Vị Hôn Thê Bá Đạo

Quyển 1 - Chương 16




Tôi không cần anh thương hại tôi.”

Nói rồi, cô đứng dậy bước đi. Bỏ Huy ở lại đang còn ngơ ngác.

Cô vừa đi được vài bước, cậu liền đứng dậy đuổi theo cô, nói:”Em định về bằng cái gì?”

“Taxi.”

“Đi taxi tốn tiền lắm! Hay là như vầy đi, em hôn tôi một cái, tôi chở em về nhà!”

Nghe câu nói của cậu, cô liền dừng lại, liếc cậu bằng ánh mắt giết người. Ngay lúc này, trong đầu cô chỉ có hai từ để diễn tả cậu: Biến thái! Sao trên thế giới lại có người biến thái thế không biết a~ Cậu biến thái với cô chứ gì, được rồi, cô sẽ cho cậu một bài học.

Thấy cô nhìn mình, cậu cười híp cả mắt, nói:Sao? Suy nghĩ kĩ chưa? Hôn tôi thì không mất tiền, không hôn tôi là mất tiền đi taxi đấy!”

Cậu biến thái với cô chứ gì, được rồi, cô sẽ cho cậu một bài học. Cho cậu nhớ tới già luôn.

“Muốn tôi hôn ở đâu?” Cô nhìn cậu, cười tươi hỏi.

Nghe cô hỏi, cậu liền đáp:”Ở đây này!” Rồi đưa một bên má ra, hướng về phía cô.

Thấy cậu làm vậy, cô liền nhoẻn miệng cười, sau đó từ từ đặt môi cô lên má cậu, sau đó……

“Á Á! Nhả ra, nhả ra! Nhanh lên! Đau…đau!”

Cô cắn cậu. cô chỉ là mới cắn nhẹ có tí thôi mà cậu lại phản ứng thái quá như vậy, vậy giờ để cô cắn mạnh thêm tí nữa cho chừa tội làm quá.

“Đauuuuuuuu!”

Thấy cậu la thảm quá, hơi tội nên cô mới nhả ra, không cắn cậu nữa.

Khoanh tay lại, nhìn cậu đang đưa tay ôm một bên má bị cô cắn đến hằng cả dấu răng, vừa xoa vừa trách cô trông đáng yêu phết.

Nghĩ tới đây, môi cô liền cong lên vẽ ra một nụ cười.

Cắn cậu xong mà còn cười được á? Trả thù, cậu sẽ trả thù cô, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cô cứ đợi đấy!

Thấy cậu trừng mắt nhìn mình, cô liền nhịn không được cười một cái, sau đó nói:”Cho anh chừa!”

Cô…….cô…….. Được lắm, giỏi, cô giỏi lắm. Mười năm thì lâu lắm, bây giờ cậu tính sổ với cô luôn.

Nhìn cô thật sâu, môi cậu nhếch lên, eo ơi, lúc nàu nhìn mặt cậu đểu lắm nha. Thấy có ‘chuyện chẳng lành’, Hân liền thu lại nụ cười trên miệng và……chạy.

Cô chỉ trừng phạt cậu vì tội biến thái thôi mà, cô phạt đúng mà, đâu có oan cho cậu đâu. Nhưng mà, lần này mà mà để cậu bắt được chắc mặt cô cậu cắn đến nỗi ba mẹ cô nhìn không ra luôn ~

“Dám chạy hả? Tôi xem em chạy đi đâu!”

Nói xong cậu liền chạy theo cô, vừa chạy vừa quát, bảo cô nào là đứng lại, đợi cậu, không được chạy, cậu còn nói cái gì mà.......cô mà chạy thì cô không phải quân tử.

Thôi, cho cô xin, lúc nào làm quân tử thì được, bây giờ mà làm quân tử thì có mà chết.

Cô chạy, cậu đuổi. Cô chạy rất nhanh, cậu cũng không chậm. Cô chạy đến rơi cả giày mà cũng không dám quay lại nhặt. Thấy cô rơi giày, cậu liền nở một nụ cười nham hiểm, chạy đến nhặt giày cô lên, sau đó không đuổi cô nữa mà nói:”Giày em đang trong tay tôi, đến đây lấy lại hoặc đi chân đất về nhà!” Cậu vừa nói vừa giơ chiếc giày lên, đưa qua đưa lại trước mặt.

Nhìn xuốn chân, chân cô bây giờ…….nói sao ta……một bên có giày còn một bên chân đất. Nếu bây giờ cô đến đó, thế nào cậu cũng trả thù cô, mà cô không đến đó thì cô đi chân đất về nhà, như vậy coi sao được……..

Đành bất lực bước đến chỗ cậu, cô càng gần cậu thì cậu cười càng nham hiểm.

Bước đến trước mặt cậu, cậu liền thu lại nụ cười, nói:”Bây giờ em phải……….”

“Muốn gì thì nói nhanh đi!” Cậu còn chưa nói hết câu, cô đã ngắt lời.

“Đi ăn đi!”- Cậu nói.

Thì ra là đi ăn. Vậy mà cô cứ nghĩ…….

Hai người liền lên xe đi ra nhà hàng gần đó ăn. Ăn xong, cậu liền đưa cô về nhà.

Về đến nhà, thấy ba cô đang ở trong phòng khách. Cô đương nhiên không nhìn đến ông rồi, liền đi thẳng lên phòng, nhưng vừa đi được vài bước thì ba cô lên tiếng:”Đứng lại đó.”

Cô ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi.

“Ta bảo đứng lại đó. Con không nghe thấy à?” Thấy cô không để ý đến lời ông nói, ông cũng không tức giận, mà nghiêm giọng nói.

Lần này thì cô đứng lại nhưng không xoay người lại mà đứng đưa lưng về phía ông.

“Nguyên ngày hôm nay con đã đi đâu?”

Cô đi đâu? Liên quan tới ông sao? Không thấy cô, ông không đi tìm mà chỉ biết ra lệnh cho người này người kia đi tìm cô về. Sáng nay có lẽ là Huy gọi nói cho ông biết không thấy cô, nếu cậu không gọi thì có lẽ ông cũng chẳng để tâm đến cô.

“Tại sao không trả lời? Nói! Hôm nay con đã đi đâu?” Thấy cô vẫn không ngó ngàn đến ông, lần này ông có chút tức giận.

“Tôi đi đâu thì liên quan đến ông sao?”- Cô trả lời.

Nghe cô trả lời, ông chỉ im lặng, nhìn cô. Thấy ông không còn nói gì nữa, cô liền lên phòng.

Cô đi đâu có liên quan đến ông sao? Đương nhiên là có chứ. Ông là ba cô mà, sao có thể không liên quan đến ông chứ. Nhưng là, bây giờ thì có lẽ ông không có tư cách quản cô nữa rồi. Trước đây, ông đối với cô như thế nào, bây giờ cô có thể không hận ông sao? Chắc chắn rất hận ông, vì cô không nói thôi.

Im lặng nhìn theo bóng lưng cô khuất dần nơi cầu thang, ông chậm rãi nhắm mắt, thở dài.

Sáng hôm sau, mọi thứ vẫn như bình thường, chuyện Nam công bố trên bảng tin thời sự đã được ba cô sắp xếp ổn thỏa rồi.

Như mọi ngày, cô đều dậy sớm để chuẩn bị đi học. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô xuống lầu, liếc mắt thấy ba mẹ cô đang ăn sáng trong phòng ăn, chỉ là liếc mắt một cái thôi, sau đó cô lại ra xe đi học. 

Hôm nay đặc biệt lắm nha, anh Lâm có việc bận nên hôm nay không đưa cô đến trường được, vì vậy người đưa cô đến trường là Huy.

Ra cổng, thấy cậu đã ngồi yên trên chiếc CBR500R đợi cô rồi. Vừa thấy cô ra, cậu liền đưa nón cho cô. Sau đó đợi cô ngồi lên xe rồi, cậu bắt đầu khởi động xe, đưa cô đến trường.

Trên đường đi, cậu không nói một câu nào với cô luôn. Thấy cậu không nói chuyện, cô cũng không nói, nhưng mà cô biết là hôm nay cậu lạ lắm, nên từ lúc ở trên xe cho đến khi vào lớp, cô hay liếc mắt nhìn cậu.

Không phải chỉ có mỗi buổi sáng hôm nay thôi đâu, mấy ngày sau cậu cũng không ngó ngàn tới cô luôn. Cô hơi khó chịu nha.

Nói thì nói vậy thôi, không lẽ bây giờ cô lại hỏi cậu là tại sao không ngó ngàng tới cô à? Hay là hỏi cậu chẳng lẽ cô không chấp nhận hôn sự với cậu nên cậu từ bỏ rồi à?

Mấy ngày nay cậu không nói chuyện với cô, cô khó chịu, cứ như vậy kéo dài đến cả tuần luôn. Cuối cùng vì không nhịn được, cô đã phải mở lời trước.

Một hôm, cậu đang đọc sách trên thư viện, thấy cậu ngồi một mình với vài cuốn sách bài tập nâng cao, cô liền bước đến trước mặt cậu, nói:”Này, mấy ngày nay anh làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện với tôi, cũng không thèm ngó ngàng đến tôi nữa? Anh làm tôi khó chị rồi đấy!”

Nghe cô nói, cậu không phản ứng, không đáp lại cũng không nhìn cô, vẫn ngồi im lặng chú tâm vào cuốn sách đang đọc trên tay.

Thấy cậu cố tình ngó lơ cô như vậy, cô liền đưa tay giật lấy cuốn sách cậu đang đọc.

Ngẩn đầu lên nhìn cô, sau đó cậu chậm rãi mở miệng ra nói:”Có chuyện gì sao, Đỗ-Tiểu-Thư?” Ba chữ cuối cậu cố ý nhấn mạnh cho cô nghe thấy.

Đỗ tiểu thư? Cậu vừa gọi cô là Đỗ tiểu thư à? Cô có nghe nhầm không vậy? Cậu sao lại gọi cô là Đỗ tiểu thư được chứ.

“Nếu không có chuyện gì, vậy tôi xin phép đi trước. Tạm biệt!” Nói xong, cậu liền bước đi, bỏ cô ở lại phía sau.

Ngạc nhiên, cô rất ngạc nhiên, hết sức ngạc nhiên luôn. Cô còn chưa kịp tiếp thu câu nói đầu của cậu, bây giờ cậu lại nói thêm câu thứ hai. Trời ơi, loạn rồi, loạn rồi.

Vội vã chạy theo cậu. Quái! Cậu chỉ đi trước cô có tí thôi, thế mà bây giờ lại không thấy đâu rồi. Vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm cậu, bỗng có một cánh tay nắm lấy cánh tay cô. Chưa kịp nhận ra đó là ai thì cô đã bị người bí ẩn đó đẩy vào tường.

Ngẩn mặt lên nhìn xem đó là ai, cô lại ngạc nhiên thêm một lần nữa. Đúng vậy, đó là Huy.

Cậu nhìn cô, cô thì lườm cậu.

Nhoẻn miệng, vẽ ra một nụ cười khiến biết bao cô gái gục ngã, cậu tiến sát đến tai cô, nói nhỏ:”Lúc nãy em bảo tôi không ngó ngàng đến em khiến em khó chịu sao?” Không đợi cô trả lời, cậu lại nói:”Vậy là em thích tôi rồi đấy!”