-Hôm nay anh không về
à?-Hạ Di thở dài qua điện thoại
-Sao nghe giọng em buồn
thế,mọi hôm đều tươi cười mà-Chấn Hưng cầm ly cà phê trong tay
-À…hôm nay ở trường có
chuyện
-Chuyện gì?
-Thôi…em sẽ tự tìm hiểu
chuyện này,anh nhớ đừng uống nhiều cà phê nha,em ngủ trước đây
-Ừm,em ngủ ngon
Hạ Di nhảy phọt lên
giường ôm con gấu
“Phải
làm sao giờ?”
------------------------------------------------------
“Mùi gì thơm quá”
Hạ Di khẽ mở mắt ra,xung
quanh cô là một đồng cỏ bao la,với hàng nghìn…không phải là hàng
triệu loài hoa mới đúng chứ,hương hoa đồng cỏ nội thoang thoảng khiến
Hạ Di nhắm mắt lại,cô giang tay ra hứng từng mảng gió thơm ngát.Bỗng
đâu đó tiếng dương cầm văng vẳng,Hạ Di đi lần theo,đến một gốc cây cô
thấy một chàng trai với chiếc áo sơ mi trắng,anh ta đứng úp mặt vào
gốc cây,trên tay chiếc đàn cầm vẫn văng vẳng giai điệu bài Autumn
Journey.Hạ Di vô thức bước từng bước tới gần,chân cô giẫm lên những
chiếc là vàng.Tiếng nhạc ngưng bặt lại,chàng trai buông tay xuống
không kéo đàn nữa,anh quay người lại
-Anh Chấn Hưng
Hạ Di kêu lên,nhưng quái
lạ thay chân cô chẳng thể nào nhúc nhích được nữa,Chấn Hưng vẫn đứng
đó,gương mặt vẫn cười hiền hòa nhưng từ mắt anh,miệng anh,dòng máu
đỏ tươi từ từ rỉ ra,Hạ Di gào thét điên cuồng,anh vẫn mỉm cười lạ
lùng nhưng thân thể thì dần tan vào không khí,tay anh khẽ chạm nhẹ
vào má cô
-Khônggggggggggggg
Hạ Di bàng hoàng hét
lên,Chấn Hưng vừa trở về từ bệnh viện đang nằm bên cạnh cô cũng giật
mình.Hạ Di nhìn xung quanh phòng hoảng sợ,cô nhìn sang bên cạnh thì
thấy Chấn Hưng đã ở đó,cô vòng tay ôm chặt Chấn Hưng như sợ anh biến
mất,cô run run giống như vừa phải trải qua điều gì cực kì kinh khủng
vậy
-Ơn trời…anh đây rồi,anh
chưa đi đâu cả,anh cũng chưa biến mất.Em sợ quá…em sợ quá
Hạ Di bật lên khóc nức
nở,Chấn Hưng ôm chặt Hạ Di,anh khẽ xoa xoa đầu cô
-Em bị làm sao vậy,anh có
đi đâu đâu nào,anh đang bên cạnh em mà
-Nhưng…em đã thấy anh biến
mất,anh dần biến mất và em chẳng thể làm gì được,em đã rất sợ,em
đã nghĩ rằng nếu không có anh em sẽ như thế nào,không có anh em sẽ
như thế nào chứ.Cái khoảnh khắc anh chạm đến bên em,thời gian như
đứng lặng yên lại vậy
-Em lại con nít rồi,mơ ác
mộng à?
-Đừng đi đâu nữa nhé
Hạ Di ôm chặt Chấn Hưng,cơn
ác mộng đó cũng như một điềm báo dữ đối với cả hai,có một điều
kinh khủng sẽ xảy ra trong tương lai,liệu có khi nào lịch sử sẽ lập
lại lần hai,cuộc chiến đẫm máu sẽ lại diễn biến một lần nữa.
“Không
có anh bên cạnh,em thật yếu đuối và nhỏ bé làm sao,như thế này thì
anh phải làm sao khi để em một mình chứ Hạ Di”
-Hạ Di,thay đồ đi,hôm nay
anh chở em đi chơi
Chấn Hưng mặc chiếc áo
vào vừa nói
-Anh mới trực ca đêm về
không mệt à?
-Đừng làm anh đổi
ý!-Chấn Hưng cốc đầu Hạ Di
-Em biết rồi,chờ em tí
Một lát sau,Hạ Di bước
xuống nhà với một chiếc croptop màu trắng nhẹ,với một chiếc chân
váy cũng màu trắng nốt,trông cô rất đáng yêu
-Chà…ai mà đáng yêu thế
nhỉ?-Hạo Nhiên bước ra từ căn phòng mình
-Chậc,tớ mà lị,thôi mình
đi chơi đây,tạm biệt cậu
-Ừm
Hạo Nhiên nhìn theo cái
bóng nhỏ nhắn của Hạ Di xuống lầu,cậu thở dài.Hạ Di leo lên xe cùng
Chấn Hưng đến một nhà hàng để ăn sáng.Có vẻ Hạo Nhiên và cả Chấn
Hưng đều chuộng những nhà hàng có phong cách Châu Âu.Cả hai chọn một
bàn ngoài trời,chị phục vụ tươi cười
-Cả hai dùng gì ạ?
Chấn Hưng vẫn chưa
chọn,anh nhường cho Hạ Di chọn trước,cô nhìn một vòng xung quanh
menu,vì vốn tiếng anh của cô đã khá lên nên tên mấy món ăn này Hạ Di
đều hiểu
-Tôi chọn một phần Old
Timer’s Breakfast
-Tôi thì một French Toast-Chấn
Hưng nói mà không chần chừ
-Vâng-Xin quý khách chờ
một chút
Chị phục vụ vừa rời
khỏi thì Chấn Hưng lấy tay che miệng cười nhẹ
-Anh cười gì vậy?-Hạ Di
khó hiểu
-Không có gì,chẳng qua
thấy là…em dạo này khác sao sao ấy!-Chấn Hưng vẫn tiếp tục cười
-Anh lại chọc em nữa
à,về đi,không ăn nữa-Hạ Di ra vẻ hờn dỗi
-Vậy thì anh sẽ được ăn
hai phần rồi
Chấn Hưng cười lớn hơn
khiến Hạ Di xấu hổ,cô giả vờ đứng phắt dậy,Chấn Hưng kéo tay cô
-Thôi anh đùa đấy,ăn sáng
xong rồi anh dắt đi công viên trò chơi
-Thật hả?
Mắt Hạ Di sáng lên bừng
lên khi nhắc đến công viên trò chơi,Chấn Hưng nhấp ngụm cà phê gật đầu
-Vậy
ăn nhanh lên thôi….là lá la
Chiếc xe đậu vào bãi xe
của công viên,Chấn Hưng và Hạ Di vừa bước xuống,mọi người ở đó đều
nhìn cả hai chằm chằm,mấy người gần đó cầm điện thoại chụp loạn
xạ cả lên.Hạ Di và Chấn Hưng dừng trước một quầy đang bán kẹo sặc
sỡ màu sắc,rồi cả hai cùng đi chơi trò tàu lượn siêu tốc,mặc dù Hạ
Di rất sợ ma nhưng mấy trò mạo hiểm như thế này thì cô có vẻ rất
khoái,Chấn Hưng hơi nghi ngờ nhìn chiếc tàu lượn siêu tốc
-Sao…anh sợ à?-Hạ Di nhìn
với vẻ mặt thách thức
-Sao anh phải sợ
chứ,chẳng qua là không thích thôi
-Anh mà lại sợ mấy cái
này à…haha
-Sao anh phải sợ chứ,em
vớ vẩn,chơi thì chơi
-Ôk,để em mua vé
Hạ Di vui vẻ chạy đi mua
vé,ngược lại,Chấn Hưng thì vô cùng ghét trò chơi này,vì có một lần
lúc bé,anh được bố mẹ đưa đi chơi trò đu quay,nhưng lúc cabin của bọn
họ lên cao nhất thì bỗng dưng đu quay ngưng lại,trong khi bố mẹ và Hạo Nhiên vẫn bình tĩnh thì Chấn
Hưng lại rất hoảng sợ,anh nhìn ra khung cửa sổ và nó cao đến hàng
chục mét từ đó anh đâm ra rất sợ độ cao mặc dù điều đó thì có thể
quá yếu đuối cho một ma cà rồng thuần chủng cấp độ cao như anh.
Chấn Hưng và Hạ Di thắt
dây an toàn,cô gái ngồi bên cạnh Chấn Hưng cứ lấy điện thoại ra hết
quay phim lại chụp hình,anh nhìn xuống chân mình,cố nuốt nước bọt
nhìn qua Hạ Di đang cười hì hì.
5 phút sau
Chấn Hưng lảo đảo bước
xuống tàu lượn,bên cạnh Hạ Di vẫn tỉnh như “ruồi”,anh cố gắng lấy
lại phong độ
-Công nhận em ăn gì mà
khỏe thế?
-Em ăn cơm thôi…haha,nhìn
mặt anh như sắp tận thế đến nơi rồi ấy
-Anh phải kiện dẹp công
viên này để họ dẹp bỏ trò này mới được,số điện thoại của họ số
mấy thế,địa chỉ công ty ở đâu
Chấn Hưng “sổ” một tràng
phàn nàn về chiếc tàu lượn.Hạ Di vẫn tiếp tục kéo anh đến vài trò
chơi khác cho đến khi cả khu bật đèn sáng chói,đã đến buổi chiều
tối rồi….