Hạ Di vừa bước xuống xe đã chạy ngay vào phòng của
Lão bà bà,thấy Hạ Di bà ngạc nhiên
-Sao lại về sớm thế?
-Anh Chấn Hưng có việc nên phải về sớm ạ,ảnh bảo
xong việc cỡ 1 2 tuần sau sẽ đưa đi bù ạ,dù sao cũng đang là hè mà
bà-Hạ Di nói
-Thật là…mà…lại đây ta nói nhỏ này
Lão bà bà vẫy vẫy tay,Hạ Di chạy nhanh tới bên
cạnh bà
-Chuyện gì ạ?-Hạ Di lén lút hỏi
-À…thì nhìn cháu khỏe mạnh vầy,thằng Chấn Hưng
chắc cũng…đây ta đã bảo bà quản gia đi bốc thuốc bổ cho hai đứa rồi…chắc
sẽ có em bé sớm thôi
-Cái gì ạ….ôi cháu không biết đâu
Hạ Di đỏ rân người chạy ra khỏi phòng Lão bà
bà,tim cô đập bình bịch khi nghe tới lời Lão bà bà nói
“Gì…mà…em bé chứ…ôi..xấu
hổ chết đi được”
Hạ Di cầm chiếc túi quà đựng mỹ phẩm đứng trước
cửa phòng Hạo Nhiên,cô liên tiếp gõ cửa phòng mà chẳng thấy ra mở
cửa nên đặt giỏ quà trước cửa rồi chạy ào về phòng.
Hạo Nhiên lững thững bước về phía phòng,cậu nhặt
giỏ quà lên,mảnh giấy màu hồng được dán bên ngoài giỏ
“Quà tặng cậu,thơm lắm đó,chính tay tớ chọn đó-Hạ
Di”
Hạo Nhiên nhìn giỏ quà vô hồn rồi mở cửa bước vào
“Em cứ đáng yêu như thế này
thì chừng nào tôi mới quên được em chứ”
Ông La đập thẳng bộ tài liệu vào gương mặt của đứa
cháu điển trai của mình,mặt Khang Kiện xuất hiện một đường xướt
dài,rỉ máu
-Vô dụng,thời hạn không còn nhiều nữa đâu mà mày
cứ thong thả thảnh thơi như thế,nếu không lấy được bông hoa đó thì
mày đi khỏi cái tộc này luôn đi
-Con sẽ cố hết sức-Khang Kiện cúi đầu
-Tốt nhất nên làm cho gọn gàng và nhanh chóng
vào,tao muốn con nhỏ đó phải được nguyên vẹn,hôm đám cưới tao đã cảm
nhận được luồng sức mạnh trong người con nhỏ đó
-Vâng
Ông La cười man rợ,Khang Kiện chỉ cúi đầu,trong đầu
anh cũng đã xuất hiện được một vài kế hoạch đê tiện để thâu tóm cho
bằng được bông hoa quý giá
-Sao vậy ạ,sao lại không cho cháu ngủ trong phòng
cháu?-Hạ Di nhõng nhẽo hỏi Lão bà bà
-Hai đứa đã cưới nhau rồi,ta không thể để cho đứa
nơi này đứa nơi kia được,vậy thì chừng nào mới có cháu để bế
được,cứ vào căn phòng mà ta đã sắp xếp đi,không nói nhiều,ta cũng
nói với thằng Chấn Hưng rồi
Nói rồi Lão bà bà bỏ đi lên phòng,Hạ Di đơ người
rồi lại đỏ mặt.Cô ôm con gấu của mình đứng trước căn phòng,Hạ Di
vừa mở cửa căn phòng ra thì há hốc mồm,nó được bài trí một cách
trông rất lãng mạn,xung quanh phòng nến thơm được đặt ở mọi nọi nơi.phía
trước là một chiếc tivi to khổng lồ với kích thước 152 inch,phía
tường hướng ra cửa sổ được làm hoàn toàn bằng kính,Hạ Di quẳng con
gấu lên giường nhảy tung tăng trong phòng
-Là lá la,đẹp quá đi..hú hú
-Cái gì mà ầm ầm lên vậy
Chấn Hưng quẳng chiếc túi lên chiếc sô pha gần đó,mặt
anh trông khá mệt mỏi vì phải phẫu thuật liên tiếp,anh kéo cái cà
vạt ra khỏi cổ,rồi mở từng nút áo,Hạ Di đỏ mặt quay qua chỗ khác
-Anh…anh làm gì vậy hả?
-Em nghĩ là tôi sẽ làm gì?
Chấn Hưng vẫn tiếp tục mở nút áo ra,Hạ Di càng đỏ
mặt hơn khi Chấn Hưng đổi cách xưng hô,cô lắc lắc đầu xua tay
-Tôi…không muốn bây giờ đâu,tôi còn phải đến trường
để học nữa
-Em nói cái gì vậy hả,chỉ là đi tắm thôi mà,cái
gì mà…
Nhận ra mình bị “hố” nên Hạ Di nhảy phịch xuống
giường chạy nhanh ra khỏi phòng
-Em đi pha cà phê cho anh đây
Chấn Hưng lắc đầu rồi anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi để
lộ thân hình rắn chắc,anh mỉm cười vì cuối cùng Hạ Di cũng đã gọi
anh bằng từ “anh”,nó khiến anh cảm thấy mình trở về những ngày
tháng yên bình năm ấy.
Hạ Di chìa cốc cà phê ra trước mặt Chấn Hưng,cô
ngồi phịch xuống dải ghế đặt ở gần bức tường bằng kính trong phòng.Khung
cảnh từ đây nhìn ra quả là đẹp tuyệt vời,vườn hoa hồng trải
dài,những bãi cỏ xanh rờn trong khuôn viên,ánh trăng đêm rọi sáng cả
một góc trời
-Này,Chấn Hưng,anh có hối hận khi phải cưới em
không?
-Nói điều ngốc nghếch gì thế,rốt cuộc thì tôi
cũng đã cưới em đấy thôi,hối hận thì cũng muộn màng rồi
Chấn Hưng vừa nhấp ngụm cà phê vừa nói,Hạ Di lườm
anh làm anh cười phụt
-Anh kì cục ghê á.áaaaaaaaaaaaa
Bỗng tất cả điện trong phòng đều vụt tắt,Hạ Di
hoảng sợ ôm chặt lấy Chấn Hưng
-Ơ…cúp điện à
Chấn Hưng đặt cốc cà phê xuống đứng dậy,Hạ Di vẫn ôm
anh cứng ngắc.Chấn Hưng tới mở cửa phòng ra thì vô ích,cái cửa cứng
ngắc chẳng thể mở ra được,anh thở dài
-Chết rồi,hệ thống cửa đều là cửa tự động,nếu cúp
điện thì nó tự động khóa luôn,vậy là khỏi ra ngoài
-Anh đùa hả…huhu-Hạ Di òa lên
-Khóc cái gì,có nến kìa,để tôi mở lên
Một phút sau căn phòng như bừng sáng lên mang theo hương
thơm ngọt ngào của hoa oải hương dìu dịu.Chấn Hưng ngã phịch lên giường,Hạ
Di cũng nằm ôm con gấu mắt đâm đâm nhìn lên trần nhà,bỗng mặt cô đỏ rần
rần lên,cô quay sang nhìn Chấn Hưng
-Này,anh còn nhớ đã kể câu chuyện lúc ta ở Provence không?
-Ừm…còn-Chấn Hưng ừ nhẹ
-Quả là cảm động nhỉ,em từng ước mình sẽ có một mối
tình trải dài như cô bé đó,nhưng có một thứ đã luôn ám ảnh em từ lúc
nhỏ đến bây giờ,em sẽ tìm ra được điều đó,còn anh,anh xuất hiện bất
ngờ,anh lạnh lùng và có vẻ như bất cần đời,làm em thấy rất hứng thú
cũng như rất e dè..và giờ em thấy mình như đang mơ vậy
Chấn Hưng đưa tay lên hất một lọn tóc nhỏ trên gương mặt
Hạ Di,anh vòng tay mình ôm chặt lấy Hạ Di,cô áp má mình vào ngực anh
để có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đang đập liên hồi
-Tôi không hứa sẽ trao em hạnh phúc cả cuộc đời này,cũng
không hứa rằng sẽ bên em cho đến tận chân trời gốc bể,Lưu Hạ Di!Nhưng tôi
hứa sẽ yêu em bên em cho đến khi tôi không còn 5 giác quan của mình,đến
khi phía trước mắt tôi là một màu đen tối.Tôi sẽ không hứa gì nhiều vì
hứa càng nhiều khi thất hứa hay không làm được sẽ càng đau hơn khi điều
ấy không xảy ra nhưng…tôi yêu em
Hạ Di hít mùi hương thơm tỏa ra từ cơ thể của Chấn Hưng,anh
nhẹ nhàng hôn lên trán cô,những ánh nến tỏa ra ấm áp,bừng ánh sáng vàng
nhè nhẹ lên khắp căn phòng tân hôn.
“Tôi sống trong hai thế giới.Một cái là để giả vờ hạnh
phúc.Cái còn lại là để chứa đựng nỗi buồn thực sự của bản thân.Và
rồi em đến,tôi đã vứt bỏ cái thế giới thứ nhất,để em mang đến cho tôi
làn gió của một hạnh phúc thực sự,giây phút này tôi không muốn buông
tay,tôi sợ rằng nếu tôi buông tay ra em sẽ biến mất như làn mây vậy,nên
tôi sẽ dùng vòng tay to lớn của mình để ôm em thật chặt,Lưu Hạ Di!”