“Nhốt nó trong đó cho nó
uống sữa qua ngày đi”-Học sinh A
“Đúng rồi!Cho nó biết
thân biết phận”-Học sinh B
Mấy tiếng nói cười đùa
càng lúc càng cách xa hơn,Hạ Di lê người dựa vào mấy cái thùng gần
đó,bộ đồng phục ướt nhẹp và những vết thương hở đau âm ĩ,Hạ Di
cười thầm trên nỗi đau của mình
“Cạch”-Chiếc cửa nhà kho
mở ra,Hạ Di nhìn ra như một lời cầu cứu,Xuyến Chi xách chiếc giỏ
chạy nhanh tới ôm chầm Hạ Di mà khóc nức nở
-Tớ xin lỗi vì đã đứng
yên nhìn cậu như vầy,xin lỗi cậu nhiều lắm,cô ta đã đe dọa tớ,không
cho tớ chơi với cậu…nhưng tớ sẽ không nghe lời cô ta nữa…Hạ Di à!
Hạ Di đoán ra được phần
nào những thứ mà Xuyến Chi đã trải qua nên cô cười khì,tay vỗ vỗ
vào lưng Xuyến Chi
-Tớ biết mà…vậy chúng ta
lại làm bạn như xưa nhé?
-Ưm….cậu thay bộ đồng
phục thể dục này vào đi rồi tớ gọi tài xế đưa cậu về nhà-Xuyến
Chi chìa bộ đồng phục ra
-Cảm ơn cậu nha
---------------------------------------
Xuyến Chi chào tạm biệt
Hạ Di rồi cô leo lên xe,Hạ Di nhìn chiếc xe khuất bóng,trong lòng cô
thấy vui hơn vì ít nhất đã có thêm Xuyến Chi rọi ánh sáng leo loét
vào cuộc đời u tối của mình.
Hạ Di run run mở cửa vào
nhà,cô bước đi về phía nhà kho của mình,khẽ kéo mấy bộ đồ được
phơi trên chiếc sàn Hạ Di đứng nhìn nó trân trân
“Tách”-một giọt máu từ
vết thương của Hạ Di rơi xuống làm loang lỗ một phần chiếc áo.Hạ Di
vội vàng chạy vào căn phòng.
Chấn Hưng khịt mũi
“Mùi máu của Hạ Di”
Anh nghĩ thầm rồi cầm
hộp y tế nhanh chóng chạy ngay xuống phòng Hạ Di.Hạ Di đặt mấy bộ
đồ vừa lấy vào một chiếc thùng,cô móc trong chiếc giỏ xách mà
Xuyến Chi đưa một miếng gạc sát trùng,cô đưa nó lên trán,một cảm
giác rất chi là…rát.
“Cốc cốc”
-Chị Từ hả,hôm nay chị cứ
để em dọn dẹp cho
Hạ Di vừa mở cửa ra thì
cô im bặt không nói nữa vì trước mặt cô không phải là chị Từ mà là
Chấn Hưng,gương mặt anh hiện lên vẻ sốt sắng,anh nhìn tấm gạt đang
thấm máu của Hạ Di và những vết bầm tím đang sưng tấy lên
-Cậu chủ tìm tôi có việc
gì ạ?-Hạ Di nói với một giọng bình tĩnh nhất có thể
-Bỏ ngay cái cách xưng hô
vớ vẩn ấy đi,đầu em bị sao thế?
Chấn Hưng đưa tay lên tính
sờ thì Hạ Di lùi ra sau vẻ né tránh làm anh ngạc nhiên
-Tôi cảm ơn vì cậu chủ
đã quan tâm nhưng xin cậu chủ hãy giữ khoảng cách với tôi,nếu để
người khác thấy thì sẽ phiền phức to đấy ạ-Hạ Di nhìn Chấn Hưng như
muốn khóc
-Làm thế thì em cảm thấy
mạnh mẽ lắm à,làm thế thì em vừa lòng hả dạ lắm à,em là đồ ngốc
sao Hạ Di!Những gì anh đối với em không đủ để gây dựng nên niềm tin
vững chắc nơi trái tim em sao,không đủ để em có thể ở bên cạnh tôi
sao-Chấn Hưng hét lên
Hạ Di chỉ tiếp tục im
lặng mà không nói gì cũng như không nhìn vào mắt anh vì cô sợ rằng
nếu chỉ nhìn vào mắt anh thì cô sẽ yếu đuối mà chạy đến ôm anh lại
mất
-Ha…sao em không nói gì đi?Bỏ
rơi người khác lúc nào cũng dễ chịu hơn bị người khác bỏ rơi,đó
chính là ly biệt.Cứ phải có một người ra đi,một người ở lại,người
đi dĩ nhiên làm sao buồn khổ bằng người ở lại.Ngay cả cảm giác đau
đớn tột cùng này,tôi phải nói làm sao cho em hiểu ngay khi chính em
đang giết tôi bằng sự lạnh lùng này chứ
-Tôi rời đi,nhưng chắc gì
người ở lại đau bằng tôi?Rời đi để đến một nơi mới,một cuộc sống
mới,một con người mới,khác rời đi để người ở lại có thể sống tốt
hơn,nó khác nhau,rời đi khi hết yêu,khác rời đi khi còn yêu,đúng không?
Hạ Di nắm chặt cánh cửa
phòng mình đau đớn nói
-Vậy một lòng một dạ em
vẫn không tin tôi sao?-Chấn Hưng run run nói
-Tôi tin anh….tôi cũng muốn
lắm chứ…nhưng ai cho tôi lòng tin ngay bây giờ khi cả chính tôi cũng
không tin bản thân mình,ngay cả khi tôi còn nghi ngờ bản thân mình chứ…xin
thứ lỗi,nhưng tôi xin phép nghỉ ngơi,có gì cần bảo cậu chủ cứ bảo
tôi
Hạ Di đóng sầm cửa phòng
lại,cô ngồi thụp xuống đó mà khóc nức nở.Chấn Hưng thả chiếc hộp y
tế rơi xuống sàn,lòng anh như quặn thắt cả lại,anh bước từng bước
đau khổ rời khỏi phòng Hạ Di
“Em tin anh….cả những cảm
giác đó của anh không phải là gian dối nhưng em chẳng thể tin vào bất
cứ ai lúc này cả.Thời gian,em tin rằng thứ xa xỉ ấy đối với em sẽ
chẳng còn ý nghĩa gì cả khi anh không ở bên em….”
Chị Từ bê mâm cơm vào
phòng Hạ Di,cô vẫn đang ngồi thu chân ở một góc tường,chị thở dài
đặt mâm cơm xuống
-Em cứ như thế thì sẽ có
lúc vì buồn bã quá mà đột tử mất
-Anh Chấn Hưng….à
không!Cậu chủ đang làm gì vậy hả chị?
-Vừa rồi cậu chủ có vẻ
rất buồn bã và đau khổ,chị vừa nghe tiếng hai người cãi nhau vừa
dứt thì cậu chủ leo lên xe rồi chạy vụt ra khỏi nhà rồi
-Vậy hả…????
Hạ Di vẫn thu chân nhìn vô
định dưới sàn nhà,chị Từ thở dài bước ra khỏi phòng,đây là lần
đầu tiên chị lại lo lắng cho một người không phải là người thân của
chị.
Hạ Di vừa cầm chén cơm
lên thì Serena tông cửa bước vào vô cùng bất lịch sự
-Ê…thấy cô chủ mà không
chào hả mậy?
-Ch…chào cô chủ-Hạ Di vội
vàng cúi đầu
-Đúng rồi…phải ngoan
ngoãn như một con chó thế cô chủ mới cưng nhá,thế chó đang ăn cơm đấy
à,hèn chi ta thấy mùi hôi thối ở đây
Serena ra sức mạt sát Hạ
Di nhưng cô vẫn nhịn nhục ngồi yên vì phận chủ tớ,Hạ Di cho một
muỗng cơm vào miệng thì Serena hung bạo hất chén cơm rớt xuống văng
tứ tung,cả mâm cơm cũng bị đổ ào,Hạ Di rưng rưng nước mắt nhìn mớ
thức ăn chị Từ đã chuẩn bị giờ đang nằm ngổn ngang trong phòng
-Ai cho mày ăn chứ,thứ dơ
bẩn
-Cô quá đáng rồi đó….
“Tát”-cú tát như trời
giáng vào mặt Hạ Di
-Ai cho mày ăn nói xấc
xược với chủ như thế hả chó?Liệu hồn thì ở yên phận tôi tớ,dám
tới Chấn Hưng hay bất cứ ai thì tao không để yên mày đâu
Serena bước ra khỏi căn
phòng,Hạ Di vẫn đứng đó
“Hóa ra cảm giác bị khinh
thường là như thế này,hóa ra cảm giác thấp kém nó như thế này,nhưng
tôi không chịu thua cái sự sắp đặt này,rồi tôi sẽ thoát được khỏi
các người…Lưu Hạ Di này không chịu thua ai được đâu
Lúc đó,Chấn Hưng đã uống
đến chai Chivas thứ 5 mà vẫn chưa chịu dừng lại,mặc dù Ethan đã ra
sức ngăn cản nhưng cậu lại bị ánh mắt đáng sợ của Chấn Hưng ngăn
lại trước,anh thở dài ngán ngẩm
Chấn Hưng lảo đảo bước ra
khỏi quán,mấy cô đang bước vào cũng phải ngoái lại nhìn anh để liếc
mắt đưa tình
-Cậu chủ,cậu say quá rồi
đó
-Ngươi nói gì thế hả
Ethan….hức…ta phải về với Hạ Di…với vợ ta…cô ấy…Hạ Di đang đợi ta…ta
phải dạy cô anh môn tiếng anh….còn nhiều thứ lắm
-Nói còn chưa dứt câu mà
còn đòi dạy học…cậu chủ thật là…
Ethan đỡ Chấn Hưng trên vai
mình rồi đẩy anh ngã vào xe.Ethan ngồi trên buồng lái
-Một lần say thì cậu chủ
lại mất hết hình tượng
-Cô ấy…cô ấy cự tuyệt ta…cô
ấy đã nói rằng…ta không được làm phiền cô ấy,bộ ta đáng ghét thế
sao,bộ ta không tốt đến thế sao,lúc có cô ấy bên cạnh,dù ta có ở sa
mạc rực lửa hay bắc cực lạnh giá ta cũng có thể vượt qua,chỉ còn
chưa tới một năm để ta có thể gặp cô ấy mà thôi…Ethan à!Tim ta như bị
đâm bởi cọc gỗ vậy-Chấn Hưng bỗng nói một cách rõ ràng
-Ầy…sao cậu chủ lại nhắc
đến cọc gỗ chứ,nghe ghê rợn sao ấy
Ethan nhìn cậu chủ mình
đang đau khổ mà lòng anh cũng cảm thấy xót thương