thấy ta, mỉm cười:

“Ta thật không ngờ nàng lại đến tiễn ta.”

“Cô nương thật sự muốn đi sao? Biên cương núi cao đường xa, hoàn cảnh khắc nghiệt, thật sự không phải nơi tốt để đến.”

“Cho dù nơi đó có khô cằn đến đâu, nhưng là nơi ta hướng về tự do. Kinh thành có phồn hoa bao nhiêu, cũng là chốn khiến ta đau lòng, chẳng muốn lưu lại.”

“Nếu đã vậy, ta chúc Ninh tiểu thư thuận buồm xuôi gió.”

“Khi ta gả vào vương phủ, đã nghĩ cả đời mình sẽ bị trói buộc như thế, lòng có không cam, nhưng cũng đành cam chịu. Giờ đây, hòa ly với Tề vương, ta tự do rồi, trời cao mặc cánh chim bay, đây mới là cuộc sống ta muốn.”

“Tần Tử Cầm, ta phải cảm tạ nàng, nếu không nhờ nàng, e là cả đời này ta sẽ phải lãng phí trong vương phủ chật hẹp ấy.”

Ta mỉm cười, không nói gì.

“Thôi, lời cảm ơn ta cũng không nói thêm nữa, từ nay sơn cao thủy dài, mong rằng còn có ngày gặp lại.”

Dứt lời, nàng xoay người lên ngựa, phóng đi xa.

Gió nhẹ cuốn bay mái tóc và tà áo của nàng, như đang chúc mừng nàng.

Tô Triệt không biết đã đến đứng bên cạnh ta từ khi nào.

“Là nàng đưa tin cho nàng ấy, để nàng ấy đi bắt gian sao?”

Ta nhìn bóng dáng nàng rời đi, thì thầm:

“Ngày xưa, nàng ấy từng yêu Tề vương. Chỉ là Tề vương không trân trọng, thậm chí còn mang về hết nữ nhân này đến nữ nhân khác, chà đạp lên trái tim nàng ấy. Kiêu hãnh như nàng ấy, làm sao có thể chịu đựng được.”

“Đừng nghĩ nữa, kết cục hiện giờ của nàng ấy cũng xem như là viên mãn rồi.”

Tô Triệt khoác áo choàng cho ta:

“Trời lạnh, đừng để nhiễm lạnh.”

Ta nhìn người trước mắt với vẻ nghiêm túc ấy, trong lòng dâng lên một dòng cảm xúc ấm áp, không kìm được thốt ra:

“Thái tử ca ca, khi nào chàng cưới ta đây?”

Tô Triệt rõ ràng bị ta hỏi đến sững người:

“Nàng nói gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, mặt ta đã đỏ bừng như tôm luộc, vậy mà chàng còn hỏi lại, ta bối rối hất tay chàng ra định bước đi, nhưng lại bị chàng kéo trở lại.

Tô Triệt ôm chặt lấy ta vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai ta:

“Hôm nay về ta sẽ xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn cho chúng ta, ta sẽ đích thân đến phủ Thừa tướng cầu hôn.”

“Nàng là thái tử phi duy nhất của ta, ta thề với trời, một đời một kiếp một đôi người, mãi mãi không rời xa.”

Khóe miệng ta không nhịn được mà nở nụ cười:

“Được, ta nhớ rồi, thái tử ca ca phải đối xử tốt với ta, cả đời phải đối tốt như vậy!”