Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 35




Hoàn thiện kịch bản xong chính là lúc tuyển diễn viên, sau khi trực tiếp chọn diễn viên từ công ty nhà mình cho một số vai phụ không quan trọng, Lục Hi làm Tần An gửi thư mời thử vai cho một số công ty và phòng làm việc tư nhân, vai diễn là nữ chính Đồng Dao, nam chính Trình Viễn và nam hai Mục Thành.

Ngày 10 tháng 8, tại chi nhánh Thâm Hải của Điện ảnh Thịnh Minh.

Tô Cẩm ngồi trên ghế sau bàn dài, có chút không được tự nhiên nhìn những tấm gương bao quanh ba bức tường, mở miệng hỏi, “Sao lại ở phòng vũ đạo thế?”

“Cảm thấy rất kỳ quái?” Lục Hi nhìn qua những tấm gương xung quanh.

“Đương nhiên là kỳ quái.” Tô Cẩm bĩu môi, “Ai không dưng lại thích đối diện với nhiều gương như vậy?”

“Đúng là như thế.” Lục Hi cong môi, “Người thường đương nhiên sẽ cảm thấy không được tự nhiên trong hoàn cảnh này, nhưng hôm nay chúng ta là tuyển chọn diễn viên, còn là ba diễn viên chính, diễn xuất quan trọng, mà tố chất tâm lý cũng quan trọng không kém, trong hoàn cảnh như vậy, có thể nhìn ra tố chất tâm lý của một người.”

Một tràng lời giải thích vô cùng nghiêm túc tuôn ra, Tô Cẩm có chút ngốc, cô ngơ ngác chớp mắt, hỏi lại theo bản năng: “Thật sao?”

Lục Hi ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu nói: “Đương nhiên không phải.”

“Ồ, thì ra là……” Nói được một nửa, Tô Cẩm đột nhiên phản ứng lại, “Đợi đã, anh vừa mới nói gì?”

Cô ngẩng đầu hỏi.

“Tôi nói đương nhiên không phải.” Lục Hi tựa lưng vào ghế ngồi, hơi cụp mắt nhìn cô gái bên cạnh.

Tô Cẩm nghẹn họng nhìn trân trối đến mức quên cả chớp mắt.

Dáng vẻ ngơ ngác của cô gái rất rõ ràng đã lấy lòng người đàn ông, hắn hơi cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng xinh đẹp kia, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười.

“Ngốc rồi à?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang đầy ý cười nhàn nhạt.

Tô Cẩm định thần lại, bị gương mặt phóng đại trước mắt làm cho hoảng sợ, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, lui ra phía sau dựa vào ghế của mình, nhường mày nói: “Sao các hạ không bay lên cùng gió đi?”

“Bay thẳng lên chín vạn dặm sao?” Lục Hi nghiêm trang đón nhận: “Vậy mượn cát ngôn của Cẩm Nhi.”

(Màn đối đáp của anh chị xuất phát từ điển cố “大鹏一日同风起,扶摇直上九万里” của nhà thơ Lý Bạch. Tạm dịch: Đại bàng một ngày cùng gió bay lên, cưỡi trên gió lốc, bay thẳng lên chín vạn dặm – ý nói sự thuận lợi bay lên như diều gặp gió. Nhưng Tô Cẩm nói câu trước với ý: ‘sao anh không lên trời luôn đi’. Còn Lục Hi lại tiếp lời bằng vế sau của câu và đưa nó về nguyên ý của nhà thơ Lý Bạch như trên.)

Đến nước này Tô Cẩm thật không còn gì để nói, dựa lưng vào ghế vô lực nhìn người đàn ông dung mạo thanh tuấn bên cạnh, ánh mắt đầy sự bất đắc dĩ.

Mặt mũi đâu?

Lục Hi chớp mắt, mặt mũi? Ở trước mặt vợ thì đó là cái gì?

“Sếp.” Tần An mở cửa đi vào, theo bản năng nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, nhưng nghĩ đến dàn mỹ nhân oanh oanh yến yến ở bên ngoài liền trực tiếp hỏi: “Người đã đến khá đông rồi, bắt đầu luôn chứ ạ?”

Buổi sáng dành để thử vai cho nhân vật Đồng Dao.

Lục Hi nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm, tỏ vẻ hỏi ý kiến.

“Bắt đầu đi.” Tô Cẩm ngồi thẳng dậy, gật đầu với Tần An.

Một dàn mỹ nhân da trắng mặt xinh từ ngoài cửa đi vào, khi nhìn thấy hai người ngồi ở sau bàn dài thì đều có chút kinh ngạc.

Có điều nếu đã có thể đến đây thì đều là tinh anh mà các công ty đề cử, đương nhiên sẽ không biểu hiện phần cảm xúc đó ra ngoài, mà vô cùng lễ phép chào hỏi, sau đó bắt đầu biểu diễn.

Không bàn đến những màn biểu diễn đó, Tô Cẩm hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Dáng ngồi ngay ngắn, đôi tay đan vào nhau đặt lên bàn, áo sơ mi màu trắng phác họa ra sống lưng thẳng tắp. Cằm hơi giơ lên, lộ ra gương mặt với góc nghiêng gần như hoàn mỹ, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái đang biểu diễn ở giữa phòng, mày kiếm nhíu lại, mang theo vài phần xem kỹ.

Hóa ra đây là dáng vẻ của hắn khi làm việc trước mặt người ngoài.

“Cô Chu, cảm ơn cô đã tham dự, kết quả chúng tôi sẽ báo với cô sau khi quyết định, mong cô kiên nhẫn đợi hai ngày.”

Màn biểu diễn kết thúc, Lục Hi ôn hòa nói với nụ cười vừa lịch sự vừa xa cách trên môi.

“Vâng, cảm ơn đạo diễn Lục.” Diễn viên cũng lễ phép chào tạm biệt, xoay người rời khỏi phòng vũ đạo.

Tô Cẩm nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, trên môi mang ý cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu, Lục Hi như vậy mới có vài phần hương vị của nam chính trong tiểu thuyết.

Lúc cửa đóng lại, Lục Hi đột nhiên quay đầu về phía Tô Cẩm.

Đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn thẳng lại đây, ý cười trên môi nhu hòa hơn vài phần so với sự xa cách vừa rồi.

“Cẩm Nhi nhìn tôi như vậy ――” hắn nhướng mày, hơi tiến lại gần, thấp giọng nói: “Có phải yêu tôi rồi không?”

Hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ, Tô Cẩm ngửa đầu ra sau, mang theo ghế dựa dịch ra xa hắn một chút.

Quả nhiên, tên lưu manh không biết xấu hổ này mới là Lục Hi thật sự.

“Khụ……”

Phía cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ, Tô Cẩm ngẩn người, ngước mắt nhìn qua.

Người đứng ở cửa có một gương mặt thanh tú, nhưng đôi mắt lại cực kỳ xinh đẹp.

Đó là một đôi mắt phượng rất giống Tô Cẩm.

Trong lúc nhất thời, hai người đều có chút sững sờ.

Điều khiến Mộ Thanh kinh ngạc là gương mặt xinh đẹp của Tô Cẩm, còn điều khiến Tô Cẩm kinh ngạc lại là sự giống nhau của cô gái trước mặt này và cô.

Không phải Tô Cẩm, mà là Tô Cẩm Nhi.

Vẻ ngoài chỉ giống ba phần, nhưng khí chất lại giống đến bảy phần.

“Mộ Thanh?” Giọng nói của Lục Hi phá vỡ sự yên tĩnh.

Mộ Thanh định thần lại, gật đầu mỉm cười nói: “Tôi là Mộ Thanh, chào đạo diễn Lục.”

Tiếp theo là màn hỏi đáp theo quy trình, dù Mộ Thanh chỉ là một người mới, nhưng diễn xuất rất đáng thưởng thức, không phải quá xuất sắc, nhưng lại vừa đủ với một bộ phim truyền hình.

Đương nhiên, cuối cùng vẫn là lời hẹn về nhà chờ tin.

Sau khi Mộ Thanh rời đi, Tô Cẩm quay đầu nhìn Lục Hi.

“Em thấy thế nào?” Nhìn thấy ánh mắt của cô, Lục Hi hỏi.

Tô Cẩm gật đầu, đôi mắt sáng ngời.

Lục Hi thấy thế cũng gật đầu, sắc mặt như suy tư gì đó, nhưng lại không nói gì.

Buổi thử vai tiếp tục tiến hành, nhưng đến cuối cùng cũng không xuất hiện người khiến Tô Cẩm rung động.

Ăn cơm trưa xong, tiếp theo là thử vai cho hai nhân vật Trình Viễn và Mục Thành.

Buổi thử vai buổi chiều không thuận lợi như buổi sáng, mãi vẫn chưa xác định được diễn viên cho vai nam chính Trình Viễn, cho dù là thị đế Trác Quân An cũng không thể khiến Tô Cẩm hài lòng.

(Thị đế: Nam diễn viên đoạt các giải thưởng nam chính xuất sắc nhất mảng truyền hình)

Ngoại hình đẹp, diễn xuất tốt, nhưng lại cảm giác không đúng.

Khi Trác Quân An chào hỏi rời đi, Lục Hi nhìn về phía cô bằng ánh mắt dò hỏi, sau đó Tô Cẩm nhíu mày lắc đầu.

“Sếp.” Tần An mở cửa đi vào, “Trác Quân An là người cuối cùng thử vai cho Trình Viễn rồi.”

“Người cuối cùng?” Lục Hi nhướng mày, nhìn thấy dáng vẻ nhụt chí của cô gái nhỏ bên cạnh, đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, an ủi nói: “Không chừng lát nữa trong số những người thử vai Mục Thành sẽ có người thích hợp mà?”

Tô Cẩm ngước mắt nhìn hắn, dựa vào bàn thở dài, tìm trong số những người chuyên đến để thử vai Trình Viễn còn không tìm được người thích hợp, huống chi là trong những người đến vì vai Mục Thành?

“Lục Hi, anh nói xem có phải yêu cầu của tôi quá cao không? Còn nhất định phải cảm giác đúng.” Tô Cẩm đột nhiên ngẩng đầu hỏi.

“Nghĩ linh tinh gì thế!” Lục Hi giơ tay gõ gõ cái trán nhẵn nhụi của cô gái, “Cầu toàn thì có gì là không đúng?”

“Ồ.” Tô Cẩm giơ tay xoa chỗ mình bị gõ, quay đầu nói với Tần An: “‘Tiếp tục đi, người tiếp theo.”

Cho dù là mèo mù va phải cá rán thì cũng phải đi va không phải sao?

Sau đó, Tô Cẩm với mong ước tốt đẹp đã phát hiện, trên thế giới này thật sự có chuyện mèo mù va phải cá rán.

Người đàn ông bước vào mặc áo sơ mi quần tây vừa người, không khác cách ăn mặc của Lục Hi là mấy, nhưng lại có khí chất hoàn toàn khác biệt.

Nếu Lục Hi ôn nhuận như ngọc, vậy người này là kiểu trầm ổn đại khí.

Ngũ quan không phải đặc biệt xuất sắc, nhưng kết hợp lại với nhau lại toát lên một loại khí chất cực kỳ trầm ổn. Trong mắt tác giả nguyên tác là Tô Cẩm, gần như trong nháy mắt liền nghĩ tới Trình Viễn – người luôn yên lặng che chở Đồng Dao giống như một người anh trai.

Bạch Hạo Tề, Tô Cẩm cúi đầu xem hồ sơ của hắn, 36 tuổi, diễn viên tuyến hai, tham diễn không ít tác phẩm, diễn tốt nhưng lại mãi không nổi tiếng.

Trước đây là diễn viên kịch nói? Ánh mắt Tô Cẩm sáng lên, thế thì diễn xuất và đài từ hẳn là đều rất tốt. Nghĩ như vậy, cô ngước mắt nhìn về phía Lục Hi chớp mắt.

“Diễn xuất không tồi.” Sau khi đám người rời đi, Lục Hi nhướng mày nhìn về phía Tô Cẩm cười nói.

“Tôi cũng thấy vậy.” Tô Cẩm cong môi nở một nụ cười xán lạn.

“Thật ra sau khi nhìn thấy người thật, tôi mới đột nhiên hiểu ra vì sao trước đây anh ta diễn tốt mà mãi vẫn không nổi tiếng.” Tô Cẩm khẽ thở dài một cái, vẻ mặt có chút cảm khái, “Có một kiểu đàn ông giống như rượu vậy, nhất định phải lắng đọng qua năm tháng mới có thể tản ra sự thuần hương thấm vào lòng người.”

Đàn ông? Rượu? Lắng đọng qua năm tháng?

Lục Hi nheo đôi mắt đào hoa lại, cụp mắt lại gần cô nhóc đang cảm khái trước mặt.

“Cẩm Nhi khen ngợi một người đàn ông trước mặt vị hôn phu của mình như 

vậy, không sợ tôi tức giận sẽ làm khó dễ anh ta sao?”

Giọng nói trầm thấp, rõ ràng là ngữ khí uy hiếp nhưng nghe lại có chút vương vấn.

Tô Cẩm nhìn đôi mắt đào hoa quyến rũ trước mặt, đột nhiên hỏi: “Anh thích tôi ở điểm nào?” Cô nhớ tới các mỹ nhân trang điểm lộng lẫy sáng nay, giơ tay sờ sờ mặt mình, “Gương mặt này sao?”

Gương mặt? Lục Hi cười khẽ.

“Từng nghe câu này chưa?”

“Hả?”

“Mê muội bởi dung sắc, trầm luân trong phẩm tính, trung trinh với ――”

Hắn vươn tay, đầu ngón tay thon dài lướt qua gò má mềm mại của cô gái.

“―― linh hồn.”