Vi Hoàng

Chương 69




Kiền Khánh đế hôn mê quá lâu, tình trạng của hắn còn muốn tệ hơn một chút so với trong dự đoán của Tống Thái y. Ánh mắt của hắn mơ hồ không thể nhìn thấy, hơn nữa đầu óc cũng không phải quá tỉnh táo, Tô Vân Chỉ liền úp sấp ở cạnh giường, giả bộ một bộ dạng vui đến phát khóc, kích động kêu hai chữ "Hoàng thượng".

Khi Thường Hữu Phúc không để ý đến hình tượng mà chạy từ bên ngoài vào, Tô Vân Chỉ vẫn một khắc cũng không ngừng hô hào.

Thường Hữu Phúc không để ý tới Thục phi, quỳ đến bên giường Kiền Khánh đế. Hắn đúng là nô tài có lòng trung thành, toàn bộ kích động của Tô Vân Chỉ là nhờ thực lực diễn xuất, nhưng sự kích động của hắn lại là xuất phát từ nội tâm. Bởi vì quá coi trọng Kiền Khánh đế, hắn thậm chí không dám đụng vào Kiền Khánh đế, hơn nữa hắn khống chế không nổi thanh âm của mình, các loại tâm tình phức tạp đan vào cùng một chỗ, ngay cả một câu trong miệng của hắn cũng phát không ra, chỉ còn lại có tiếng ngẹn ngào "Ô ô".

Từ trong cổ họng Kiền Khánh đế cố phát ra âm thanh "A", hắn cũng không thấy rõ bất kỳ cái gì, không có chỗ nào là không đau đớn thậm chí hắn không thể khẳng định mình là còn sống hay không, nhưng mà hắn nghe được thanh âm của Thường Hữu Phúc. Hắn muốn nắm lấy tay của Thường Hữu Phúc, giống như là khi hắn còn bé thường xuyên làm như vậy.

Tô Vân Chỉ có chút khẩn trương mà nhìn một màn này. Đối với nàng mà nói, giờ phút này chính là bình minh cuối cùng trước khi bóng đêm đến, nhưng cũng là bình minh trước bóng đêm tối tăm nhất. Nếu như vào lúc này Kiền Khánh đế nói với Thường Hữu Phúc nhưng thứ không nên nói, vậy nàng liền không thể không khiến cho Thường Hữu Phúc "Tuẫn chủ mà đi" rồi.

Thục phi nương nương cảm thấy bản thân thật sự là quá giả nhân giả nghĩa rồi, dù đã đến thời khắc thế này, nàng vẫn như cũ đều muốn làm một người tốt.

Thường Hữu Phúc biết rõ Kiền Khánh đế có lời muốn tự nói với bản thân, hắn đã hoàn toàn mất đi sự an phận của nô tài, bất chấp Thục phi đang nhìn bên cạnh, vội vàng từ tư thế quỳ đổi thành tư thế nửa ngồi, nhưng mà đem tay của mình nhét vào trong tay Kiền Khánh đế, lỗ tai để sát vào khóe miệng Kiền Khánh đế.

Kiền Khánh đế đã dùng hết một chút sức lực cuối cùng, siết thật chặc tay Thường Hữu Phúc. Môi của hắn khép khép mở mở, mỗi một âm phát ra đều rất thống khổ.

"Muốn, muốn sớm, sớm..." Kiền Khánh đế đã tiêu hao hết sức lực mới thốt ra được mấy chữ này.

Sắc mặt Tô Vân Chỉ bi thương, toàn bộ cơ thể cũng đã căng cứng, đến cùng Kiền Khánh đế có tính toán gì không, là nhớ lập người thừa kế sớm một chút, hay là muốn làm cái gì sớm một chút? Đến loại thời điểm mấu chốt nhất này, người duy nhất Kiền Khánh đế tín nhiệm quả nhiên chỉ có một mình Thường Hữu Phúc mà thôi. Hắn căn bản cũng không có đem tâm ý chia cho Tô Vân Chỉ. Mà nếu như nhưng gì hắn nói với Thường Hữu Phúc có xung đột với phần thánh chỉ Tô Vân Chỉ đã viết xong, vậy tính mạng của Thường Hữu Phúc liền không giữ lại được nữa a.

"Hảo hảo hảo, muốn bánh ngọt nhân mứt táo sơn dược, nô tài tự mình làm, Hoàng thượng ngài phải mau chóng khỏe lại a!" Thường Hữu Phúc khóc nói.

Tô Vân Chỉ thở ra một hơi thật lớn.

Bánh ngọt nhân mứt táo sơn dược, này cũng không thể xem là cái gì đáng giá, nhưng là đối với Kiền Khánh đế khi còn bé mà nói, bánh ngọt nhân mứt táo sơn dược Thường Hữu Phúc làm cho hắn lại là món ăn ngon nhất trên thế gian. Sau này, khi hắn làm Hoàng đế rồi, về mặt chính sự hai vị Thái hậu một mực hạn chế hắn, trong vấn đề ăn uống vui chơi lại vẫn luôn dung túng cho hắn. Hắn là Hoàng đế, hắn có được thiên hạ, vì vậy hắn đã thật lâu không có ăn bánh ngọt Thường Hữu Phúc tự mình làm rồi.

Sai khi nhận được lời cam đoan của Thường Hữu Phúc, dường như cuối cùng Kiền Khánh đế đã không có gì tiếc nuối nữa, khí lực trên tay hắn dần dần biến mất.

Thường Hữu Phúc vội vàng cầm lấy cánh tay đang dần trượt xuống của Kiền Khánh mà nâng lên, đem chính gương mình mặt dán ở trên tay Kiền Khánh đế: "Hoàng thượng! Hoàng thượng! Hoàng thượng!" Ba tiếng này của hắn, một tiếng lại một tiếng vang lên, đến một tiếng cuối cùng, thanh âm sắc nhọn tựa như tiếng than của chim Đỗ Quyên.

Tô Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt Kiền Khánh đế, đôi mắt không cam lòng nhắm lại kia theo thời gian trôi qua mà dần dần mất đi thần thái.

Lúc Đài Nguyên Gia vội vàng chạy đến, Thường Hữu Phúc hận không thể khóc ngất đi, tiếng nói của hắn khàn khàn, đã không thể phát ra được thanh âm bình thường. Mà Thục phi nương nương chính là đang ngơ ngác ngồi ở bên giường, hai mắt vô thần. Nếu như nàng thật sự là một đóa hoa, vậy nàng đã héo rũ rồi. Trong lòng Đài Nguyên Gia tối càng thêm trầm xuống.

Kiền Khánh năm thứ mười bảy, Hoàng đế băng hà.

Mọi thứ trong Cần Chính điện đều rất loạn. Đài Nguyên Gia cảm thấy cả đầu đều đau, nếu như có thể, hắn cũng muốn giống như Thường Hữu Phúc dứt khoát tan vỡ mà khóc ngất đi, nhưng mà hắn không phải Thường Hữu Phúc, cho nên hắn không thể ngất đi. Hoàng thượng chết rồi, Thái tử còn chưa lập, thế cục kế tiếp không cần nghĩ cũng biết loạn đến cỡ nào! Những đám đại thần trong triều mỗi người đều có dã tâm, những đám thế gia có quyền thế không nhỏ kia đều mơ tưởng vươn tay ra.

Ngay cả với bản nhân Đài Nguyên Gia mà nói, chỉ cần ngồi trên ngôi vị Hoàng đế chính là một trong sáu vị nhi tử của Kiền Khánh đế, như vậy vô luận ai là tân hoàng, với hắn mà nói đều không có bất kỳ cái gì khác nhau. Nhưng mà, sự tình là không đơn giản như vậy. Quá trình xác định tân hoàng chính là quá trình xáo trộn quyền thế khắp nơi ở Vân triều.

Dù cho trước khi chết Kiền Khánh đế có để lại một câu khẩu dụ cũng tốt a! Vậy bọn họ đã biết nên ủng hộ ai!

Đài Nguyên Gia bỗng nhiên đưa mắt hướng về phía Thục phi nương nương. Thục phi nương nương dường như đã trở nên ngơ ngẩn. Trên mặt nàng không có biểu tình gì, nàng không khóc cũng không làm loạn. Nhưng mà Thục phi nương nương như vậy ngược lại càng thêm làm cho người khác đau lòng. Đài Nguyên Gia là thủ lĩnh Cấm quân, lúc trước bái kiến qua Thục phi nhiều lần, mỗi một lần nàng đều chói lọi như là ánh mặt trời mới lên. Nhưng mà, bên người Thục phi nương nương lúc này đã không có một chút hơi thở sống động nào.

"Nương nương, Hoàng thượng có để lại khẩu dụ gì không?" Đài Nguyên Gia không đành lòng quấy rầy Thục phi, nhưng lại đem toàn bộ hy vọng đặt ở trên người Thục phi.

Tô Vân Chỉ từ từ quay đầu, nàng tựa hồ phản ứng thật lâu, mới hiểu được Đài Nguyên Gia đang nói cái gì. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Đài Nguyên Gia, nhưng mà ánh mắt của nàng lại lướt qua người của hắn, nhìn về phía một điểm hư không. Lại qua rất lâu, nàng bỗng nhiên giống như đã tan vỡ mà bật khóc.

Đài Nguyên Gia lờ mờ có thể nghe được trong tiếng khóc của Thục phi nương nương phát ra một đôi lời nói giống như là "Ngươi lại nhẫn tâm như vậy".

Trong nội tâm Đài Nguyên Gia nhảy dựng, chẳng lẽ Hoàng thượng định để cho Thục phi tuẫn...? Đối mặt với một người hoạt sắc sinh hương như Thục phi nương nương, Đài Nguyên Gia bỗng nhiên liền sinh ra vài phần không đành lòng. Trong lòng của hắn thậm chí còn toát ra vài phần ý niệm không nên có trong đầu, hắn cảm thấy bản thân có thể giữ bí mật cho Thục phi.

Đúng, chỉ cần bọn họ không nói, ai có thể biết được Hoàng thượng hạ khẩu dụ muốn Thục phi tuẫn táng?

Nếu như Thục phi chỉ là một nữ nhân không có mỹ mạo, Đài Nguyên Gia sẽ không vì cái chết của nàng mà cảm thấy đáng tiếc; chỉ là Thục phi không chỉ có mỹ mạo, nàng còn thông minh, nàng còn dũng cảm quả quyết, từ sau khi Kiền Khánh đế hôn mê, nhưng chuyện nàng làm để bảo vệ Hoàng thượng đều được Đài Nguyên Gia tận mắt trông thấy, khắc ghi ở trong lòng.

Đài Nguyên Gia đối với Thục phi đã có một loại không tự biết động tâm. Hắn lại cho rằng loại tâm tình này hẳn là quy kết là "Thưởng thức".

Tô Vân Chỉ không biết Đài Nguyên Gia đang nghĩ đến cái gì. Bây giờ đã đến thời khắc quan trọng nhất, nhất cử nhất động của nàng liền phải tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm, cho nên nàng phải khóc, bởi vì ở thời khắc như thế này vai trò Thục phi nương nương của nàng là nhất định phải khóc. Đợi đến lúc rút cuộc khóc đủ rồi, đôi mắt Tô Vân Chỉ đã sưng đến có chút không mở ra được. Nàng xoa xoa nước mắt, chậm rãi đứng lên, đem một thân yếu ớt đổi thành một thân kiên quyết.

"Bổn cung phụng khẩu dụ của Hoàng thượng viết thành một đạo thánh chỉ. Đài đại nhân, làm phiền ngài mời các đại thần nội các đến đây a, bổn cung muốn tuyên chỉ ở trước mặt mọi người." Tô Vân Chỉ đứng đó, dường như muốn bị nội dung trên thánh chỉ ép sụp đổ, nhưng mà nàng vẫn luôn cắn răng, không nguyện ý để cho mọi người nhìn thấy sự chật vật của nàng. Nàng dừng lại vài giây, còn nói: "Cũng mời các vị Vương gia đến đây, không cần bỏ sót bầt kỳ một vị nào."

Chỗ hậu cung tiếp kiến ngoại thần là ở Diên Xuân các. Tô Vân Chỉ đã ngồi thượng vị.

Các Đại thần nội các và Vương gia rất nhanh tới đông đủ. Đối với chuyện Thục phi nương nương muốn tuyên thánh chỉ, trong nội tâm mọi người cũng đã mơ hồ có một chút suy đoán. Kinh sư đã giới nghiêm. Hoàng thượng chết rồi, việc quan trọng nhất không phải khóc tang, cũng không phải để cho tất cả chùa miểu gõ chuông ba vạn. Việc cấp bách bây giờ là muốn xác định tân quân. Dựa vào sự ân sủng của Hoàng thượng đối với Thục phi nương nương, chẳng lẽ lúc hắn lâm chung đã đem quyền lựa chọn tân quân giao cho Thục phi?

Một ít đại thần đã nhíu lông mày lại.

Coi như trong tay Thục phi nương nương có một đạo thánh chỉ thì thế nào, Hoàng thượng hôn mê lâu như vậy, ai biết được ở thời khắc cuối cùng có thật sự thanh tỉnh hay không, bọn hắn hoàn toàn có thể nói đạo thánh chỉ này là do Thục phi ngụy tạo! Phải biết, danh tiếng của Thục phi đối với các vị đại thần vẫn luôn không tốt lắm.

Cho nên nói, người muốn mưu tính thì tiếp tục mưu tính, người muốn khuấy cho nước đục thì tiếp tục khuấy cho nước đục, người không hài lòng tân quân được lựa chọn trong thánh chỉ tất nhiên cũng có thể tiếp tục không hài lòng. Thục phi một nữ nhân, cho dù có thánh chỉ cũng áp không được thế cục đang loạn!

Cả người Tô Vân Chỉ có vẻ vô cùng mỏi mệt.

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều cho rằng Thục phi nhất định đã tìm được chỗ tốt trong thánh chỉ, chỉ có Đài Nguyên Gia nhìn ra sự bất ổn của Thục phi. Nếu như trước khi chết Kiền Khánh đế trải đường tốt cho Thục phi rồi, như vậy giờ phút này coi như là Thục phi đau lòng không thôi cì cái chết của Hoàng thượng, chỉ là nàng hoàn toàn không cần lo lắng cho tình cảnh của mình.

Nhưng bây giờ, Thục phi rõ ràng đã muốn lung lay sắp đổ. Nàng bất quá là đang cố gắng chống đỡ mà thôi!

Đúng rồi, trước đây không lâu Thục phi còn khóc nói rằng Hoàng thượng đối với nàng quá mức nhẫn tâm. Đài Nguyên Gia nhịn không được lo lắng thay cho Thục phi.

Ở trước mặt mọi người, Thục phi chậm rãi rút thánh chỉ từ trong tay áo ra. Ánh mắt của mọi người đều rơi vào đạo thánh chỉ này. Thứ viết phía trên đó sẽ quyết định thế cục kế tiếp nên biến hóa như thế nào. Thục phi nương nương từng câu từng chữ mà đem trên thánh chỉ đọc ra. Theo thanh âm tuyên đọc thánh chỉ của nàng, tất cả tính toán của mọi người đã thành vô ích, bởi vì Kiền Khánh đế đúng là đã hạ ra một đạo thánh chỉ ngoài dự đoán nhất, nhưng cũng lại thích hợp nhất.

Đài Nguyên Gia cùng những người khác quỳ xuống đất hô lớn Ngô hoàng vạn tuế, lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ sự đau khổ của Thục phi nương nương.

Hiển nhiên Hoàng thượng sủng ái Thục phi nương nương như vậy, nhưng mà hắn vì ổn định triều cương, lại dành toàn lực mà cất nhắc "Cừu địch" của Thục phi nương nương—— Cung Hoàng hậu. Không, chẳng mấy chốc sẽ là Cung Thái hậu rồi. Một khi Cung Thái hậu nắm giữ quyền hành, Thục phi đã từng đối đầu với nàng tất nhiên cũng không có kết cục tốt.

Đạo thánh chỉ này là khẩu dụ của Kiền Khánh đế mà tự tay Thục phi viết xuống. Tại một khắc cuối của sinh mệnh, hắn đối với Thục phi quá mức tàn nhẫn.

Không có ai hoài nghi Thục phi nương nương động tay chân trong thánh chỉ. Bởi vì phần thánh chỉ này đối với nàng không có một chút lợi ích. Không có ai hoài nghi nàng và Cung Hoàng hậu liên thủ làm ra tất cả mọi chuyện, bởi vì quan hệ thù địch giữa các nàng là không thể điều hòa, cũng bởi vì Cung Hoàng hậu đã tự bế cung cầu phúc rồi.

Tô Vân Chỉ khép thánh chỉ lại, vô lực đưa cho Đài Nguyên Gia. Sau đó, nàng đứng dậy rời đi, trong nháy mắt khi đứng dậy thậm chí còn có chút ít lảo đảo.

Đài Nguyên Gia cầm thánh chỉ đưa cho Thủ phụ đại thần. Thánh chỉ này là phải lưu trữ lại.

Trong thánh chỉ, Hoàng thượng đúng là đem nhi tử của Hoàng hậu phong làm Thái tử. Cung Hoàng hậu chưa có thân sinh nhi tử, chỉ là nếu như thánh đã viết như vậy, vậy nàng hoàn toàn có thể đem một vị nhi tử của thứ thiếp nhận làm thân sinh. Mà chỉ cần nàng nhận một nhi tử, tân quân dĩ nhiên là đã được xác lập. Trưởng tử danh chính ngôn thuận kế vị.

Bởi vì đạo thánh chỉ này, cấm quân, thủ vệ quân, hai đại doanh vùng ngoại thành vì bảo vệ Hoàng quân đều có thể hợp tình hợp lý mà đứng ở phía bên Cung Hoàng hậu.

Người muốn làm loạn bởi vì bốn chữ "Con của Hoàng hậu" cũng làm loạn không nổi. Bởi vì, mặc kệ bọn hắn hao hết tâm sức đưa vị Hoàng tử nào lên ngôi vị Hoàng đế, bọn hắn đều khó có khả năng chiếm được thứ tốt từ việc đó. Lúc này Cung Hoàng hậu, ngày sau là Cung Thái hậu, nàng mới là người chiến thắng lớn nhất.

Thế lực khắp nơi muốn động tay động chân vào việc lựa chọn tân hoàng, kỳ thật đều là muốn lập Hoàng tử thân cận với phe mình lên làm Hoàng đế; mà bây giờ bốn chữ "Con của Hoàng hậu" có nghĩa tân hoàng tất nhiên đã thành nhi tử của Hoàng hậu. Đương nhiên, thanh danh của Hoàng hậu vô cùng tốt, nàng nhất định sẽ hảo hảo phò tá tân quân.