Vị Hôn Phu Tuyệt Chẳng Phải Người Lương Thiện

Chương 8




Trở về từ tuần trăng mật, đã là trời thu mát mẻ.

Ngày đầu tiên đi làm sau khi kết hôn, Lôi Húc Nhật tự nhiên nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của nhóm cấp dưới.

Lái xe trợ giúp mang theo hai túi to đựng đồ, đặt lên bàn.

Lôi Húc Nhật rạng rỡ. “Lúc tôi không có mặt, các vị đồng nghiệp vất vả rồi! Bà xã tôi chuẩn bị lễ gặp mặt nho nhỏ tặng các vị, nam một túi, nữ một túi, tự mình tới chọn.” Trong tiếng reo hò của chúng đồng nghiệp, anh cầm lấy một hộp nhỏ trên cùng được đóng gói tinh xảo, trực tiếp đưa cho Ngũ Thanh Nhu. “Chỉ có cái này có tên ở trên, bà xã tôi đặc biệt chọn cho cô.”

Ngũ Thanh Nhu thụ sủng nhược kinh. “Phu nhân tặng riêng tôi?”

Lôi Húc Nhật nở một nụ cười. “Bà xã tôi khả năng muốn cô đặc biệt chú ý tới quan hệ bạn bè nữ giới của tôi, nếu có chút gió thổi cỏ lay, hãy lập tức thông báo cho cô ấy.”

Mọi người cười vang. Lôi lão hổ cư nhiên nói chuyện đùa, ma lực tình yêu thật ghê gớm.

“Mặt khác, tết Trung thu năm nay, bà xã tôi mời các vị đến nhà mở tiệc thịt nướng.” Lại một trận reo hò, Lôi Húc Nhật chậm rãi thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt hổ muốn ăn thịt, “Nhưng trước khi muốn vui vẻ mở tiệc thịt nướng, trước hết phải để tôi biết thành tích công tác của mọi người gần đây. Thư ký Ngũ, cô đến báo cáo hành trình hôm nay.”

“Vâng.” Ngũ Thanh Nhu cầm lấy tập tư liệu trên bàn, tiến vào phòng tổng giám đốc.

Lôi lão hổ đã về, mọi người cầm lễ vật trở về vị trị, ngay cả thời gian mở quà cũng không có.

Thẳng đến giờ nghỉ trưa, mọi người mới bắt đầu mở quà. Quà gặp mặt vốn chỉ là lễ vật nhỏ mấy trăm tệ tới một ngàn tệ, để người nhận cảm nhận được tấm lòng chú trọng.

Nhưng là, “Oa…… Oa…… Oa……” Bắt đầu có tiếng kêu.

Nhóm phụ nữ được tặng đồ trang sức, có người rút được vòng cổ, có người rút được khuyên tai, có người là vòng tay, không có lặp lại, hơn nữa tất cả đều là kiểu dáng mới nhất được thiết kế.

“Nhãn hiệu này lần trước tôi đi dạo qua, một cái vòng tay cũng muốn năm, sáu ngàn tệ nhá!” Có người thét chói tai.

Nhóm đàn ông rút được đều là ví da thật, mỗi người mỗi cái khác nhau. Có người lập tức đổi ví mới sử dụng.

Mọi người đều rất tò mò Ngũ Thanh Nhu được tặng cái gì? Không chống lại được mọi người ồn ào, cô đành phải đưa ra, là dây chuyền một viên xinh đẹp.

“Oa ~~ tối thiểu cũng phải hơn hai vạn đi! Thư kí Ngũ thật tốt quá!”

“Bất quá thư kí Ngũ người ta đi theo tổng giám đốc lâu nhất, cho nên đáng giá!”

Mọi người đều thực vui vẻ được nhận lễ vật tốt như vậy.

Lôi Húc Nhật ngày đầu tiên đi làm sau khi kết hôn, những ngành khác có không ít người lợi dụng giờ nghỉ trưa qua la cà, muốn nhìn bộ dáng đáng thương của nhóm người lại phải rơi vào thời kì nước sôi lửa bỏng……

Kết quả, một đám lại hâm mộ muốn chết, một truyền mười, mười truyền một trăm, đương nhiên cũng truyền đến phòng PR, nhân viên nữ phòng PR còn kết bạn đi lên xem vòng cổ người ta được nhận, khuyên tai, vòng tay, mỗi cái đều quá đẹp, thiết kế thật có cảm xúc, từng cái đều nghĩ mà muốn có, trở lại phòng PR không khỏi nói ra miệng oán hận.

“Cùng là cháu dâu tổng giám đốc, sao biểu hiện lại kém như vậy? Cùng là thiên kim hào môn, một người thì keo kiệt, một người lại rất hào phóng. Lúc ấy chúng ta được cái gì? Một hộp sôcôla nhỏ tí, không tới ba trăm tệ.”

“Đừng ngốc vậy, kẻ có tiền cũng chia cấp bậc. Mấy triệu, vài tỷ, cùng mấy trăm triệu, mấy ngàn triệu tài sản đâu có giống nhau. Nhà mẹ đẻ của trợ lý Phương là nhà cậu cô ta, có tiền cũng không tới phiên cô ta dùng.”

“Cho dù tài sản chỉ có mấy trăm triệu tệ, so với chúng ta cũng tốt hơn gấp ngàn lần, lại keo kiệt như thế. Nhìn phu nhân tổng giám đốc người ta mà xem, rất biết làm người, tặng vòng cổ, vòng tay, khuyên tai giá trị, làm người ta mỗi lần đeo đều nhớ đến cô ấy, cỡ nào dụng tâm, lại còn tri kỷ.”

“Tặng quà nên đưa người ta để vào lòng, mới gọi là người tài giỏi.”

“Thực hâm mộ người ở tầng 18 quá!”

“……”

Dùng xong cơm trưa trở về, Phương Lam Tâm bụng mang thai ba tháng, đứng ở cửa lớn, nghe thấy mà một bụng hỏa, xoay người đi ra, càng nghĩ càng tức, nhìn thấy một gian phòng họp trống, đi vào đóng cửa lại, tìm một cái ghế ngồi xuống, há mồm thở dốc, cô sợ bản thân không nhịn được mà hét đi ra.

“Điệp Y,” Cô gọi điện muốn hỏi Thẩm Điệp Y có ý gì, “Nghe nói cô đưa cấp dưới của chồng cô mỗi người một phần lễ gặp mặt, mọi người vui vẻ đòi mạng, cô thật biết làm người đấy!” Câu cuối cùng nghiến răng nghiến lợi.

“Thật thế sao? Em phải cám ơn Quách quản gia và Quách Nguyệt mới được.” Thẩm Điệp Y chỉ có ngượng ngùng cười ha ha. “Tất cả thứ đó đều do bọn họ chuẩn bị giúp em, bọn em đi tuần trăng mật về sẽ đưa đến nhà. Mọi người đều rất vui sao? Vậy thật tốt quá! Thiếu Dương nói chuyện em phải học còn rất nhiều, quả nhiên không sai.”

Phương Lam Tâm nhụt chí treo điện thoại. Cô có thể đi mắng Quách quản gia cùng Quách Nguyệt sao? Bọn họ nhất định cũng nghe lệnh mà làm. Huống chi, chuyện này liên qua gì đến cô? Nhà mẹ đẻ Thẩm Điệp Y thay cô ta lo lắng mọi việc, bởi vì cô ta ngốc, cho nên Thẩm Thiếu Dương nhất định chuyện gì cũng thay cô ta suy nghĩ, không ngờ còn có Quách quản gia trung thành cũng nhắc nhở.

Chuyện này căn bản không liên quan đến Phương Lam Tâm! Nếu cô không nghe những lời này, ngay cả chuyện mọi người trong công ty lấy cô so sánh với Thẩm Điệp Y cũng không biết, cô sẽ không tức giận, sẽ không cảm thấy…… xót xa.

Đúng vậy, xót xa.

Có vẻ như, hạnh phúc trở nên nhỏ bé, bắt đầu cảm thấy xót xa.

Nhớ lại trước khi Lôi Húc Nhật và Thẩm Điệp Y kết hôn, mỗi ngày đều trở về cùng ông nội, cha mẹ chồng của cô cùng nhau thảo luận chi tiết hôn lễ, trăm tờ thiệp mời phát ra, sắp xếp vị trí bàn thế nào, vô cùng nhọc lòng.

Lôi Chi Phàm, Phương Lam Tâm cùng con gái chưa xuất giá (chắc là em gái LCP) đều ngồi phòng khách dự thính, ngẫu nhiên đưa ra ý kiến, làm chuyện cưới xin, vui vẻ cũng thật ấm áp.

Lúc này, Phương phu nhân đột nhiên được người giúp việc mời vào, bà thông gia đấy, ai dám chậm trễ?

Tổng giám đốc Lôi lại kéo xụ mặt. “Bà thông gia, tôi từng nói với bà, cháu trai kết hôn tôi vui vẻ muốn tiêu bao nhiêu là chuyện của tôi, bà dựa vào đâu mà đến tra hỏi?” Lại còn lên công ty yêu cầu gặp ông, muốn ông nói rõ ràng, quả thực khó hiểu! Thông báo cho con trai, thật vất vả mới đem bà ta đi được, nhưng trong lòng tức đến gần chết.

Phương Lam Tâm có dự cảm xấu. “Mẹ, mẹ tới làm gì?”

Phương phu nhân lần này có chuẩn bị mà đến, ăn mặc so với đi dự tiệc cưới còn long trọng hơn, không làm con gái mất thể diện. “Đứa nhỏ ngốc, mẹ không đến không được? Con bị người nhà chồng bạc đãi mà không biết!”

Lôi phu nhân không vui vẻ gì, Lôi Chi Phàm cũng xấu hổ, “Mẹ, người nhà chúng con đều vô cùng yêu thương Lam Tâm, hơn nữa cô ấy lại mang thai, ai dám bạc đãi cô ấy?”

Phương Lam Tâm vội nói: “Đúng vậy! Mẹ, mọi người đối xử tốt lắm, mẹ không cần nói lung tung!” Cô rất sợ mẹ nói ra yêu cầu mua nhà ở đây, mẹ cô muốn hưởng phúc của con gái, không muốn ăn nhờ ở đậu nữa.

Lôi Húc Nhật gặp không khí bất thường, sợ nhìn vẻ xấu xí của người ta, sắc mặt bác trai, bác gái chưa từng khó nhìn qua như vậy. “Bà thông gia có việc trò chuyện với nhau, cháu cùng Điệp Y tốt hơn nên về trước.”

Tổng giám đốc Lôi gật gật đầu. Lôi phu nhân gần như cảm kích nhìn anh một cái.

Phương phu nhân thế nhưng lại thét ra lệnh: “Các người không được đi! Chuyện này có liên quan đến các người.”

Lôi Húc Nhật trách mắng: “Quái gở!”

Thẩm Điệp Y trấn an vỗ vỗ tay anh, cười ngọt ngào với Phương phu nhân. “Bác à, chúng cháu đâu có đắc tội bác đâu!”

Phương phu nhân vừa vặn mượn đề tài để nói chuyện của mình, “Chỉ là cô ở ‘Châu báu Hoàng Long’ chọn trang sức đắt hơn Lam Tâm, cô phải tội tôi! Còn có, nghe nói Tổng giám đốc Lôi bỏ hai ngàn vạn tệ giúp các người trang hoàng nhà mới, vì sao Chi Phàm không có? Con gái tôi cùng con rể không phải đã ăn khổ sao? Hôm nay tôi đến muốn đòi công đạo, mời Tổng giám đốc Lôi công bố giá trị đồ trang sức Điệp Y chọn là bao nhiêu, trừ đi năm trăm vạn tệ, đem chỗ thiếu hụt bù cho con gái tôi, bồi thường con gái tôi hai ngàn vạn tệ!”

Một hơi nói xong, chính khí lẫm liệt.

Nhưng toàn bộ người nhà Lôi gia, bao gồm cả Phương Lam Tâm ở trong, đều trợn mắt há mồm giống như nghe được chuyện ma quỷ.

Tổng giám đốc Lôi trợn mắt nhìn vợ của con trai. “Xem xem các người kết thông gia tốt gì rồi!” Con dâu sợ hãi cúi đầu, trong lòng oán tránh Phương phu nhân muốn chết.

Phương phu nhân cũng sợ, nhưng vì làm mẹ, vì con gái bà bất cứ giá nào.

Tổng giám đốc Lôi dù sao cũng là người xông qua cảnh đời, rất nhanh tỉnh táo lại. “Bà thông gia, Lam Tâm là đứa nhỏ tốt, vào cửa đến nay không có phạm sai lầm, tôi thực vừa lòng. Hy vọng không cần đem lỗi của bà thành cái sai của con bé, mời bà mau về!”

“Tôi sai ở đâu? Yêu cầu tôi đưa ra là hợp tình hợp lý!” Phương phu nhân thủ tiết đến nay, đều trông cậy vào con gái, con gái càng có tiền bà mới càng có thể hạnh phúc.

Tổng giám đốc Lôi lạnh mặt. “Bà thông gia, tôi ở cái nhà trước mắt này có giá bao nhiêu, bà biết không? Đoán dè chừng cũng phải hai triệu trở lên. Phòng này tương lai để lại cho trưởng tử trưởng tôn, về sau nhất định là con rể bà, Bà không cần nhất thời vội vã. Mà tôi, có hai cháu trai, sản nghiệp tổ tiên để cho trưởng tôn, chẳng lẽ không nên vì đứa cháu trai khác mà mua nhà ở sao?”

“Nhưng là……” Thanh thế yếu xuống.

“Tôi vốn tính dùng một triệu hai ngàn vạn tệ mua cho Húc Nhật nhà mới, nhưng Thẩm gia dành trước một bước mua biệt thự hoa viên, tôi chỉ dùng hai ngàn vạn tệ trang hoàng, bà nói xem là lời hay lỗ?”

“Cái này……”

“Nếu bà thông gia muốn tính rõ ràng như vậy, ông già tôi đây cũng không thể lừa gạt bọn trẻ. Húc Nhật, chốc nữa ta sẽ gọi người chuyển một triệu còn thiếu vào tài khoản của cháu, nhớ nói với Thẩm gia một tiếng.”

“Cám ơn ông nội.” Lôi Húc Nhật trong lòng buồn cười, Phương phu nhân cái này gọi là tiền mất tật mang.

Lần này, bọn họ muốn đi trước, Phương phu nhân không ngăn trở.

Người nhà Lôi Chi Phàm tức Phương phu nhân muốn chết, chỉ có Phương Lam Tâm lòng tràn đầy lạnh lẽo.

“Tổng giám đốc Lôi, cái này không công bằng……” Phương phu nhân thực đau lòng.

“Bà thông gia nếu còn có dị nghị, như vậy được rồi, bà thân là nhà mẹ đẻ của Lam Tâm, bà giúp Lam Tâm mua một căn nhà, phí trang hoàng tôi sẽ trả, tuyệt không nói đùa.”

Lôi Chi Phàm ước ao nhìn mẹ vợ. Phương phu nhân quẫn.

“Tổng giám đốc Lôi, ông….. Biết rõ nhà chúng tôi không giống, làm sao có thể so sánh như thế?”

“Tôi không so sánh, là bà thông gia luôn không ngừng so đo.”

“Nhưng là…… Nhưng là Điệp Y chọn trang sức còn đắt hơn của Lam Tâm, điểm ấy ông không thể phủ nhận! Lam Tâm nhà tôi hiểu chuyện lại hiền tuệ, biết giúp ông tiết kiệm tiền, thế còn Thẩm Điệp Y đâu?”

“Tôi muốn là cháu dâu có thể tạo ra giá trị lớn nhất, không phải cháu dâu biết tiết kiệm.” Ánh mắt Tổng giám đốc Lôi khôn khéo lạnh lùng, không chút lưu tình bắn qua, “Điệp Y là loại người nào? Là cháu gái duy nhất của Thẩm đại lão, là chị gái sinh đôi của Thẩm Thiếu Dương, toàn bộ ‘Tập đoàn Đế Khánh’ là núi dựa của con bé, bà có hiểu được hồi môn của con bé có bao nhiêu không? Cái khác không đề cập tới, chỉ riêng cổ phiếu đã cho con bé ba vạn, một phần trong đó là cổ phiếu xí nghiệp Lôi thị của tôi, tôi nghe Thẩm đại lão có nói, trước mắt Điệp Y là đại cổ đông thứ bảy của xí nghiệp Lôi thị. Đương nhiên, cũng cho con bé cổ phiếu ‘Đế Khánh’. Mà cái đó, sẽ trở thành trợ lực lớn nhất cho cháu trai Lôi Húc Nhật tôi, hàng năm tạo ra giá trị bao nhiêu bà có thể tưởng tượng được sao?”

Cha mẹ Lôi Chi Phàm, chính thức hối không kịp.

Phương phu nhân sắc mặt đỏ lại trắng, trắng rồi lại hồng. “Nhưng mà…… Lam Tâm nhà chúng tôi có tài cán! Chỉ cần cho con bé cơ hội, bản thân nó sẽ tạo ra giá trị lớn nhất, mà Thẩm Điệp Y cái gì cũng không……”

“Mẹ, con xin mẹ không cần nói nữa!” Phương Lam Tâm che mặt.

“Mẹ nói là nói sự thật!”

“Bà thông gia có biết khách hàng khó đối phó nhất của xí nghiệp Lôi thị là ai không?”

“Không biết.”

“Là thái tử gia của ‘Đế Khánh’, Thẩm Thiếu Dương.” Tổng giám đốc Lôi nhẹ nhàng nói, lại nặng tựa nghìn vàng. “Cái gì Điệp y cũng không cần làm, con bé chỉ cần trang điểm xinh đẹp, duyên dáng sang trọng lẳng lặng đứng bên người Lôi Húc Nhật, sẽ được sự ủng hộ lớn nhất của Thẩm đại lão cùng Thẩm Thiếu Dương. Điệp Y cười nhiều một phần, Thẩm Thiếu Dương sẽ gây khó dễ với xí nghiệp Lôi thị ít đi một phần. Con bé còn cần làm gì?”

Phương phu nhân cả người cứng lại, trầm mặc không nói.

“Bà thông gia còn muốn so đo với tôi chuyện trang sức Điệp Y chọn bao nhiêu tiền? Nếu bà không còn chuyện khác muốn thảo luận, tha lỗi cho ông già tôi không bồi được.” Tổng giám đốc Lôi không nhìn bất luận kẻ nào, lên tầng nghỉ ngơi.

Một đám heo, hôm nay mới biết hối hận!

Sắc mặt cha mẹ Lôi Chi Phàm xám tro đi lên tầng nghỉ ngơi, thật sự cần nằm một chút, miễn cho té xỉu. Con gái chưa xuất giá cũng chuồn mất, vội vàng tuyên truyền tiết mục thực tế “Ông nội đại chiến bà thông gia” cho nhóm chị gái.

Mọi người ngay cả chào hỏi cũng không thèm, chuồn đi không còn một mống. Chỉ có Lôi Chi Phàm cùng Phương Lam Tâm đi không được, cùng Phương phu nhân ba người ngây ở đại sảnh, không biết làm sao cho phải. Cuối cùng vẫn là Lôi Chi Phàm có phong độ đưa mẹ vợ về.

Từng ngày từng ngày trôi qua, ở bên ngoài sóng yên biển lặng, nhưng Phương Lam Tâm biết, tất cả không giống như trước.

Cô có thể trách ai? Trách mẹ sao? Trách mẹ không nên chạy tới đây náo loạn, huyên náo làm ông nội đem sự khác biệt giữa cô và Thẩm Điệp Y toàn bộ lộ ra dưới ánh mặt trời, làm mọi người bắt đầu so sánh.

Cha mẹ chồng không có lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng trong lời nói chính là thiếu một chút thân thiện. Lôi Chi Phàm không nói gì, bởi vì hắn vẫn hưởng thụ như cũ, bất giác có cái khác, chính là hắn bắt đầu thường không tập trung đi ra ngoài hẹn hò với hồng phấn tri kỉ, nếu cô cùng hắn cãi nhau, hắn liền chặn cô hai câu, “Suy nghĩ một chút anh vì em hi sinh cái gì, anh không thật sự đi ngoại tình đã tính không làm em thất vọng rồi.”

Phương Lam Tâm lại không thể phản bác, đây mới là chỗ cô cảm thấy đau khổ nhất.

Nếu Thẩm Điệp Y không gả cho Lôi Húc Nhật thì tốt rồi! Như vậy, có phải hạnh phúc của cô có phải sẽ luôn kéo dài mãi không?!

Họp lớp trung học hai năm một lần, tổ chức ở khách sạn K.

Ba mươi bảy bạn nữ cùng trường, có ba mươi người tham dự, đại bộ phận đều đã kết hôn, một số ít còn bận bịu sự nghiệp, tính ba mươi tuổi mới kết hôn.

Kết hôn sớm như Phương Lam Tâm, đã sinh được hai cô con gái, trước mắt đang mang thai thứ ba, một năm một đứa, tỉ số cống hiến nâng cao sinh đẻ rất nhiều. Do chồng là Lôi Chi Phàm cũng tham dự, rất nhiều bạn học nữ còn độc thân ghen tị, tiết mục “Cướp vị hôn phu của bạn thân” oanh liệt năm đó, không còn người nhắc lại nữa. Mọi người đều đã chín chắn, sẽ không giáp mặt vạch vết sẹo của người ta, huống hồ người ta còn “hạnh phúc tỏa sáng” mang theo chồng tới, tỏ vẻ lựa chọn của cô ta năm đó là đúng.

Thẩm Điệp Y một người đi, mọi người quan tâm hỏi cô, “Chồng không đến cùng cậu sao?”

“Anh ấy còn đang họp, không biết có đến kịp không nữa?” Thẩm Điệp Y vẫn cười yểu điệu như thế.

“Sao chồng cậu cùng ông xã tôi giống nhau số khổ như vậy? Cuối tuần còn muốn tăng ca họp.” Lí Điển Dung cười cợt nói: “Như Lam Tâm vẫn là tốt nhất, đến chỗ nào chồng cũng cùng đi theo.”

“Anh hai chị hai có tiếng là đôi vợ chồng ân ái!”

“Đương nhiên là phải ân ái! Có bao nhiêu ánh mắt nhìn đâu!”

Thẩm Điệp Y cười nói sang chuyện khác, “Điển Dung, chúc mừng cậu sinh con, khi tới trung tâm ở cữ thăm cậu, mẹ chồng cậu vui vẻ cười toe toét.”

Lí Điển Dung cười đến thực kiêu ngạo. “Cậu không phải cũng giúp ông xã sinh một thằng nhóc mập hay sao, tiệc rượu đầy tháng làm đến là long trọng, tôi nhìn mà lòng ngứa ngáy, về sau liền yêu cầu ông xã đối chiếu mà noi theo.”

“Thời gian trôi thật nhanh! Trong nháy mắt đã có rất nhiều bạn học kết hôn làm mẹ, cả ngày đều bận rộn chuyện con cái, nhưng mà bận rộn này thực vui vẻ, thực thỏa mãn.” Thẩm Điệp Y chỉ cần nghĩ đến Lôi Húc Nhật dù bận thế nào cũng cố gắng về nhà ăn cơm, chọc con vui, liền cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.

“Ai nói không phải chứ? Tuy rằng trong nhà có mời người hầu, bảo mẫu, nhưng không ai có thể thay thế người mẹ. Ông xã tôi nói anh ấy vô cùng cảm ơn tôi nguyện ý ở nhà chăm con.” Lí Điển Dung gả cho một nhà xí nghiệp đời thứ hai, ông xã bận rộn chứng tỏ được xem trọng, có hy vọng tiếp ban, tuyệt không để ý có thể cùng vợ đến tham dự hội bạn học hay không. “Điệp Y, tôi lén hỏi chút này! Cậu và Phương Lam Tâm trở thành chị em dâu, thật sự không để ý chút nào sao?”

“Mình tuyệt không để ý, thật đó.” Thẩm Điệp Y sung sướng cười khẽ, “Chuyện đều đã qua nhiều năm, mình lén nói cho cậu chút chân tướng này, thật ra, mình thật cảm ơn Phương Lam Tâm khi đó đoạt Lôi Chi Phàm đi.”

“Cái gì? Là thật sao?”

“Không sai. Minh cũng không yêu Lôi Chi Phàm, nếu bị trưởng bối bắt buộc cưới, mình mới khóc đâu! May mắn, Lam Tâm đoạt Lôi Chi Phàm đi, bọn họ có tình thì thành người nhà, mình gả cho ông xã Lôi Húc Nhật, tất cả đều vui mừng!” Thẩm Điệp Y cười thần bí, “Không được nói cho Lam Tâm đâu nhé! Ngoắc tay nào.” (aoi: mấy tuổi r chị? -___- Điệp Y: *hậm hực*….. Lôi hổ già:*liếc* có ý kiến!!? aoi: éc…)

“Tôi sẽ không nói cho Lam Tâm.” Lí Điển Dung móc ngón út với cô. Nhưng không hứa sẽ không nói cho người khác nha!

“Mặc kệ thế nào, tất cả mọi người gả đi đều rất hạnh phúc, kết cục đẹp là tốt rồi.”

Chẳng qua không hạnh phúc sẽ không chạy tới cho cậu xem! Lí Điển Dung phát giác Thẩm Điệp Y vẫn hồn nhiên ngốc nghếch như trước.

“Chỉ mong con cậu giống chồng cậu, không cần giống cậu.” Không khách khí châm chọc.

“Nhưng ông xã mình nói giống mình mới thích!”

“Thế này chứng tỏ chồng cậu thực sự yêu cậu, mới bằng lòng dỗ.” Lí Điển Dung thật sự phục cô. “Đúng rồi, Lam Tâm là lần thứ ba! Xác định là con trai?”

“Cái này chưa biết được! Tuần trước về bồi ông nội ăn cơm, mọi người đều thực vui vẻ chị ấy lại mang thai, tuy hy vọng nhất lần này là con trai, nhưng bác trai, bác gái đều nói bình an khỏe mạnh là quan trọng nhất.”

Ngoài mặt đương nhiên phải nói vậy rồi, ngốc! Nếu thực sự không có áp lực, có người phụ nữ nào chịu được mỗi năm sinh một đứa, dáng người đều biến hình hết cả.

Phương Lam Tâm kéo tay chồng cùng bạn học xung quanh ôn chuyện cũ, phụ nữ có thai là lớn nhất, Lôi Chi Phàm tự nhiên hầu hạ ở bên, ánh sáng hạnh phúc làm người ta hoa mắt.

Một bạn học nữ đi tới hỏi Thẩm Điệp Y, “Vợ chồng chị hai cậu thật sự hạnh phúc vậy sao?”

“Đúng, mọi người có mắt đều thấy!” Thẩm Điệp Y mặt mày hớn hở.

“Nhưng là, tôi có nghe vài người nói, Lôi Chi Phàm sau khi kết hôn không khác mấy, luôn có hồng phấn tri kỉ bên người, lại còn không chỉ một người.”

“Đó là lời đồn! Mình cũng không nghe chị hai nói qua.”

Cô ta đương nhiên sẽ không nói với cậu, nói cho cậu không phải là “tự tát vào mặt mình” sao? Lí Điển Dung lắc lắc đầu. Thẩm Điệp Y là bông hoa quý hiếm, bông hoa ngu ngốc quý hiếm!

Mười hai rưỡi trưa, lúc đang muốn ngồi vào chỗ, Lôi Húc Nhật rốt cục chạy tới, qua tuổi ba mươi, anh càng gặp trầm ổn cơ trí, tản mát ra sự tự tin của một nhà xí nghiệp trẻ tuổi.

Đường nét gương mặt kiên cường khi nhìn thấy bông hoa yêu kiều động lòng người rõ ràng trở nên ôn hòa, “Thực xin lỗi, anh đến chậm.” Ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn.

Thẩm Điệp Y cười dịu dàng, “Anh vất vả rồi, cảm ơn anh trăm bận mà còn đến riêng đây.”

Lôi Húc Nhật cười khẽ. “Để anh xem, kỳ quái, sao hôm nay em còn đẹp hơn hôm qua chứ?”

“Ai nha, bởi vì ông xã hôm nay còn đẹp trai hơn hôm qua, nếu em không đẹp chút, sợ ông xã bị lừa chạy mất.”

“Ai có dũng khí lừa anh?”

Thân hình cao ngất, mày rậm lệ mắt, khí thế uy hiếp bức người, là phụ nữ khác thực sự sẽ bị dọa nhũn chân.

“Em, em, em lừa anh đem đến đây nhá!” Thẩm Điệp Y vội vàng tự đề cử.

“Là anh lừa em đi!”

“Cũng đúng, em là ngoan ngoãn bị anh lừa đi!” Kiều thê đấu võ mồm không thỏa mãn.

Lôi Húc Nhật vừa lòng tới ôm kiểu gấu.

Thân mật này nghe thật lọt tai, chân tình biểu lộ, khiến người ta ca ngợi.

Khi liên hoan, tám người một bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Lôi Húc Nhật chưa bao giờ đối xử qua loa với Thẩm Điệp Y, bởi vì công việc bận rộn, mỗi ngày không bồi cô lâu được, ngược lại càng quý trọng thời gian hai người ở chung, ở bên bà xã anh đút em một miếng bít tết, em đút anh một con tôm hùm, tự tự nhiên nhiên, không để ý tới ánh mắt người ngoài.

“Anh có thấy mệt mỏi không? Buổi chiều còn phải về công ty sao?”

“Từ giờ đến mai, anh đều là của em.”Anh ở bên tai cô nói, “Sau khi tan họp, chúng ta mang con đi khách sạn mùa xuân tăm suối nước nóng một đêm, thế nào?”

“Quá tuyệt vời!” Tiếng cười như chuông gió thanh thúy dễ nghe.

Lôi Húc Nhật thích nghe tiếng cười như vậy, khiến anh cảm thấy tất cả vất cả đều được bù đắp, huống chi cô gái nhỏ này còn vì anh sinh một đứa con, một thằng nhóc có khổ người to khỏe giống anh. Chẳng qua, anh cùng Thẩm Thiếu Dương vô cùng nghi ngờ, nhóc con to khỏe kia được di truyền cái đầu thiên tài. Bọn họ đều nhất chí bảo trì im lặng, một thời thơ ấu vui vẻ so với bất kì thứ gì đều đáng quý hơn.

Các bạn học, không cùng bạn đời đến dự rất nhiều, đã kết hôn đều muốn nhân cơ hội này thả hơi, để con cho chồng trông, tự mình đi thoải mái một chút, cầu còn không được.

Nếu có chồng ngồi bên cạnh, muốn oán trách cha mẹ chồng cùng em chồng tới mức phun cả mật vàng cũng không có cách.

Chỉ có mới cưới không lâu, hoặc đời sống hôn nhân không có áp lực gì, hoặc không ở cùng cha mẹ chồng, mới có thể mang chồng tới cùng tham dự, tiện thể hẹn gặp.

Lí Điển Dung ngồi cùng bàn với Phương Lam Tâm bội phục nói: “Cậu là người lợi hại nhất trong nhóm chúng ta, ngoại trừ cha mẹ chồng, còn có năm cô chị em chồng, tôi vừa nghĩ mà da đầu muốn run.”

Người Phương Lam Tâm mang thai, mặt có chút phù, vẫn cười tao nhã như cũ. “Chị gái em gái Chi Phàm đều kết hôn cả rồi, kì thật sống rất đơn giản.” Chỉ là hôm nay người này về nhà mẹ đẻ, ngày mai người kia về nhà mẹ đẻ, cho nên cô ta tình nguyện đi làm, dù sao ở nhà cũng không có cách nghỉ ngơi tốt được.

Lôi Chi Phàm cười nói: “Nhiều người mới náo nhiệt chứ! Anh thích nhất khi bọn họ tất cả đều cùng trở về, cộng thêm bọn trẻ, lên lên xuống xuống, ngược ngược xuôi xuôi khắp nhà, ông nội cũng nói như trẻ thêm mười tuổi. Húc Nhật cùng Điệp Y có rảnh thì mang con đến cùng nhau náo nhiệt, so với đi suối nước nóng càng có thể giảm bớt áp lực.” Hoàn toàn không thấy được vợ vất vả.

“Được.” Lôi Húc Nhật khiêm tốn ứng một cái, Thẩm Điệp Y đồng tình nhìn Phương Lam Tâm, không muốn nghĩ đến, đối với con một như bọn họ mà nói, người nhà Lôi Chi Phàm tụ tập thực sự ầm ỹ chết người, nào có thoải mái? Đáng sợ nhất còn phải nghe đám chị em gái phun nước miếng, oán hận cha chồng bất công, mẹ chồng thích soi tật xấu, em chồng thường về nhà mẹ đẻ qua đêm……

Nếu tụ họp quá muộn, người hầu cũng đã tan việc, đến lúc đó để lại một núi bát đĩa bẩn, ai tới rửa? Đương nhiên là nàng dâu duy nhất Phương Lam Tâm phải phụ trách rửa, để đến hôm sau chờ người hầu tới rửa, không khỏi rất không phúc hậu.

Phương Lam Tâm thừa nhận, cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, chỉ cần mọi người đều cho rằng bọn họ thực sự hạnh phúc là tốt rồi.

Các bạn học đã được nếm tư vị cam khổ của hôn nhân, bắt đầu bội phục Phương Lam Tâm dám gả vào nhà Lôi Chi Phàm.

Xưa đâu bằng nay, tuổi khác cái nhìn cũng khác.

Dùng cơm được một lúc, các cô gái lục tục vào phòng trang điểm trang điểm lại một chút, Thẩm Điệp Y đi cùng hai bạn học.

Lôi Húc Nhật thấy di động rung, lấy ra nghe máy, mày bắt đầu nhăn, “Không được, hôm nay tôi không đến công ty nữa…… Cậu ấy đúng là em vợ tôi, nhưng không thể đồng ý mỗi lần buôn bán, bảo tôi nói, công ty làm gì có mời quản lý nghiệp vụ?”

Không biết đối phương nói gì, vẻ mặt anh lập tức trở nên dữ tợn, đè nén tức giận, cắn răng nói: “Anh tốt nhất câm miệng cho tôi! Phu nhân nhà tôi…… Hừ, tôi nói cho anh, lần trước có đứa ngu thừa dịp tôi ra nước ngoài không ở nhà tới cầu phu nhân tôi, kết quả thế nào không phải anh cũng thấy sao? Quản lý nghiệp vụ đổi người…… Nói dễ hiểu cho anh biết, miễn cho anh đi chịu chết, cậu em vợ kia của tôi tính tình kì quái, trong đời hận nhất có người lợi dụng ba chữ “Thẩm Điệp Y” làm nước cờ nói chuyện làm ăn, ai phạm vào cấm kị của cậu ta, cậu ta liền chỉnh chết người đó…… Đúng, không sai, bao gồm cả tôi trong đó.”

Lôi Húc Nhật ngắt điện thoại, lộ ra ý cười lạnh lùng.

Người muốn trèo cao bấu víu rất nhiều, bao gồm chồng của một số bạn học nữ tham dự họp lớp hôm nay, không nói độc ác một chút, Thẩm Điệp Y sẽ không có ngày bình yên.

Lôi Chi Phàm không hiểu nói: “Thẩm Thiếu Dương thật sự chán ghét Thẩm Điệp Y như vậy sao?”

Phương Lam Tâm hối hận gả cho một tên ngốc. “Không phải chán ghét, là vì muốn ngăn có người quấy rối cuộc sống của Điệp Y.”

Lôi Húc Nhật từ chối cho ý kiến, có vẻ bí hiểm.

Thẩm Điệp Y về chỗ ngồi, trang điểm lại nét mặt tỏa sáng, mọi người không hề đề cập tới người muốn nhờ cô giới thiệu quen biết Thẩm Thiếu Dương.

Sau khi tan họp, hai người dắt tay rời khách sạn, ngồi lên xe tài xế lái xe rời đi.

Lí Điển Dung cười thở dài: “Cho rằng cô ấy ngốc nhất, kết quả lại hạnh phúc nhất đâu!”

Có ai nói không phải chứ?

Đây cũng nào phải đạo lý đáng nói gì?

Đến hỏi Lôi Húc Nhật, anh nói: “Bởi vì tôi yêu cô ấy!”

Đến hỏi Thẩm Điệp Y, cô nói: “Bởi vì tôi yêu anh ấy!”

Yêu một người ấy à! Kỳ thật không thể nói ra được lý do rất yêu anh [ cô ] ấy, chính là lúc anh [ cô ] ấy không có ở bên, sẽ thật nhớ thương thật vướng bận, trong lòng thế nào cũng không bỏ xuống được.

Vì vậy, càng quý trọng hơn thời gian được ở gần dựa sát vào nhau.

Cho dù sau khi lên xe ngồi, Lôi Húc Nhật cũng không buông tay Thẩm Điệp Y, nắm tay cả đời, cùng em giai lão.

Hết.