Vị Hôn Thê Trà Xanh Của Thái Tử

Chương 1




1

Ta là đích nữ của đương triều Thừa tướng Tần Hựu, mẫu thân ta là Vân Nhiễm, tuy xuất thân bình thường, nhưng từng cứu Hoàng hậu nương nương một mạng, trở thành nghĩa tỷ muội, tình cảm khăng khít mà người ngoài khó sánh. Thân phận này quả thực khiến nhiều người ghen tỵ.

Trong số đó có cả An Ngữ Như.

Như tên gọi, nàng ta mang vẻ ngoài dịu dàng yếu đuối, nói năng nhỏ nhẹ.

Nàng là nghĩa nữ mà phụ thân ta nhận khi đi cứu nạn tại Lân Châu, nghe nói cha mẹ đều mất, bị lưu manh ức hiếp, phụ thân thấy nàng đáng thương, mới nhận nuôi.

Mẫu thân ban đầu không đồng ý, cảm thấy một cô nương lạ ở trong phủ sẽ không hay, chi bằng chuẩn bị cho nàng ta một ít của hồi môn, gả cho người đàng hoàng, có nơi nương tựa.

Nhưng cô nương này thật giỏi lấy lòng, dám quỳ suốt một ngày dưới nắng ngoài viện, nói mình cô đơn không nơi nương tựa, nguyện ở lại phủ để báo đáp ân cứu mạng của phụ thân.

Mẫu thân ta vốn mềm lòng, cuối cùng cũng đồng ý giữ nàng lại, nhưng trong mắt ta, nàng chỉ là kẻ lợi dụng mà thôi.

Vậy là nàng ở lại phủ với thân phận nghĩa nữ, không những vậy, nàng hầu hạ cha mẹ ta rất chu đáo, ân cần từng chút một, khiến mẫu thân cũng dần dần mở lòng với nàng.

Nhưng nàng lại không hài lòng với thân phận nghĩa nữ, mà muốn trở thành thiên kim duy nhất của phủ Thừa tướng.

Ta khinh thường những thủ đoạn của nàng, cũng không buồn phí thời gian để ý, nhưng không ngờ nàng lại có thể từng chút một chia rẽ lòng tin của cha mẹ dành cho ta.

Tích tụ từng chút mâu thuẫn, cộng với gương mặt luôn tỏ vẻ tội nghiệp của An Ngữ Như, cuối cùng phụ thân thật sự nghi ngờ rằng mình có phải đã nuông chiều ta quá mức.

Ngay cả Tề Vương, người từng nói thích ta, cũng cho rằng ta không ưa nàng ta mà cố tình kiếm chuyện.

Ta vốn kiêu ngạo từ nhỏ, không thích giải thích, chỉ lạnh lùng nhìn hiểu lầm ngày càng sâu sắc, để rồi cha mẹ thất vọng, lang quân xa lánh, cuối cùng trong phủ chỉ còn mình ta lẻ loi.

Nhưng An Ngữ Như lại có những ngày tháng rực rỡ, nhưng nàng lại không phải là kẻ biết đủ.

Phụ thân ta là bề tôi trung thành chỉ phò tá hoàng thượng, vậy mà nàng lại tư tình cùng Tề Vương, gả vào Vương phủ.

Cha mẹ ta dù thất vọng nhưng vẫn chuẩn bị cho nàng một món hồi môn hậu hĩnh, nhưng nàng lại khuyên phụ thân ủng hộ Tề Vương đoạt ngôi.

Phụ thân không chịu, nàng liền lan truyền tin đồn, chia rẽ phụ thân với hoàng thượng, thậm chí còn đặt trong thư phòng phủ Thừa tướng một phong thư có thể buộc tội phụ thân thông đồng với địch quốc.

Phụ thân cả đời thanh liêm nhân đức, vậy mà cuối cùng phủ Thừa tướng lại sụp đổ vì một cô nhi tầm thường.

Từ khi xa cách cha mẹ, ta đã ở hậu viện, giận dỗi không gặp, không ngờ đến lúc gặp lại lại là cảnh sinh ly tử biệt.

Phụ thân bị bắt vào đại lao, mẫu thân thu dọn chút bạc và đồ đạc rồi sai tâm phúc đưa ta đi, để bảo vệ ta mà tự thiêu, đốt cháy phủ Thừa tướng.

Nhưng ta vẫn không thể trốn thoát, Tề Vương đích thân dẫn người đuổi theo.

Hắn có lẽ vẫn có chút không nỡ.

Hắn nói rằng chỉ cần ta theo hắn trở về, hắn có thể bảo toàn mạng sống cho ta.

Ta khẽ lắc đầu, quay lưng nhảy xuống vách đá, không muốn nói với hắn dù chỉ một lời.

Từ ngày hắn toan tính phụ thân ta, chúng ta đã là kẻ thù.

Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mở mắt ra lần nữa, lại trở về thời điểm khi An Ngữ Như mới vào phủ, nàng ta còn chưa phải nghĩa nữ chính thức, mà ta vẫn chưa chia xa cha mẹ.

Kiếp này, ta sẽ xoay chuyển càn khôn, không để bi kịch tái diễn.

Đang nhớ lại chuyện cũ, cung nữ đã giúp ta thay bộ y phục ướt sũng.

Ta chạm vào mái tóc còn hơi ẩm, bèn tháo búi tóc, từ từ lau khô.

Khi ta sửa soạn xong, thái y mà Thái tử phái đến đã chờ ngoài cửa.

Trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, hắn luôn quan tâm chu đáo đến ta như vậy, nhưng…

Người đến là Thái y lão sư phụ Lý thái y của Thái y viện, y thuật tinh thông, được mệnh danh là thần y.

“Ta chỉ là trẹo chân thôi, lại làm phiền đến Lý thái y thế này.”

Lý thái y thoáng ngạc nhiên, nghe nói đích nữ nhà họ Tần là kẻ ngang ngược, sao lại lễ độ chu toàn đến vậy.

Lý thái y xem qua vết thương ở mắt cá chân, cẩn thận bôi thuốc, băng bó xong thì nhìn cô nương nhỏ nhắn trước mặt, dù sợ đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, trong lòng cảm thấy thương cảm, an ủi:

“Tiểu thư yên tâm, không nghiêm trọng, bôi thuốc sẽ nhanh chóng lành thôi.”

“Đa tạ Lý thái y.”

Lý thái y khẽ gật đầu, thu dọn hòm thuốc rồi lui ra ngoài, càng nhận thấy lời đồn thật khó tin.

Vừa xong xuôi, Tô Triệt liền bước vào, nhìn thấy mắt cá chân ta băng bó kỹ càng như chân lợn, lông mày khẽ nhíu lại:

“Đau không?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nghe giọng nói lạnh lùng của chàng, ta không nhịn được bật cười.

“Thái tử ca ca, đây đâu phải là thái độ để quan tâm người bệnh đâu.”

Tô Triệt ngây người, dường như cách ta gọi khiến chàng thấy xa lạ, có chút gượng gạo đưa chén canh gừng trên bàn cho ta:

“Uống đi, kẻo bị cảm lạnh.”