Vị Hôn Thê Bá Đạo

Quyển 2 - Chương 1




Thời gian thấm thoát trôi qua, cả hai người đều tốt nghiệp trung học phổ thông, bây giờ đang chuẩn bị bước vào đại học.

Ba Huy dự định là sẽ cho cậu đi học đại học Harvard ở Mỹ, nhưng cậu không chịu…

Một hôm, vừa nằm trong phòng, một tay ôm Hân trong lòng, một tay nghịch điện thoại, cậu nói: “Hân à, ba muốn đi đi du học đấy.”

“Vậy anh có đi không?” Hân ngẩn đầu lên nhìn cậu, hỏi.

“Không đi…”

“Tại sao? Đi du học có gì không tốt, tại sao anh không chịu đi?”

“Vậy nếu là em em có đi không?” Huy không trả lời câu hỏi của Hân mà hỏi ngược lại cô.

“Đương nhiên là em không đi rồi!”

Nghe cô nói vậy, Huy lập tức đáp: “Thì chính vì em không đi nên anh cũng không đi.” Nói xong, cậu nhìn cô cười.

Im lặng một hồi lâu, Hân nói: “Em nghĩ là anh nên đi đi, đi qua bên đó học chứ đâu phải đi làm cái gì cực khổ lắm đâu mà anh không chịu đi.”

Nghe câu nói này của Hân, Huy có chút buồn, vừa buồn mà vừa giận nữa chứ. Cậu không nói gì cả, buông tay đang ôm cô ra rồi quăng điện thoại sang một bên, sau đó đi ra khỏi phòng.

Cậu không muốn đi học không phải là vì cô sao? Cậu không muốn để cô ở lại đây 1 mình, mà qua bên đó không có cô thì làm sao cậu sống nổi?

Không đồng cảm với cậu thì thôi, còn muốn cậu đi Mỹ học, cô đây có thể gọi là vô tâm được không?

Còn Hân, cô thấy Huy có thái độ như vậy thì thật sự cô cũng rất giận cậu, rõ ràng là muốn tốt cho cậu, vậy mà giờ lại bị cậu giận. Mà, lúc nãy cô nói gì sai sao? Đi học ở Mỹ không phải rất tốt sao? Sao lại không chịu đi chứ, nếu không đi thì cứ việc nói thẳng ra, cần gì phải giận cô như vậy…

**********

Nhân viên phục vụ vừa đặt ly rượu xuống bàn, Huy đã nhanh chóng với lấy, tu một hơi cạn sạch.

“Này, uống từ từ thôi chứ!” Anh Nam ngồi bên cạnh thấy vậy liền ngăn cản.

Thở dài một hơi, sau đó cậu ra hiệu với nhân viên bảo lấy thêm một ly rượu nữa.

“Hôm nay cậu bị sao vậy? Lại có hứng rủ anh đi uống rượu…”

Ly rượu vừa đặt trước mặt, Huy lại tiếp tục tu hết ly, anh Nam thấy vậy chỉ cười cười. Thật ra thì anh cũng biết qua loa một ít, là Huy sẽ đi du học, hôm nay gọi anh ra chắc là than vãn về ông già rồi.

Đột nhiên, Huy quay sang nhìn anh, hỏi: “Anh nói xem có phải là cô ấy vô tâm với em quá không?”

Không cần nói anh cũng biết ‘cô ấy’ mà Huy nói là ai rồi, không phải Hân thì là ai vào đây nữa.

“Chuyện gì mà vô với chả tâm?”

Vậy là, Huy bắt đầu ngồi đấy kể lại đầu đuôi sự việc cho anh Nam nghe, nghe xong, anh Nam ôm bụng cười, rồi vỗ vai cậu, nói: “Tôi thấy Hân nói cũng có lí, nhưng tôi có cách này, vẹn cả đôi đường, Hân thế nào cũng ngoan ngoãn theo cậu sang Mỹ thôi!”

Nghe vậy, mắt Huy liền sáng lên, cậu quay sang nhìn anh Nam, cậu bây giờ đang rất tò mò với kế hoạch của anh nha.

“Lại đây, anh nói cho nghe…” Thế là, hai anh em, không biết nói gì với nhau mà cứ thấy Huy gật đầu liên tục, lâu lâu lại nhếch miệng cười một cái.

Nói xong kế hoạch, anh Nam quay ra phía sau, huýt sáo một tiếng lập tức có mấy em xinh đẹp đến cạnh anh và Huy.

Thấy mấy em chân dài váy ngắn đến cạnh mình, Huy tiện tay ôm lấy eo một em, kéo sát vào lòng mình nhưng khuôn mặt rất lạnh lùng.

Thấy vậy, anh Nam lập tức lấy điện thoại ra rồi nói: “Chuẩn bị chụp đây!”

Nghe vậy, từ khuôn mặt lạnh lùng của Huy dần trở nên dịu dàng, ánh mắt cậu đối với cô gái đang ôm trong lòng rất ấm áp, giống như ánh mắt mà cậu đối với Hân vậy…

“Xong rồi!”

Anh Nam vừa nói một câu thì chưa đầy 3 giây, Huy đã đẩy cô gái nọ ra khỏi người mình.

“Ây da, anh đẩy người ta đau quá đấy! Đáng ghét quá đi nha!!” Cô ta nói, vừa nói cô ta vừa bước đến gần Huy rồi đưa tay choàng qua vai cậu.

Từ lúc cậu và anh Nam bước vào quán đã thu hút những ánh mắt của mấy cô gái trong đây, đang định tìm cách lại mời rượu thì anh Nam đã gọi họ đến rồi, vậy là coi như vận may đến với cô gái này, được anh đẹp trai ôm…

Đang còn mãi suy nghĩ thì bổng nhiên, Huy lên tiếng, giọng cậu rất lạnh: “Biến!”

Nghe vậy, cô ta không những không biến mà còn chồm lên thổi vào tai Huy, hơi nóng từ miệng cô ta khiến cậu thấy bẩn kinh khủng.

Cầm lấy cổ tay của cô ta, cậu đứng lên rồi đè mạnh cô ta xuống bàn, cậu nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh lẽo và khinh thường.

Còn cô gái này, cô ta dường như không biết sống chết là gì, cứ nghĩ là đã đạt được ý định liền lấy một tay còn lại, cởi bỏ vài chiếc cúc áo, để lộ ra bộ ngực căng tròn.

Anh Nam ngồi một bên vẫn im lặng không nói gì, chăm chú xem kịch hay.

Lúc này, Huy vẫn nhìn cô ta, đôi mắt không có ý né tránh, vẫn chăm chăm vào người cô ta, nhìn từ trên xuống dưới, cậu thắc mắc một điều không biết đã bao nhiêu người chạm vào cơ thể này rồi, chỉ chạm tay cô ta thôi mà cậu còn thấy kinh tởm nữa là.

Cậu trầm giọng, nhẹ nhàng nói: “Cô thích kiểu nào?”

Cô ta nghe vậy, liền nhếch miệng cười, nói: “Kiểu nào cũng được, thỏa mãn em và anh là được rồi!”

Nghe vậy, Huy liền cười: “Được thôi!” Sau đó liền buông tay đang nắm cổ tay của cô ta ra, cậu nói: “Đến đây đi, tôi thưởng.” Nói xong, Huy liền bước ra khỏi quán bar đó. Anh Nam cũng đi theo cậu.

Còn về cô gái kia, vẫn đang nhắm mắt hưởng thụ thì bỗng nhiên không biết từ đâu, một đám người áo đen vây kín cô ta, người thì cầm tay người thì cầm chân, người thì ra sức vuốt ve bộ ngực khủng đó… Cô ta lúc này mới thấy hoảng, vội vàng cầu xin đám người đó tha cho cô ta, nhưng muộn rồi…

Tên to con nhất trong đám nói: “Vì cô đắt tội với tiểu thư nên đây là hình phạt!” Nói rồi, hắn dang chân cô ta ra, dùng tay xé đi chiếc váy bó sát người đó, rồi bổ nhào đế cô ta…

Những người còn lại trong quán bar thấy vậy cũng không ai lấy làm ngạc nhiên, bởi vì chuyện này…xảy ra hoài.

Huy về đến nhà thì đã là 11 giờ đêm rồi, lên phòng thì thấy Hân vẫn chưa ngủ, mắt cô cứ dán và điện thoại.

Trong lòng cậu lúc này có hơi sợ một chút, kế hoạch anh Nam bày ra nghe qua thì hoàn hảo, nhưng nó quá nguy hiểm đi, sợ nếu thất bại chắc cậu mất vợ quá.

Nhìn Huy với ánh mắt lạnh lùng, Hân hỏi: “Anh vừa đi đâu về?”

“Đi chơi thôi!” Huy nhún vai đáp, rất thản nhiên.

“Với ai?”

“Vài người bạn thôi.”

“Đi đâu?”

“Em nhiều chuyện quá rồi đấy, anh đi đâu mà cũng phải báo với em à? Lâu lâu bạn bè tụ hợp đi chơi một chút thì có sao? Em…”

Huy còn chưa nói hết câu thì Hân đã giơ điện thoại lên: “Anh đi đến đây chơi hả? Đây là nơi để bạn bè tụ hợp hả? Anh xem em là con nít đúng không? Hay ở với nhau mấy năm rồi nên anh thấy chán?”. Dán vào mắt cậu là mấy tấm ảnh mà cậu đè cô nàng ở quán bar xuống.

Chết tiệt! Cậu thầm rủa anh Nam. Lúc đầu bảo là gởi tấm hình có mấy em vay quanh thôi, bây giờ lại đi gởi tấm này, lần này chết rồi, chết cậu rồi!!!

"Anh..." Huy vừa định mở miệng giải thích thì nhớ đến lời anh Nam nói, cậu liền lạnh lùng nhìn Hân, quát: “Em nói anh chán em? Vậy em thử suy nghĩ lại xem, anh nói anh không muốn đi Mỹ là vì em, mà em thì lại hùa theo ba bắt anh phải đi Mỹ, em…”

“Chỉ vì chút chuyện đó mà anh đi tìm gái sao? Em bảo anh đi Mỹ thì sai sao? Chẳng phải lúc trước anh cũng nói ba mẹ em là vì muốn tốt cho em nên mới đưa em sang Mỹ sao? Bây giờ ba mẹ anh cũng vì muốn tốt cho anh thôi, em cũng muốn tốt cho anh thôi. Anh không muốn đi thì nói với em một tiếng là không muốn, tại sao lại đi đến những chỗ này? Ở nơi đông người anh còn…” Đến đây, Hân thật sự không dám nói tiếp, nói tiếp nữa có lẽ cô sẽ khóc mất.

Huy lúc này tay chân đã run cầm cập rồi, kế hoạch thất bại, vậy là cậu mất vợ! Muốn giải thích với Hân nhưng mà, cái kế hoạch mà anh Nam bày ra, với cả lí do cậu đến bar chẳng phải quá trẻ con sao, nói ra có khi nào Hân sẽ cười vào mặt cậu không?

Suy nghĩ, suy nghĩ, cứ suy nghĩ cho đến khi Hân vứt điện thoại vào người cậu, cô với tay lấy áo khoát trên ghế rồi lao nhanh ra khỏi phòng.

Không được khóc, không được khóc, không được khóc… Lúc này, Hân tự nhủ với bản thân rằng cô nhất định không được khóc… Khóc là yếu đuối, cô không muốn yếu đuối, cô không muốn khóc vì Huy. Ở với nhau mấy năm trời, cô không ngờ cậu lại là con người như vậy. Hứa sẽ yêu suốt đời sao? Hứa sẽ bảo vệ chăm sóc cả đời sao? Nói dối! Tất cả đều là cậu nói dối.

Chạy ra khỏi nhà thì may mắn có một chiếc taxi vừa chạy đến, Hân nhanh chóng lên xe rồi chiếc xe lao đi trong màn đêm…

*********

Vừa về đến nhà thì có điện thoại gọi đến, là Huy.

Nhấc máy, anh còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã vang lên tiếng hét chói tay của Huy rồi

“ANH ĐỀN CHO TÔI ĐI!!!”

“Từ từ, từ từ, có gì từ từ nói…”

“TỪ TỪ CÁI CON KHỈ! ANH ĐỀN VỢ CHO TÔI ĐI!!!”

Vì Huy hơi kích động, anh Nam đành phải đưa điện thoại ra xa, rồi nói: “Cậu bình tĩnh lại đi, mai gặp rồi nói!” Nói xong, anh lập tức ngắt điện thoại rồi tắt nguồn luôn…

*Lời tác giả: Phần 2 của "Vị hôn thê bá đạo" chính thức trở lại! Hứa hẹn sẽ hấp dẫn hơn p1 nha^^ Mấy bạn đọc truyện nếu thấy hay thì đừng quên bấm đề cử giúp mình nha! Love you<3