Trong phòng KTV1, âm thanh hỗn tạp, những tiếng tranh cướp micro ầm ĩ, bạn bè đang chơi rất vui vẻ, còn đại thiếu gia phụ trách chi tiền thì lại ủ rũ ngồi xuống góc, không nói tiếng nào.
Tiêu Yêu Cảnh vắt chéo chân, cổ áo mở tung, ngồi nghiêng dựa vào salon một cách mệt mỏi, một tay hí hoáy với chiếc di động, bấm một dãy số nào đó, cau mày, tự giễu, rồi bấm cancel, sau đó lại bấm, lại nhăn mặt, hừ lạnh một tiếng cuối cùng vẫn cancel.
Anh chán ngán ném di dộng lên ghế, uể oải ngồi dậy, đưa tay lấy ly ruợu đặt trên bàn, ngón tay chưa chạm đến thì đã có một bàn tay trắng trẻo cầm ly rượu của anh, viên đá màu hồng đáng yêu lấp lánh trên móng tay, giây sau, ly rượu đã kề sát môi anh.
“Tiêu Yêu Cảnh?”
Cô nàng gọi chính xác tên anh, âm thanh dịu dàng không che giấu mục đích muốn làm quen.
Anh chỉ theo bạn bè đến hát karaoke, từ khi bước vào đến giờ, anh độc chiếm một góc rồi bất mãn với chiếc di động, không hề chú ý tới họ gọi những ai đến, lúc này nhìn lướt một vòng, anh mới phát hiện ra đám “cầm thú” này gọi đến rất nhiều nữ sinh trường khác để cuộc chơi thêm thú vị.
Anh nhìn cô gái đang ngoan ngoãn mồi rượu cho mình, cũng chẳng có ý chối từ, bàn tay cầm ly rượu chỉ hơi nghiêng anh nhấp một ngụm, thứ chấ lỏng đắng và chua ấy tràn xuống cổ họng, nhìn cô gái rất xinh xắn trước mặt, anh càng thêm buồn bực, quay người đi, tiếp tục trừng mắt giận dữ nhìn chiếc di dộng.
Hừ, cô ta làm trò gì thế, mới hẹn hò với anh lại ăn cơm cùng tên đàn ông khác, anh tức tối không gọi, chả lẽ cô cũng không biết đường mà gọi, giải thích, nhận lỗi rồi làm nũng ư? Hỏi anh đang ở đâu, có muốn gặp cô không, hỏi anh bây giờ mối quan hệ của hai người là gì, đó là những chuyện mà những cô gái dễ thương, khéo léo nên làm, chẳng phải cô muốn làm tâm giao của anh ư, sao lại lười biếng thế chứ!
Chiếc điện thoại trong tay bị những ngón tay hồng hồng kia rút đi mất, anh đành phải quay lại nhìn cô gái đang cười ngọt ngào kia. Những trò đùa của các cô gái vốn rất đáng yêu, nhưng hiện tại chức năng thẩm mĩ của anh đang khép kín.
“Trả tôi.”
“Anh đáng ghét quá, gọi bọn em đến lại gạt sang một bên, một mình với chiếc điện thoại. Nếu thích nhắn tin thế thì đưa số điện thoại cho em, em nhắn với anh.”
“… Tôi không nhắn tin.”
“Thế à? Không phải anh đang nhắn tin cho bạn gái sao?”
“…” Không phải anh đang gửi những tin nhắn ngọt ngào, mà là thấp thỏm đợi cuộc gọi đến.
“Thế thì, anh có bạn gái chưa?”
Thế thì, anh có bạn gái chưa? Có không? Hay là không?
“Cút đi, vấn đề đó tôi còn muốn biết hơn cô.”
“Hả?”
Nhân lúc cô nàng ngớ người, anh giật lại điện thoại, bực bội tắt máy nhét vào túi quần, đứng lên rồi tiến đến anh chàng đang cầm micro ngoác họng ra gào thét. Cậu ta không hề biết anh đang giận dữ, còn bá vai anh đề nghị hát chung, anh liếc nhìn màn hình, lời bài hát đang chạy trên đó khiến anh như hít phải một luồng khí lạnh…
Hãy hít thở dưỡng khí để đầu óc bình tĩnh, muốn em xuất hiện nhưng lại quá chậm chạp, làm sao thừa nhận rằng anh không thể thiếu em, nụ cười dù đẹp dù ngọt ngào đến mấy nếu không phải em thì cũngchẳng có gì đặc biệt, dù cuộc chơi có điên cuồng thoải mái đến đâu chỉ cần em trừng mắt là anh sẽ ngoan hiền, anh sẽ vừa ngoan ngoãn vừa chu đáo dịu dàng và ân cần ở bên cạnh em, không bao giờ thay lòng…
Micro đưa đến bên miệng anh, cậu chàng kia nhún vai bắt anh hát câu: “Anh chỉ có cảm giác với em”. Cảm thấy lời bài hát khiến mình vô cùng phẫn nổ, rồi rùng mình với chiếc micro ở trước miệng, gầm lên bằng âm thanh được khuếch đại: “Micro toàn nước bọt của cậu, tránh ra.”
Nói xong, anh mở cửa phòng, sải bước ra ngoài. Xì, cái gì mà anh chỉ có cảm giác với em, anh không thừa nhận! Anh chỉ có cảm giác với cô nàng vớ vẩn kia sao? Hứ! Anh chỉ không muốn chịu thua dễ dàng mà thôi.
Tiêu Yêu Cảnh rửa mặt trong nhà vệ sinh, tóc mái trước trán ướt sũng nước, anh không muốn tỏ ra thiểu não đáng thương, nên cố tỏ vẻ mạnh mẽ trong gương. Trong lúc nhìn vào gương để thắt cà vạt thì tấm gương phản chiếu hình ảnh quen thuộc của hai người mặc âu phục vừa bước ra từ thang máy.
Ông anh Tiêu Yêu Diệp bất hiếu và… cái tên Quý Thuần Khanh khốn kiếp suýt nữa trở thành chị dâu của anh, lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ nhưng thực chất rất bạo lực, còn đút cơm cho cô gái của anh ăn đó sao?
Tiêu Yêu Diệp với nụ cười gian tà đắc ý, cộng thêm vẻ mặt nóng nảy bị cưỡng ép của Quý Thuần Khanh, hai người một trước một sau tiến vào sảnh cà phê cao cấp bên cạnh, ngồi xuống rồi trò chuyện gì đó với vẻ rất bí ẩn.
Có thể thấy người nghiêm túc suy nghĩ vấn đề đến nỗi sắc mặt rất nặng nề thì chỉ có mỗi Quý Thuần Khanh, còn ông anh bất hiếu nhà anh lại cứ hạ thủ, muốn chạm vào tay người ta, kết quả bị tạt nguyên bình cà phê nóng vào, định đá chân với người ta, kết quả là bị phóng dao, nĩa vào người tới tấp. Mọi biểu hiện đó đều chứng minh rằng Quý Thuần Khanh vẫn rất thô lỗ vào bạo lực như năm nào, vẻ đáng thương, vô hại thuần khiết của anh ta chỉ hiểu hiện trước mặt con gái, đồ đàn ông vô sỉ!
Anh biết ngay ông anh mình chẳng thể nào từ bỏ Quý Thuần Khanh dễ dàng được, nếu không ai lại cát tấm ảnh một người đàn ông vào ví như bảo bối bao giờ, thỉnh thoảng còn lôi ra ngắm nghía và cười trộm, nhưng lại bảo với em trai rằng chỉ là tình bạn, phì, tưởng anh bị thiểu năng trí tuệ à?
Tiêu Yêu Cảnh nhếch môi cười nham hiểm, lấy chiếc điện thoại bị tắt nguồn ra, mở máy, chĩa thẳng vào hai gã đàn ông đang rất mờ ám và khó hiểu kia, bấm nút chụp hình “tách” một tiếng. Nếu đã bị anh bắt gặp thì chụp một tấm nam nam hẹn hò để thương lượng là được, dù sao danh dự của ông anh trai trong mắt anh cũng chẳng đáng giá xu nào.
Hừ một tiếng, anh nhướn mày, huýt sáo hài lòng nhìn tấm ảnh mình vừa chụp. Hừ, tưởng anh lần nào cũng ngoan ngoãn đứng chịu phạt ngoài hành lang à? Định dạy dỗ anh? Quá xem thường Tiêu Yêu Cảnh này rồi, thế nào là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa hết tội, lần này đến lượt anh dạy cho thầy Quý một bài học rồi.
1KTV: Karaoke