Vi Hoàng

Chương 79




Kiền Khánh năm thứ mười bảy, Cung Khuynh đỡ Tứ Hoàng tử đăng cơ, năm thứ hai đổi thành Khang Hòa.

Tân hoàng là người trong nội các và Tông nhân phủ cùng nhau thương lượng chọn ra, coi như là mục đích chung. Các Hoàng tử còn lại đều được phong làm Vương gia. Đại hoàng tử thụ phong Hiền thân vương. Vì vậy, Vân triều lại xuất hiện một vài vị Vương gia cao cao tại thượng nhưng tuổi còn chưa lớn.

Phụ tại, quan kỳ chí; phụ một, quan kỳ hạnh. Tam niên vô cải vu phụ chi đạo, khả vị hiếu hĩ*. Sau khi Khang Hòa tiểu Hoàng tử đăng cơ, cũng không có lập tức thay đổi niên hiệu, lúc này vẫn gọi là thời kỳ Kiền Khánh. Thậm chí các chính sách trong triều đình cũng không có phát sinh biến hóa, hết thảy đều dựa theo cựu lệ lúc Kiền Khánh đế.

(*Sách Luận ngữ của Khổng Tử nói về chữ hiếu: Khi cha còn sống, phải xem chí hướng của cha; khi cha mất, suy ngẫm về cách hành sự của cha để hiểu tâm nguyện của cha. Nếu trong ba năm mà người con nối theo chí hướng của cha thì coi là có hiếu)

Khang Hòa đế ngồi trên ngôi vị Hoàng đế bất quá là một vật biểu tượng mà thôi. Trong ánh mắt mơ màng của hắn nhìn không tới gió tanh mưa máu ờ ngày sau.

Cung Hoàng hậu, a không, giờ phút này hẳn phải xưng là Cung Thái hậu rồi, là một trong những nhân vật chủ chốt chủ trương làm việc dựa theo cựu lệ. Mà này thập phần phù hợp với lợi ích của đám bảo vệ Hoàng phái. Trên thực tế, điều này cũng phi thường phù hợp lợi ích của bản nhân Cung Khuynh. Khi Kiền Khánh đế còn tại thế, Cung Khuynh đem phần lớn thế lực nhân mạch của mình giấu ở trong thế lực của Kiền Khánh đế, bởi vậy chỉ cần thế lực của Kiền Khánh đế được phát triển, thế lực của Cung Khuynh cũng liền được phát triển.

Hiện tại Kiền Khánh đế không có ở đây, Cung Khuynh tiếp tục phổ biến chính sách hắn xác định lúc trước, là vì những chính sách kia vốn là do chính nàng thúc đẩy mà được xác lập. Nàng cùng Tô Vân Chỉ luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến Kiền Khánh đế, các nàng hai bút cùng vẽ thường thường có thể khống chế trạng thái phát triển của sự việc. Cùng lúc đó, còn có Tô gia tận dụng lực lượng ở trên triều đình, nhân thủ Cung Khuynh bồi dưỡng trước kia cũng dần dần được an bài vào vị trí thích hợp.

Kiền Khánh đế kỳ thật vẫn luôn là một quân cờ rất hữu dụng. Lúc hắn còn sống, Cung Khuynh đem bản thân ẩn giấu hoàn mỹ ở phía sau hắn; bây giờ hắn chết rồi, Cung Khuynh vẫn như cũ có thể đem hắn đưa ra làm bia đỡ đạn. Nàng để chính sách tiếp tục được thực thi, người khác liền cho rằng nàng không có tư tâm.

Nhưng trên thực tế, tất cả mọi chuyện Cung Khuynh làm cũng là vì có thể phát triển tốt nhất cho nàng.

Dã tâm được cất giấu dưới khuôn phép cũ và sự hiền lương thục đức.

Tuân thủ quy củ dường như đã thành màu sắc tự vệ tốt nhất của Cung Khuynh. Những người thống trị vì càng muốn thống trị tốt hơn, chế định ra một cái lại một cái quy tắc cho người phía dưới; những người đạo gia giả hiệu* vì càng muốn khống chế tốt hơn, chế định ra một cái lại một cái quy tắc cho các nữ nhân. Cung Khuynh sống trong những thứ này khuôn sáo này, nàng nhìn qua giống như người bị quy tắc trói buộc, nhưng mà nàng mới là người làm chủ phía sau bức màn. Đằng sau nhất cử nhất động của nàng đều ẩn chứa sự miệt thị đối với đám người đạo gia giả hiệu kia.

(*卫道士 - Wei Taoist: Bề ngoài có vẻ là người cao thượng nhưng thật chất không phải người tốt, luôn muốn khống chế người khác)

Thời gian tiếp tục vô tình trôi qua. . ngôn tình tổng tài

Mà Cung Khuynh thủy chung là một đóa sen trắng thuần khiết không tỳ vết.

Một vị Hoàng đế qua đời, lập một vị Hoàng đế khác, thời gian vẫn như cũ hoàn mỹ mà trôi qua.

"Một loại cảm giác rất kỳ diệu..." Cung Khuynh nói với Tô Vân Chỉ như thế, "Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, rõ ràng ngươi mới là người có ngôn hành cử chỉ làm cho người ta tìm không ra sai sót. Nhưng bây giờ, người dân của chúng ta hình như đang nhầm lẫn một chút. Cái này là ngươi thiên vị ta sao?"

Tô Vân Chỉ ném ra một cái liếc mắt: "Làm người hoàn mỹ vô khuyết là rất mệt a! Ta vẫn là càng thích cố tình làm bậy."

Trước khi xuyên qua Tô Vân Chỉ tương đối "Dối trá", nhưng mà mọi người đều yêu thích nàng; trước khi xuyên qua Cung Khuynh vân luôn rất lạnh lùng, vì vậy có người cảm thấy nàng quá mức cao ngạo, không dễ gần. Mà bây giờ, ở trong mắt triều thần Tô Vân Chỉ đã thành "Tiểu" nhân ương ngạnh, ngược lại Cung Khuynh đã thành một "Thánh" nhân làm cho người ta tìm không ra sai lầm. Theo những chuyện các nàng làm càng ngày càng nhiều, từ từ ở trong mắt người khác các nàng đã trở thành bộ dạng lúc trước của đối phương.

Cung Khuynh từng cảm thấy Tô Vân Chỉ "Quá giả dối", chỉ là đợi sau khi Cung Khuynh cũng trở thành một đóa "Bạch liên hoa", nàng mới biết rõ làm Bạch liên hoa cũng không phải dễ như vậy. Trong ba năm rưỡi tiếp theo, nàng đều phải gìn giữ cái hình tượng này. Dối trá, có đôi khi là vì bảo vệ mình.

Tô Vân Chỉ từng cảm thấy Cung Khuynh "Quá kiêu ngạo", chỉ là đợi sau khi Tô Vân Chỉ cũng học được phương châm làm việc "Ngươi nhìn ta thuận mắt thì nhìn, nhìn ta không thuận mắt thì cút ngay" của Cung Khuynh, nàng đột nhiên cảm thấy phương châm sống như vậy kỳ thật rất thích hợp với nàng. Cho tới bây giờ nàng chưa từng thoải mái như vậy.

Kỳ thật Cung Khuynh đối với Tô Vân Chỉ từng có một loại tự cho là đúng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nàng cảm thấy làm người cần gì phải mệt mỏi giống như Tô Vân Chỉ vậy?

Tô Vân Chỉ đối với Cung Khuynh cũng từng có một loại không tự biết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Phải biết người kiêu ngạo rất dễ dàng kéo theo cừu hận!

Khi đó các nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sở dĩ có loại tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đó đều là do có đề ý đến.

Khi đó các nàng khẳng định không thể nào tưởng tượng được, sẽ có một ngày như vậy, Tô Vân Chỉ không có chút hình tượng nào mà tựa vào trong lòng Cung Khuynh. Tô Vân Chỉ cọ cọ nhè nhẹ đổi một tư thế. Giờ phút này nàng đang nằm ở trên giường của Cung Khuynh, gác đầu lên đùi Cung Khuynh. Nàng đang dùng loại tư thế nằm này để đọc sách.

Cung Khuynh nhịn không được bật cười. Giống như từ sau đêm hôm đó, ở trước mặt nàng Tô Vân Chỉ lại càng ngày càng phóng túng chính mình rồi.

Ở trong lòng một con mèo nhỏ, nàng mới là Thượng Đế, nàng không thể bị bất luận kẻ nào thuần dưỡng, mọi người chỉ có thể chờ đợi nàng đến thuần dưỡng. Chỉ có nàng muốn thứ gi đó, mới đáng giá nàng bỏ sức ra theo đuổi. Đối với sự chủ động dâng hiến tất cả của người khác, nàng luôn thờ ơ. A, này nghe ra tựa hồ có chút ác liệt, mà trên thực tế, đại bộ phận động vật họ nhà mèo đều là loại sinh vật tàn hẫn như vậy. Cho nên, nếu như muốn thuần dưỡng một con mèo, liền cần phải lập ra tầng tầng cạm bẫy, dụ dỗ cho trong lòng của nàng sinh ra khát vọng. Khi nàng chủ động tới gần ngươi, như vậy ngươi liền thành công được một nửa.

Cung Khuynh lo lắng Tô Vân Chỉ đọc sách như vậy sẽ làm hư mắt, nên nói: "Ngươi kiềm chế một chút, bây giờ cũng không có nơi cắt mắt kính."

"Trước kia ta liền thích nằm ở trên giường đọc sách, cũng không có làm hư mắt a!" Tô Vân Chỉ lơ đễnh nói.

"Ngươi không cận thị? Ta rõ ràng đã từng thấy ngươi mang kính sát tròng." Cung Khuynh có chút kinh ngạc nói. Nàng vẫn cho là trước khi xuyên qua Tô Vân Chỉ bị cận thị nhẹ. Vả lại bình thường Tô Vân Chỉ cũng rất thích nheo mắt lại nhìn người khác, đây không phải là thói quen của người bị cận thị mà không đeo kính sao.

"Đó là đeo lens! Lúc trung nhị rất thích đeo lens, sau đó cũng không đeo nữa." Tô Vân Chỉ nói. Khi đó nàng đặc biệt say mê văn hóa Gothic, còn từng tưởng tượng chính mình sẽ là một ma cà rồng. Theo ý của nàng đám ma cà rồng vì tình yêu mà từ bỏ sự bất tử trong tiểu thuyết đều quá ngu xuẩn.

"A." Cung Khuynh thuận miệng lên tiếng.

Tô Vân Chỉ lại lật một trang sách trong tay. Cung Khuynh ngắt lấy một miếng bánh gạo nếp đưa tới bên miệng Tô Vân Chỉ.

Tô Vân Chỉ rất tự nhiên mà ngậm lấy miếng bánh gạo nếp. Sau khi nàng nhai hai cái liền cảm thấy không thích hợp lắm, nói: "Đây là bánh nhân hạt vừng. Ta muốn ăn bánh nhân đậu xanh. Ngươi nhìn những cái bánh nhỏ trên dĩa điểm tâm kia, màu đen là bánh nhân hạt vừng, màu vàng là bánh nhân đậu xanh, không cần lại lấy sai."

"Ta cảm thấy bánh nhân hạt vừng ăn ngon hơn." Cung Khuynh nói.

Dung túng một con mèo, nhưng thật sự cũng rất thích khi dễ con mèo kia, Cung Khuynh cảm thấy bản thân đúng là người có không ít ác thú vị.

Tô Vân Chỉ tức giận mà nhai bánh gạo nếp nhân hạt vừng trong miệng, quyết định không tiếp tục để ý đến Cung Khuynh.

Ân, hai phút tiếp theo cũng không muốn để ý.

Sau khi trải qua sự kiện ôm nhau dưới tấm áo choàng trong đêm gió thu trăng lạnh kia, hình thức ở chung giữa các nàng liền xảy ra một chút biến hóa hết sức rõ ràng. Nhưng mà, hai người đều không có nói một lời xác minh nào về mối quan hệ của cả hai. Các nàng vẫn luôn lựa chọn chưa nói rõ bất kỳ cái gì.

Hai người đều quá thông minh, dù ngay từ đầu Tô Vân Chỉ là bị lừa, nhưng Cung Khuynh không có cách nào lừa gạt nàng cả đời.

Mưu kế chồng chất của Cung Khuynh chỉ có thể tạo nên một lực đẩy cho Tô Vân Chỉ, người chân chính có thể làm ra quyết định vẫn là Tô Vân Chỉ.

Cung Khuynh vốn cho là nàng còn phải chờ thêm thời gian dài nữa.

Bất quá, tốc độ phản ứng của Tô Vân Chỉ có chút quá nhanh.

Rất hiển nhiên, tầm quan trọng của Cung Khuynh đối với Tô Vân Chỉ, so với trong tưởng tượng của Cung Khuynh còn lớn hơn nhiều.

Đối rất nhiều chuyện kỳ thật trong lòng các nàng đều biết rõ, nhưng mà các nàng tựa hồ đang chơi trò "Ai mở miệng trước người đó liền thua". Hai người đều quá kiêu ngạo, vì vậy chuyện này dường như liền biến thành sự quật cường cuối cùng của các nàng. Này nghe ra tựa hồ có một chút vi diệu, lại có một chút hiếm thấy, người bình thường hẳn là đều không thể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà, hai người các nàng tựa hồ cũng rất hưởng thụ loại trạng thái bây giờ. Đúng, các nàng đang hưởng thụ.

Tô Vân Chỉ còn chưa có quyết định sẽ chịu trách nhiệm đối với một mối quan hệ.

Không sao, Cung Khuynh có thể đợi.

Cung Khuynh hiểu rất rõ Tô Vân Chỉ. Tô Vân Chỉ do dự cũng không phải vì nàng chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, hoàn toàn ngược lại, thật ra là vì Tô Vân Chỉ đã bắt đầu nghiêm túc. Khi một người có thói quen bất cần đời bỗng nhiên muốn nghiêm túc, nàng có thể trở nên nghiêm túc hơn bất luận ai khác trên đời.

Cho nên, Cung Khuynh chỉ cần chờ đợi là được rồi.

Tất cả lấy "Cùng một chỗ" làm mục đích cuối cùng mà xuất hiện mập mờ, tên gọi chân thực của loại hành vi là "Vung lương cẩu".

"Bánh nhân đậu xanh đã ăn hết rồi, chỉ còn lại bánh nhân hạt vừng cuối cùng thôi. Ngươi không muốn, vậy thì ta ăn." Cung Khuynh cầm một miếng bánh lên, trước tiên là đùa đùa trước ánh mắt Tô Vân Chỉ, sau đó đem miếng bánh bỏ vào trong miệng của mình. Nàng cắn một phần hai cái bánh.

Loại bánh điểm tâm này rất nhỏ, rất thích hợp bỏ vào miệng ăn hết một lần.

Cung Khuynh cắn một phần hai cái bánh, một nửa kia kỳ thật chỉ còn lại có một chút, ở giữa hai bờ môi của nàng lộ ra một chút màu trắng. Tô Vân Chỉ đem sách trong tay ném đi, động tác nhanh nhẹn mà leo lên. Nàng dùng hai cánh tay ôm lấy khuôn mặt Cung Khuynh, chủ động tiến lên cắn lấy nửa miếng điểm tâm kia, tức giận nói: "Ai nói ta không muốn? Hừ, bánh nhân hạt vừng cũng ăn rất ngon a."

"Rất ngọt a." Cung Khuynh nói. Sau đó, nàng nhịn không được liếm lên bờ môi của mình một chút.

"Bình thường a, ta cảm thấy bánh nhân đậu xanh càng ngọt hơn một chút." Tô Vân Chỉ nhìn về phía cái đĩa điểm tâm, rõ ràng còn dư nửa đĩa a!

"Ta là nói ngươi." Cung Khuynh nói.