Vị Hôn Phu Luôn Phát Rồ Vì Bất Lực

Chương 8: Kiếp trước - Tám




Chương 8: Kiếp trước - Tám

Editor: Seina

"Asahiko."

Giọng nói nhu mì mang theo ý cười, người mang khuôn mặt mơ hồ do năm tháng vươn tay về phía tôi. Tôi lảo đảo chạy đến, lao vào trong lồng ngực đối phương.

"Mẹ."

Ống tay áo mềm mại vương theo mùi hương thoang thoảng, ôm trọn cả người tựa như mây, là nơi an toàn nhất trên trần đời này.

Xúc cảm dịu dàng truyền đến, người mang áo khoác hơi cúi người xuống, thân mật xoa loạn cái đầu xù xù của tôi.

"Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, khi đi trên đường không được chạy."

Hoa anh đào rực rỡ trong đình viện giống như sương mù, như thể sẽ mãi không phai tàn, nhưng lại giống như sẽ phai tàn mãi mãi, dần nhiều lên, lặng lẽ rơi xuống tận cùng của thời gian.

"Asahiko."

Mẹ áp má vào tôi. Mái tóc dài đen nhánh đổ xuống như thác nước, nhiệt độ cơ thể nàng rất thấp, sắc mặt tái nhợt mà chỉ người bệnh mới có, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng và mềm mại như xưa, nhộm đủ màu sắc tươi đẹp của mùa này.

"Asahiko của ta."

Tôi không xinh đẹp, cũng không có tài năng khiến người khác yêu thích.

Tôi bình thường như thế đó, nhưng trên thế gian này chỉ có một người xem tôi như là báu vật.

Sau khi bị bệnh, mẹ không thể gặp gió trở trời. Nàng thường ngồi bên cửa sổ, ôm đứa nhỏ là tôi trong lòng, nhẹ nhàng hỏi tôi hôm nay đã đi chơi ở đâu, tôi có hòa đồng với những người khác hay không, những người bình thường như thế này liệu có hạnh phúc không.

Khi gia tộc bị quỷ ám hàng ngàn năm đến cầu hôn, mẹ tôi vẫn không xuất hiện.

Nàng nhìn đình viện ngoài cửa sổ, những cánh hoa đào sắp nở rộ không ngừng lìa khỏi cành, tựa như một cơn mưa xuân mê hồn.

"Asahiko, con có biết vị hôn phu là cái gì không?"

"Là cái gì vậy ạ?"

"Cái người gọi là vị hôn phu ấy, chính là khi sau này ta không còn nữa, sẽ trở thành người một nhà với Asahiko."

Chỉ khi cha không có mặt, mẹ mới nói ra những lời này.

Từ trước đến nay, trên thế gian này cha chỉ yêu một người duy nhất là mẹ.

Hoa anh đào lặng lẽ rơi, mẹ tựa bên vừa sổ, chầm chậm ngâm nga một bài hát.

Từng cơn buồn ngủ mê muội bao trùm lên ý thức.

Tôi đã không nhớ rõ tiếng hát như thế nào, nhưng tôi, người lặng lẽ dựa vào lòng nàng để nghe, nhớ rõ âm hưởng cổ xưa trong không gian ấy, nhớ rõ từng rung động yếu ớt lại quy luật vang lên từ bên trong lồng ngực truyền đến.

Ký ức quá xa vời, năm tháng đã dài quá rồi. Tôi đã không còn nhớ rõ khuôn mặt mẹ tôi.

Tôi chỉ nhớ rõ từng nhịp đập trong lồng ngực kia dần dần nhẹ đi như thế nào, rồi cuối cùng thì cũng im lặng chìm vào trong hư vô.

.......

Thế giới hiện thực dần trồi lên mặt nước trong bóng đêm, tôi nhận ra bản thân đã thức dậy, tấm tatami sát trước mắt có hoa văn rõ nét, ánh nến dịu nhẹ hắt lên làm hoa và chim muông được vẽ nên bình phong màu bạc sống động như thật.

–– Căn phòng xa lạ.

Cỗ cảm giác lạnh lẽo khẽ lướt qua cổ, tôi không nâng mi mắt, đối phương thu tay lại trước, như thể vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì cả, như thể người đã đánh ngất rồi đưa tôi đến đây không phải là hắn vậy, khóe môi vị hôn phu tiền nhiệm hơi cong lên, nở một nụ cười ôn hòa không tì vết.

"Ngươi tỉnh rồi."

Cái bóng phản chiếu lên vách tường khẽ nói. Như thể âm thanh của làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ.

Đing –– Đang ––

Tựa như chân đèn đồng dưới mái hiên, tiếng rung chuông ở chùa nơi phương xa.

Rốt cuộc tôi cũng nhìn về phía hắn.

"Đừng giả vờ."

Tôi đã thấy khuôn mặt giả tạo này của hắn quá nhiều lần. Không biết biểu hiện ôn tồn lễ độ này đã lừa gạt biết bao nhiêu người, lại có ai biết được con người thật sự ở dưới lớp da này.

Ý cười nơi đáy mắt màu hoa mận đỏ lắng xuống, dần tắt đi, như con rắn bong ra từng cái vảy, trên gương gương mặt xinh đẹp mà tái nhợt kia, không còn dư lại một chút ôn hòa giả tạo nào.

"Đã lâu không gặp, Asahiko."

Tôi không lên tiếng đáp lại, cũng không đứng lên. Không phải không làm được –– đôi tay tôi không bị trói lại –– chỉ đột nhiên lười cử động, không có gì khác.

Nói như vậy, vị hôn phu tiền nhiệm của tôi –– Luôn phải gọi hắn như vậy thật mệt mỏi –– Muzan hơi khựng lại, trên gương mặt kia vẫn không hiện vui giận, nhìn không ra biểu tình âm u cụ thể như thế nào.

"Ngươi đã thay đổi nhiều."

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, dường như ẩn ý rằng tôi đã làm sai gì đấy.

Nhưng điều ấy có liên quan gì đến tôi đâu.

Tôi cười một tiếng, trả lời như thể rất thật lòng thật dạ: "Nhưng còn anh lại không thay đổi một chút nào."

Sau gần 600 năm, thời đại Heian đã sớm trở thành một giấc mộng xa vời, hắn vẫn giữ dáng vẻ như năm nào, tóc đen hơi cong, sắc mặt tái nhợt, sau khi thay kariginu lại là một quý công tử phong độ, nhẹ nhàng và có tài năng nổi bật, dung mạo đẹp đẽ đến gần như là lẳng lơ.

Khác biệt duy nhất, chính là con ngươi trong đôi mắt màu hoa mận đỏ kia bây giờ lại thon dài như dã thú, lộ ra khí chất lạnh lẽo khác người.

"Anh vẫn còn ăn thịt người sao?"

Tôi nhớ đến lần cuối cùng bản thân nhìn thấy hắn, lúc mở miệng ra, giọng nói thế mà lại bình tĩnh bất ngờ.

"Khác với nhân loại yếu ớt, quỷ có được tuổi thọ dài đằng đẵng và vô hạn."

Như cười nhạo sự ngu dốt của tôi, Muzan từ tốn nói: "Ngay cả khi không bị quỷ ăn thịt, nhân loại vẫn sẽ chết đi bởi vì những nguyên nhân khác nhau."

Tôi không biết rằng hắn không có một câu trả lời nào cho câu hỏi của tôi.

"Đúng vậy." Tôi ngồi dậy, một tay chống lên tatami, hơi nghiêng người về đằng trước đối diện với tầm mắt con quỷ sống hàng trăm năm. Đôi mắt màu mận đỏ lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông, ở trung tâm nứt ra một vết nứt nhỏ.

"Chẳng hạn như bệnh tật."

Đôi đồng tử co lại trong nhát mắt, tôi cho rằng đầu và cơ thể tôi trong một khắc ấy sẽ ở hai nơi, có lẽ ý định trong tiềm thức tôi là vậy –– sau một khoảng thời dài dài mà ngắn ngủi lặng lẽ trôi qua, từ sâu trong cổ họng Muzan tràn ra một tiếng cười nhẹ.

"Con người đã hướng đến cái chết từ khi sinh ra, nhưng ta đã sửa được điểm này, không hề bị tử vong trói buộc."

"Mà ngươi." Ngón tay lạnh lẽo vuốt ve gương mặt tôi, dùng giọng điệu ân cần và chân thành dụ dỗ tôi: "Làm sao mà ngươi lại làm được như vậy?"

Hắn cẩn thận mà chăm chú nhìn vào tôi, đôi mắt màu sắc diễm lệ khiến người liên tưởng như thể đang đứng trước một con rắn săn mồi.

"Asahiko, tại sao ngươi lại lấy dáng vẻ này để ở lại nơi hậu thế này?"

Trầm mặc một lúc, tôi mỉm cười:

"Bỏ tay ngươi ra."

Tôi không thích hắn chạm vào người tôi, cũng không thích hắn xuất hiện trước mặt tôi.

Hắn sẽ khiến tôi nghĩ đến lòng tràn đây ái mộ của bản thân trước kia, mà tôi không còn là một cô bé ngu ngơ kia nữa.

Cô bé ngu ngơ ấy đã chết rất nhiều năm rồi.

Trong đôi đồng tử màu hoa mận đỏ kia hiện lên sự tức giận ngắn ngủi, đổng tử thon dài khẽ híp lại, rồi ngay sau đó lại trở nên lạnh lẽo không một chút dao động.

"Hình như ngươi không định nói cho ta." Muzan không buông tay như tôi muốn.

Hắn thật sự không thay đổi chút nào, nhưng hắn không còn gầy yếu, không còn cần phải dựa dẫm vào người khác nữa.

Sau khi buông xuống tầng quan hệ cùng chung sống xuống, hắn không còn phải che giấu tính cách ngạo mạn, tôi không biết lúc trước bản thân đã chờ đợi lâu như vậy, đến cùng là đang chờ cái gì.

"Chuyện trước kia, anh không có gì muốn nói với tôi ư?"

Tôi phải giúp cô gái năm xưa hỏi vấn đề này, nếu không cô ấy sẽ luôn khóc thút thít ở một góc sâu dưới đáy lòng tôi.

Muzan lộ ra sắc mặt mà tôi khó thể hiểu được.

Hắn nhìn vẻ mặt tôi, thật giống như thể tôi đang làm khó hắn một cách vô cớ.

"Ngươi muốn nghe cái gì?"

Trong nhất thời, tôi không biết tôi nên thương hại cho ai.

Thương hại sự ngu ngốc năm xưa của tôi, hay tôi nên thương hại vị hôn phu tiền nhiệm không còn là một con người.

Tôi không kiềm được mà cười rộ lên:

"Thôi, thôi." Tôi cười đến ná thở, "Ôn chuyện đến đây được rồi, nếu ngươi không còn chuyện gì khác để nói, vậy tôi cáo từ trước."

Hoa mẫu đơn trên bình phong nở rộ đến diễm lệ, lông đuôi thon dài của chim tước quấn quít trong khóm hoa, trên giếng trời vẽ hoa văn bốn mùa nom rất sang trọng và duyên dáng.

Tôi kéo cửa ra.

"Ngươi có thể rời đi thử xem."

Màn đêm vắng lặng, chỉ có ánh lửa của giá nến treo trên hành lang chào đón tôi.

Tôi cực kỳ bình tĩnh quay lại.

"Anh đang uy hiếp tôi."

"Ngươi hiểu sao thì hiểu."

Muzan chống tay lên cằm không chút để ý. Lọn tóc đen cong cong xõa bên má, khuôn mặt ấy tái nhợt như không còn huyết sắc, đôi mắt đỏ đẹp đẽ như loài anh túc kịch độc. Tôi không rõ tại sao những người sống trong tòa thành trì này không nhìn ra được lớp ngụy trang của hắn.

"Anh muốn lấy gì uy hiếp tôi?" Đột nhiên tôi trở nên kiên nhẫn hơn, "Tính mạng những người trong tòa thành này sao?"

Muzan không ý kiến: "Ta cần sự hợp tác của người, Asahiko."

"Hợp tác với anh? Tôi tưởng anh đã có được sự trường sinh mà bản thân anh hằng mơ ước rồi." Tôi nhận ra trên gương mặt mình không có biểu cảm gì, "Hay là anh vẫn sợ ánh mặt trời như xưa."

"....... đừng có ý định chọc giận ta." Đáy mắt Muzan đã tích tụ lửa giận nguy hiểm.

Tôi không hiểu tại sao người này vẫn có thể sống nhởn nhơ như thế sau khi tước đoạt vô số tính mạng con người.

Tôi không hiểu vì sao hắn không hề hối hận, hay xin lỗi khi xuất hiện trước mặt tôi, cứ cho rằng tôi sẽ quên đi như lẽ hiển nhiên.

Tại sao hắn không hiểu rằng, tôi đã chết đi từ cái năm ấy rồi.

Tôi đã là người chết rất lâu rất lâu rồi, mỗi ngày sống trên thế gian này đều cảm thấy cực kì mệt mỏi.

"Anh muốn gϊếŧ tôi sao." Tôi nâng mắt lên nhìn hắn.

Đột nhiên vẻ mặt Muzan trở nên vô cùng đáng sợ. Đó dường như là một đề tài mà không kẻ nào được nói đến.

Nhưng dựa vào cái gì, người năm đó chết đi, bị ăn sống, rõ ràng đó là tôi.

"Câm miệng." Giọng nói hắn lạnh lẽo buốt vào trong xương.

"Trong 600 năm này, " tôi ngẩng mặt lên, giọng nói vẫn đều đều, "chắc anh vẫn chưa chết lần nào đúng không."

"Anh biết cái cảm giác bị quỷ xé nát tứ chi, cắn xé ăn thịt là như thế nào không?"

Đình viện tối tăm, máu tươi chảy như sông lênh láng bốn phía.

Quá nhiều chi tiết trong ký ức tôi bị che đậy, những hình ảnh về Kibutsuji Muzan nếu nhớ đến dường như sẽ lấn át khiến tinh thần tôi suy sụp, thế nên tôi chỉ nhớ rõ tiếng da thịt và cơ bắp bị xé toạc ra, chỉ nhớ rõ tiếng nhai xương cốt crốp crốp giòn tan.

Dường như tôi đã từng mong chờ rằng sẽ có ai đó đến cứu tôi. Trong sợ hãi, tuyệt vọng, sắp đến lúc gục ngã, dường như tôi từng khóc lóc gọi tên ai đấy.

Nhưng, đêm ấy, không ai đến cả.

Cho đến khi tôi chết đi, cũng không có ai đến.

Theo tiếng động lớn, giá cắm nến đột nhiên lật lại, ánh lửa rực lên bén qua bình phong màu vàng son, cái nóng rực như thiêu đốt nương theo dòng chảy uốn lượn của dầu đèn đến trước mặt tôi trong nháy mắt.

Trên hành lang vang lên những tiếng bước chân vội vàng, Muzan bụm mặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, đồng tử giữa khe ngón tay đỏ tươi như máu.

"Ai cho ngươi đi ––"

"Điện hạ!" Người hầu mang bội đao bên hông xuất hiện ngoài cửa.

"Lúc ấy ai cho ngươi đi ––"

Khuôn mặt không chút huyết sắc, không còn ưu nhã và thong dong như trước nữa, dường như từ bên trong vẻ mặt ấy sắp nứt vỡ, như thể thứ gì đó chuẩn bị chui lên từ mặt đất.

"Điện hạ!! Xin hãy rời đi ngay, có nguy......."

"Chờ một chút, đừng đến đó!" Tôi vội vàng lên tiếng, vừa định ngăn cản người nọ thì Muzan nâng tay lên, người thị vệ đầu tiên chạy về phía hắn nổ tung ngay lập tức, máu loãng đỏ tươi bắn tung tóe lên giếng trời, hóa thành mưa rơi tí tách xuống.

Muzan đứng dậy, hơi thả lỏng tay trên mặt ra.

Tôi nhận ra phán đoán lúc trước của mình đã lầm –– hắn quả thật có giả dạng thành hình dáng con người. Sau khi xé lớp ngụy trang hiện tại xuống, nếu như một người bình thường chưa bao giờ tiếp xúc với quỷ, cũng có thể nhìn ra sự khác biệt của hắn.

Quái vật.

Trước khi chết, trên gương mặt hoảng sợ của những người đó đọng lại sự la hét trong im lặng.

Tôi không thể cứu được ai cả.

Lính cứu hỏa khoan thai đến muộn, cả tòa thành trì đều thức tỉnh trong đem đen.

Tôi đứng bên bờ hào¹, nhìn ngọn lửa cháy đến tận chân trời, thiêu rụi màn đêm đen kịt thành một cái động đỏ rực.

1, Bờ hào: Hào là một con mương sâu, rộng, khô hoặc chứa đầy nước, được đào và bao quanh một lâu đài, công sự, tòa nhà hoặc thị trấn

Vị hôn phu tiền nhiệm đứng ở bên cạnh tôi, như thể cơn thịnh nộ lúc trước chỉ là ảo giác mà thôi, những mạng người táng thân trong biển lửa này không hề liên quan gì đến hắn, Muzan lại mang lên gương mặt ôn tồn lễ độ, rất thân mật mà sửa sang lại tóc mai bên tai tôi.

"Đừng lên tiếng, Asahiko." Hắn khẽ nói bên tai tôi.

Tôi nhìn hắn.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, hắn rất tự nhiên mà khoác thêm áo gấm lên người tôi, choàng qua vai tôi rồi khép lại.

"Không được cảm lạnh."