Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ

Chương 34




Khi nhìn thấy bản hợp đồng bày ra trước mặt, Tô Cẩm ngẩn ra một lúc lâu.

Sau khi ba từ chối thì cô không chú ý đến cuộc nói chuyện của hai người nữa, dù sao với tính khí văn thanh từ trong xương cốt của Tô Trình Hải, nếu đã nói là sẽ không nhận suông thì cho dù Lục Hi nói gì cũng không có tác dụng. Nhưng không ngờ ba cô lại gật đầu, tính số tài sản này lên đầu cô.

Tô Trình Hải có giữ một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà cô đã ký, thỏa thuận này được Tô Trình Hải chuẩn bị cho hai đứa con khi Tô Việt chuẩn bị tiếp quản công ty, chỉ là lúc đó trong thỏa thuận cô chỉ có 10% cổ phần Tô thị.

Bây giờ con số này đã tăng lên 35%, mặc dù có lẽ vẫn còn chênh lệch với những thứ Lục Hi mang đến, nhưng đã là mức tối đa mà Tô Trình Hải có thể đưa ra, có điều dù sao cũng là cho con gái mình, nhiều ít hơn một chút Tô Cẩm cũng sẽ không để ý.

Nhưng lần này thì hay rồi, vì chỉ thay đổi một trang nên cô thậm chí còn không cần ký tên.

“Ba……” Tô Cẩm chớp mắt, nhìn hợp đồng trong tay, không biết nên nói gì.

Chỉ là chăm chú xem TV một lát, tài sản dưới tên cô đã tăng gấp mấy lần?

“Nhận đi.” Tô Trình Hải gật đầu, trong mắt hiện lên ý cười vui mừng.

Trên đường về, Tô Cẩm dựa vào ghế da, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Vì sao đột nhiên lại cho tôi những thứ này?”

“Vì sao?” Lục Hi cầm tay lái mỉm cười, “Vừa rồi không phải chú Tô đã nói rồi sao, đây là Triệu gia bồi thường cho em.”

Tô Cẩm ngước mắt liếc hắn một cái, hừ nói: “Bịa, tiếp tục bịa.”

“Nếu em không tin……” Lục Hi nhướng mày, đôi mắt đào hoa đảo qua gương mặt tinh xảo của Tô Cẩm.

“Hửm?” Tô Cẩm quay sang nhìn hắn.

Lục Hi lắc đầu cười, tiếp tục: “Thì tôi cũng hết cách.”

Tô Cẩm vốn đang chuẩn bị nghe đáp án đột nhiên nghe một câu như vậy, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, nhìn dáng vẻ nghiêm túc lái xe của hắn, đành phải không cam lòng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiểu lên người cô, sưởi ấm nhẹ nhàng khắp người, Tô Cẩm từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trước biệt thự, Lục Hi nhẹ nhàng đỗ xe ở cửa, quay đầu nhìn về phía ghế phụ.

Ánh nắng vàng nhạt từ bên cửa sổ chiếu vào, rơi xuống đôi má trắng như sứ của cô gái, mái tóc đen nhánh bị đè ở sau đầu, lộ rõ đường nét gương mặt, lông mày đen dài đáp xuống thái dương, mắt phượng nhắm lại, khóe mắt hơi nhếch lên, hàng mi vừa dày vừa dài nhẹ nhàng cong lên hình vòng cung, rung động theo tiếng hít thở đều đều của cô gái.

Lục Hi vươn tay, đầu ngón tay thon dài di chuyển trong không trung, miêu tả dung nhan của người trước mắt, đáy mắt đào hoa tràn ra sự dịu dàng say lòng người.

Cô gái này, nội tâm có bao nhiêu kiêu ngạo, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Dù là người nhà cùng huyết thống nhưng nếu luôn để cô vào vị trí là người được lợi, có lẽ cô cũng sẽ áy náy, huống chi……

Đầu ngón tay dừng bên đôi môi đỏ mọng của cô.

Hắn cong cong khóe môi, bé con, những gì em nợ, anh sẽ trả.

――――

Ngày hôm sau chuyện Triệu thị đổi chủ đã lên trang đầu của tạp chí kinh tế tài chính và tạp chí giải trí của thành phố Thâm Hải, nhưng trước khi tình hình cụ thể được đưa ra thì phía trang giải trí đã bị một sự kiện khác đè ép xuống.

Đạo diễn thiên tài Lục Hi, phim mới, 《 Hoa hướng dương 》.

Vì Tần An đã nhận nhiệm vụ thành lập đoàn phim nên tin tức về bộ phim mới 《 Hoa hướng dương 》 của Lục Hi chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc bị lộ ra ngoài.

Mặc dù đã có bộ 《 Rung động 》trải đường, nhưng chuyện này vẫn nhận được rất nhiều tranh cãi.

Cũng không phải nhằm vào năng lực của Lục Hi, dù sao khả năng điều khiển ống kính của hắn đã được minh chứng rõ ràng trong tác phẩm trước. Điều gây tranh cãi là cốt truyện của bộ phim lần này và thể loại ‘phim truyền hình”.

Người trong giới mặc định là phim truyền hình hơn chương trình tạp kỹ, mà phim điện ảnh lại cao cấp hơn phim truyền hình.

Tục ngữ có câu “nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao”, cho nên dù là diễn viên hay đạo diễn thì thông thường đều đi từ phim truyền hình lên phim điện ảnh, hiếm khi từ phim điện ảnh quay lại phim truyền hình, trừ khi diễn viên đó đã hết thời.

Nhưng đối với Lục Hi – một đạo diễn thiên tài mà cả giới công nhận, mọi lý do đều không thành lập.

Dựa vào thành tích của bộ điện ảnh trước, hắn chỉ cần quay một bộ điện ảnh khác chất lượng trên mức trung bình là có thể củng cố vững chắc địa vị hiện tại của mình, còn nếu lại quay được một bộ điện ảnh không phân cao thấp với bộ đầu tiên thì có khả năng sẽ được đưa thẳng lên thần đàn.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt này, hắn lại để lộ tin tức muốn quay một bộ phim truyền hình. Hơn nữa còn không phải do hắn biên kịch, mà là chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết không mấy nổi tiếng.

Cho nên gần đây đầu Tần An to như cái đấu.

Có nhà báo muốn phỏng vấn Lục Hi để có tin độc quyền, có diễn viên muốn tham diễn tìm mọi cách nhờ người hỏi thăm. Một số cô gái thậm chí còn trực tiếp tự đề cử mình, hại người xử lý hòm thư công tác thay Lục Hi là hắn phải uống trà hoa cúc mấy ngày liền để hạ hỏa.

Còn tác phẩm của Tô Cẩm thì lâp tức trở nên nổi tiếng, không ít người vì tìm đọc nguyên tác vì tin tức này, có người thích có người ghét, Tô Cẩm cũng cố gắng không chú ý đến những bình luận tiêu cực đó.

Một số độc giả bị kết cục ngược đến chết đi sống lại, vì không tìm được Weibo của tác giả nên đã lập nhóm vào dưới Weibo của Tần An và Lục Hi dò hỏi có thể thay đổi cái kết ở bản truyền hình không.

Có điều ồn ào một trận như vậy, đã không còn tạp chí giải trí nào bàn tán mà chỉ còn tạp chí kinh tế tài chính nghiêm túc hơn đưa tin về Triệu thị, áp lực với phía Tô Trình Hải lập tức giảm đi rất nhiều, nội dung cụ thể về việc thu mua Triệu thị cũng không được đưa tin.

Nhưng tất cả những chuyện này đều không ảnh hưởng đến hai người đang an tâm cải biên kịch bản ở biệt thự.

Đầu tháng tám, khi tin tức bên ngoài đang ồn ào huyên náo, thời tiết oi bức hơn cũng không ngăn được sự nhiệt tình của giới truyền thông, mỗi ngày đều có thứ gọi là ‘tin tức rò rỉ’ được truyền ra qua các con đường khác nhau.

Nhưng lúc này, bầu không khí trong biệt thự của Lục Hi lại hoàn toàn tương phản.

Điều hòa trung tâm bật nhiệt độ thích hợp nhất, hai người mặc đồ ở nhà màu hồng nhạt và màu xám cùng kiểu dáng ngồi đối mặt trên sô pha, trên mặt cùng biểu lộ vẻ nghiêm túc.

Việc cải biên kịch bản đã sắp kết thúc, ý kiến của hai người luôn không bàn mà hợp trong mọi tình tiết trước đây, cho dù có chút khác nhau thì cũng có thể nhanh chóng đạt thành ý kiến chung.

Chưa bao giờ xảy ra cuộc giằng co kéo dài như vậy.

Không phải cãi nhau, chỉ là giằng co.

Đã một tiếng rưỡi trôi qua.

“Cẩm Nhi, tại sao em lại khăng khăng muốn câu chuyện này trở thành bi kịch?” Lục Hi hơi nhíu mày, lên tiếng hỏi.

Hai người bất đồng với nhau về kết cục, hắn cảm thấy nên viên mãn một chút, còn cô lại nhất định không chịu sửa kết cục.

“Bởi vì nó vốn dĩ nên là một bi kịch.” Tô Cẩm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói.

“Vì sao nhất định phải như vậy? Cho dù Đồng Dao vừa lạnh nhạt vừa mẫn cảm, nhưng không phải cô ấy cũng đã bị đả động trước sự trả giá thầm lặng của Trình Viễn rồi sao?”

Lục Hi có chút không hiểu, rõ ràng trước khi đến phần kết, Đồng Dao đã thú nhận là có bị đả động, nhưng vì sao kết cục lại bỗng nhiên cự tuyệt lời cầu hôn của Trình Viễn rồi đi tha hương một mình?

“Bị đả động, chưa chắc là yêu.” Tô Cẩm cắn môi, nói tới đây thì dừng lại một chút, cúi đầu trầm tư một lát, dường như đang sắp xếp lại lời nói của mình.

“Từ nhỏ Đồng Dao đã trường thành một mình, lại có tính cách như vậy, có những thứ đã sớm khắc vào xương cốt, mà Trình Viễn……” Ánh mắt cô xa xăm, “Đã thua bởi sự trầm lặng đó.”

Sắc mặt Lục Hi hơi trầm xuống.

Tô Cẩm lại không chú ý sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Bọn họ đã quen nhau từ lâu, thật ra, Trình Viễn càng hiểu Đồng Dao, cô ấy càng thẳng thắn với hắn nhiều chuyện thì càng đề phòng hắn hơn. Trình Viễn không dùng cách trực tiếp nhất để phá vỡ sự phòng vệ của Đồng Dao ngay từ đầu, cho nên những ngày về sau, cho dù hắn có nỗ lực như thế nào, trả giá ra sao thì cũng chỉ có thể khiến Đồng Dao quen dần với sự tồn tại của hắn, thậm chí cuối cùng còn coi hắn như người nhà.”

“Nhưng ――” cô hơi nhắm mắt lại, “Đó không phải tình yêu.”

Thưc ra, trong quyển《 Hoa hướng dương 》này, các nhân vật ít nhiều đều mang bóng dáng của cô, đặc biệt là nữ chính Đồng Dao, gần như là hồi ức của cô ở kiếp trước.

Mà nam chính Trình Viễn, cũng mang bóng dáng một người khác.

Đó là một người bệnh cô được giao sau khi đến bệnh viện. Dáng vẻ khoảng ba mươi mấy tuổi, hai chân bị hoại tử thần kinh, các chẩn đoán và phẫu thuật cần thiết đã thực hiện ở bệnh viện lớn, đến huyện nhỏ của bọn họ có vẻ chỉ để tu dưỡng.

Vì bối cảnh của hắn rất lớn nên bác sĩ phụ trách là cô thật ra cũng chỉ là trên danh nghĩa, đến tên họ thật của hắn cũng không biết, chỉ gọi hắn là Lục tiên sinh theo mọi người trong bệnh viện.

Không biết có phải vì tàn tật không mà tính cách của hắn có chút lạnh lùng, cũng có chút u ám, không mấy thích tiếp xúc với người khác.

Lúc ấy có lẽ vì thấy cô là một cô nhóc vừa mới tốt nghiệp tương đối vô hại nên hai người dần trở nên quen thuộc, đôi khi cũng sẽ trò chuyện.

Lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, mặc dù tính tình cô lạnh nhạt, đôi khi còn khá trì độn trong phương diện tình cảm, nhưng con gái trời sinh đã có giác quan thứ sáu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô cảm thấy, hắn thích cô.

Nhưng hắn không nói, có lẽ…… ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện.

Cô cũng không vạch trần, thậm chí, cô hy vọng hắn vĩnh viễn sẽ không phát hiện ra.

Bởi vì giữa bọn họ, sẽ không có bất kỳ khả năng nào cả.

Nếu đã không cho hắn được kết quả mà hắn mong muốn, thế thì cần gì phải vạch trần sự thật.

Vì cô không quen nhiều người khác phái, hiểu biết rất ít, nên khi viết 《 Hoa hướng dương 》, nam chính không khỏi mang bóng dáng của hắn.

Vốn dĩ cô cũng muốn viết một bộ hài kịch, hy vọng những người có tình đến cuối cùng có thể ở bên nhau một cách ngọt ngào.

Nhưng sửa đi sửa lại, kết cục vẫn biến thành như bây giờ.

Chung quy, vẫn không thể miễn cưỡng.

Cô gái trước mặt nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh, lại có chút đau thương.

Lục Hi cúi đầu nhìn đôi tay đan vào nhau của mình, hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mở miệng.

“Cô nhóc kia……” Hắn dừng một chút, cười khẽ, “Đúng là một con sói nhỏ mắt trắng mà.”

Tô Cẩm ngẩn ra một chút, chớp mắt, bỗng nhiên cười.

“Ai nói không phải chứ?”