Lại một mùa xuân nữa, Hạ Khinh Chu nhận được thiệp cưới của Chu Gia Mính.
Vào ngày 20 tháng sau, trên tầng hai của khách sạn Trường Đinh. Nghe nói đó là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, bọn họ gặp nhau trong một buổi xem mắt, chỉ mất hai tháng để tiến tới hôn nhân.
Tối hôm đó, Tô Ngự gọi anh đi uống rượu.
Thường thì Hạ Khinh Chu sẽ không tới những bữa tiệc như vậy. Nhưng lần này, anh đã tới.
Tô Ngự hình như đã uống được một tuần rượu rồi, dáng vẻ hình như cũng đã say. Nhìn thấy Hạ Khinh Chu, anh ấy lảo đảo cầm bình rượu cười nói: "Anh Chu, rượu lần này thật ngon, không hôi đâu."
Hạ Khinh Chu khẽ nhíu mày, nhận lấy bình rượu trên tay: "Đừng uống nữa, tôi gọi người đưa cậu về."
Anh ấy nói: "Yên tâm, tôi thực sự không say."
Cũng không biết ai đã mở một bài nhạc, nhưng không hát. Chỉ có tiếng đệm piano nhẹ nhàng, Tô Ngự ngồi trên ghế sô pha, khẽ cười, nhưng cứ mãi mỉm cười như thế.
Anh ấy nói: "Anh Chu à, tôi rất vui, tôi thực sự rất vui."
Còn nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thích một người đến vậy. Nhưng tôi không thể hại cô ấy".
"Hiện tại tôi như thế này, cô ấy mà theo tôi thì chỉ có chịu uất ức mà thôi."
"Tôi không giống cậu, không có năng lực trâu bò như vậy, tôi là một kẻ ăn hại."
"Tôi cũng không phải Giang Uyển, chẳng có được dũng khí bất chấp tất cả giống như cô ấy."
Tại sao anh ấy lại mang họ Tô cơ chứ?
Thế nhưng anh ấy vẫn rất vui. Thật mừng vì cuối cùng cô ấy cũng tìm được một người đáng tin cậy, thay vì dành thời gian cho một kẻ ăn hại như anh.
Đã bao lâu rồi, hơn hai năm rồi.
Hạ Khinh Chu muốn an ủi anh ấy, nhưng lại nhớ ra chính mình cũng đáng thương không kém, làm sao có thể đi an ủi người khác chứ.
Anh cười cười, tự mình cầm lấy rượu rót vào chén, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
- --
Hôm đám cưới Chu Gia Mính, cả Hạ Khinh Chu và Tô Ngự đều tới.
Hạ Khinh Chu không từ bỏ bất kì cơ hội nào để biết được tin tức của Giang Uyển, anh nói bóng nói gió hỏi Chu Gia Mính. Sắc mặt Chu Gia Mính hơi xấu hổ, xin lỗi nói bản thân cũng không biết gì. Khi Giang Uyển vừa ra nước ngoài, bọn họ quả thật có liên lạc, thế nhưng tín hiệu ở nơi đó không tốt, sau đó cũng mất dần liên lạc.
Nghe được lời nói của cô ấy, mặt Hạ Khinh Chu cũng không lộ ra vẻ gì khác lạ.
Trái tim chùng xuống một chút.
Anh luôn lo sợ, sợ rằng ở nơi mà anh không nhìn thấy, cô sẽ phải chịu khổ chịu mệt. Môi trường ở những nước tị nạn đó không tốt, trong hoàn cảnh như vậy thì điều đó rất dễ xảy ra.
Sau ngần ấy năm chờ đợi vô định, tâm trạng của anh đã dần thay đổi.
Từ việc hi vọng cô có thể sớm ngày quay trở về bên anh, tới cầu nguyện chỉ cần cô bình an là đủ rồi.
Khi âm nhạc bắt đầu, Chu Gia Mính khoác tay cha, từ sau cánh cửa bước lên thảm đỏ, chú rể đứng cuối thảm đỏ nhìn lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô ấy.
Tô Ngự đứng dưới khán đài theo dõi, anh ấy và các khách mời khác vỗ tay chúc mừng.
Anh ấy nói với Hạ Khinh Chu: "Cô ấy mặc váy cưới trông thật đẹp, nếu người đứng bên cạnh cô ấy là tôi thì tốt biết bao."
Tôi cũng muốn mặc vest, muốn được cô ấy khoác tay.
Anh ấy cười một cách không tim không phổi, là nụ cười cợt nhả thường thấy, cũng chẳng hề nghiêm túc: "Cho dù là làm bố cô ấy, bị khoác tay đi vào lễ đường cũng được."
Cười mãi cười mãi, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Hạ Khinh Chu đã mất đi cách liên lạc với Giang Uyển. Vì vậy khi nhớ cô, anh chỉ có thể gửi tin nhắn riêng vào Weibo.
Ngay cả khi nó không bao giờ được đọc.
- -- Chu Gia Mính đã kết hôn rồi.
- --Nếu em ở đó, có lẽ sẽ rất vui vẻ.
- --Hôm nay, ở Bắc Thành có mặt trời lớn, thời tiết tốt, ban đêm có thể nhìn thấy các vì sao, mặt trăng cũng rất tròn.
- -- Anh vừa nhờ dì nấu cho một bát sủi cảo, nhưng lại luôn cảm thấy hương vị không đúng, khác hẳn với hôm đó em nấu cho anh. Cho đến khi dì ấy đi siêu thị mua một túi đồ đông lạnh.
- -- Giang Uyển, nhớ ăn cơm đúng giờ.
Thị trường nước ngoài đã được mở rộng từ lâu, bây giờ các dự án mới đã bắt đầu thử nghiệm, Hạ Khinh Chu dứt khoát ở lại Mỹ một khoảng thời gian ngắn.
Bình thường còn có mấy cô nàng tóc vàng xinh đẹp, bí mật nhét thẻ phòng vào áo khoác của anh, để lại số điện thoại....
Anh đến từ chối cũng lười làm, dứt khoát đeo nhẫn cưới vào tay.
Chiếc nhẫn được anh mua sau khi Giang Uyển rời đi.
Anh quyết tâm đợi cô về, đeo trên tay chiếc nhẫn cưới để tránh mọi sự quấy rầy bên ngoài.
Cô cũng thật tàn nhẫn.
Anh mở hộp nhẫn ra, nhìn chiếc nhẫn cưới nữ bên trong, cười nhẹ một tiếng.
Nhiều năm như vậy, anh đã sắp tương tư thành bệnh, nhưng cô thì tốt rồi, không cho anh một chút tin tức nào.
Một năm sau khi Giang Uyển rời đi, Hạ Khinh Chu đã thành lập một quỹ từ thiện, quỹ từ thiện cho bác sĩ không biên giới.
Anh sợ rằng Giang Uyển sẽ không thể ăn no mặc ấm trong môi trường như vậy. Đôi khi mơ thấy cô gầy hẳn một vòng, mái tóc trở nên khô cứng úa vàng do suy dinh dưỡng.
Rồi anh tỉnh dậy, tim đau nhói như bị ai bóp chặt.
Đau quá, đau kinh khủng.
Anh bắt đầu sao chép kinh Phật mỗi ngày và cầu nguyện cho cô.
Thậm chí anh còn cúng rất nhiều hương khói cho chùa.
Hạ Khinh Chu, người trong quá khứ không tin những điều này nhất, bây giờ lại tuyệt vọng đến mức phải đặt hy vọng vào những điều mê tín này. Anh hy vọng Thần Phật có thể ban phước cho người anh yêu thương.
Cho dù có đánh đổi một nửa tuổi thọ, anh cũng nguyện ý.
Hạ Nhất Chu nhìn thấy bàn thờ Phật trong nhà và kinh sách đã được sao chép, đặt trên giá sách. Đã sắp lấp đầy cả một hòm rồi. Chị ấy cau mày, hỏi anh nhìn thấu hồng trần, muốn vào phật môn rồi sao?
Hạ Khinh Chu chỉ cười: "Cảm thấy chán quá, để giết thời gian mà thôi."
Hạ Nhất Chu nhíu mày lại càng sâu: "Chị không nghĩ em đang nhàn rỗi đâu. Mấy ngày nay việc công ty đủ để khiến em bận rồi. Không nghỉ ngơi cho tốt, lại còn đi chép mấy kinh thư này, có phải em nghĩ mình đã sống quá lâu rồi không?"
Hạ Khinh Chu nghe những lời chị nói, không biết tại sao đột nhiên bắt đầu trầm mặc. Anh đặt bút lông trên tay xuống và tiến đến cửa sổ kính sát đất.
Từ đây nhìn ra có thể thấy mặt sông.
Có những chuyến phà trên sông xa xa.
"Không phải ông nội từng nói, khi em ra đời, có mời thầy tính mệnh cho em. Nói mệnh em nhấp nhô, nửa đời cơ khổ."
Anh cười hỏi chị ấy: "Chị nói xem, bây giờ có phải báo ứng đã đến rồi không."
Trong lòng Hạ Nhất Chu không chịu đựng nổi.
Sự thay đổi trong mấy năm nay của anh, chị ấy đều nhìn thấy trong mắt.
Sống được ngày nào hay ngày đấy, qua một ngày tính một ngày.
Từ nhỏ anh đã được gia đình chiều chuộng nên mới sinh ra tính cách kiêu ngạo. Nhưng nhìn anh bây giờ, làm gì có chút bất cần nào.
Giống như một ngọn nến sắp cháy tàn.
Rốt cuộc cũng không nhẫn tâm, muốn khuyên nhủ anh: "Khinh Chu, trên đời này còn rất nhiều cô gái tốt, sao phải tới nỗi như vậy?"
Hạ Khinh Chu không nói gì, phảng phất như rơi vào không gian của riêng mình.
Hạ Nhất Chu thở dài, không làm phiền anh nữa. Đứng dậy và rời đi.
Có một số chuyện, vẫn phải để người trong cuộc tự mình hiểu rõ.
Những người khác không làm gì được.
Nhưng tiền đề là, anh có thể hiểu được.
Bắc Thành lại có một trận tuyết nữa, tuyết rơi trắng xóa.
Mùa đông dường như tượng trưng cho sự ly biệt, rất nhiều người già không thể chịu đựng được.
Bà ngoại cũng qua đời.
Tống Thiệu An mặc quần áo tang màu đen, ôm di ảnh của bà, quỳ gối trong nhà tang lễ suốt đêm.
Đây là phong tục ở đây.
Anh ta quỳ cả đêm, Hạ Khinh Chu cũng cả đêm không ngủ.
Cuộc sống dường như là như vậy, đến đến đi đi.
Khi họ còn nhỏ, ngôi nhà cũ của bà là nơi họ tụ tập, khi đó vẫn sống trong đại viện. Tổ tiên họ đều là quân nhân.
Bà ngoại luôn nói rằng Hạ Khinh Chu tính tình như con khỉ hoang, cần phải có một cô gái dịu dàng tới trị.
Sau đó, Giang Uyển xuất hiện.
Cô luôn mặc một chiếc váy trắng với hai bím tóc.
Hạ Khinh Chu vừa nhìn thấy cô thì đỏ mặt.
Bà ngoại thường nói đùa về điều này, nói phải sống thật tốt và đợi ngày họ cưới nhau. Bà muốn xem tới lúc đó Hạ Khinh Chu sẽ đỏ mặt như thế nào.
Đêm đó, Hạ Khinh Chu phá lệ hút một điếu thuốc. Trong làn khói lờ mờ, anh nghĩ, thời gian trôi nhanh làm sao.
Sau khi bà được chôn cất, Hạ Khinh Chu và Tống Thiệu An đã cùng uống rượu. Cả hai đều không nói gì. Đáng buồn là tấm kính ngắn quá lớn, đủ cách âm.
Người lớn dường như đều thế này, tình cảm đều cất giữ trong lòng.
Uống được một nửa, Tống Thiệu An không ổn nữa, đường đi không vững. Hạ Khinh Chu phải đỡ anh ta. Anh ta thở dài, dựa vào vai anh.
Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết, Thiệu An khóc dữ dội như vậy. Dù không có âm thanh nhưng cũng đủ để diễn tả nỗi đau.
- --------
Băng tuyết tan đi, lại là lúc xuân phân.
Khi Hạ Khinh Chu trở về nhà, dì nói với anh rằng hôm nay đã nhận được một thùng hàng chuyển phát nhanh.
Nó được gửi từ vùng núi ở Giang Bắc.
Hạ Khinh Chu trong tiềm thức dừng một chút khi nghe thấy từ Giang Bắc. Anh thay giày rồi bước vào, thùng xốp vẫn còn dán băng keo vàng chưa mở ra.
Sau khi nhìn thấy địa chỉ, anh lấy kéo cắt băng keo ra. Bên trong là một hộp đào. Ngoài ra còn có một lá thư viết tay.
Chị Giang Uyển, anh Hạ Khinh Chu:
Do ảnh hưởng của khí hậu mấy năm nay nên đào không ngon, vừa khô lại còn chua. Vì vậy, bà không cho em gửi nó đi. Năm nay được mùa, quả đào to, mọng nước, còn ngọt lịm.
Nhớ hai người, chúc anh chị luôn luôn mạnh khỏe, mọi mong muốn đều thành hiện thực.
Chữ ký bên dưới là Đại Thụ.
Là cậu bé dắt bọn họ đi trồng cây.
Nhìn hàng chữ ngay ngắn trên bức thư này, Hạ Khinh Chu dùng đầu ngón tay xoa nhẹ hai chữ đầu. Sau bao nhiêu năm, chữ vẫn xấu như vậy.
Dì nhìn thấy mấy quả đào này: "Ủa, ai gửi vậy, vừa nhìn đã thấy ngon rồi. Để dì rửa rồi cho vào tủ lạnh nhé".
Hạ Khinh Chu gật đầu, tùy tiện lấy một quả bên trong. Anh chụp một bức ảnh và gửi cho Giang Uyển. Hỏi xem cô có còn nhớ cây đào mà cô đã trồng cùng anh trước đây không.
Vậy mà nó đã ra quả rồi.
Anh nói rằng nó rất ngọt, cô chắc chắn sẽ thích nó.
Thanh tin nhắn được kéo lên, tất cả đều là tin nhắn của một mình anh. Không có tin nhắn nào được đọc.
Rồi một ngày, điện thoại đột nhiên vang lên. Anh nhìn thấy một thanh thông báo hiện lên trên màn hình khóa.
[Yuan0718, người bạn theo dõi, đã đăng Weibo]
Mặc kệ lúc đó đang họp, anh vội vàng mở ra xem. Nhưng lại thấy bên kia đăng hết quảng cáo này đến quảng cáo khác.
Cảm giác đó, nên hình dung như thế nào?
Có lẽ giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Vấn đề hack tài khoản nhanh chóng được xử lý, các Weibo bị xóa đều được khôi phục.
Thực ra Hạ Khinh Chu nên cảm ơn người đó.
Ít nhất tất cả các tin nhắn riêng của anh, đã được hiện một dòng chữ đã xem.
Có phải như vậy là có thể tự an ủi mình, rằng Giang Uyển vẫn luôn trả lời anh.
-
Anh đến chùa hàng tháng một lần để cầu nguyện cho Giang Uyển.+
Vị sư phụ trong chùa đã nói với anh một câu: "Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu." (Số mà đã có thì ắt nên, số mà không có thì đừng cưỡng cầu làm chi).
Anh nói: "Lại chờ thêm một chút nữa, đợi hết năm nay thì sẽ không chờ nữa."