Vì Hận Mà Yêu

Chương 26






Trong căn phòng xa hoa, hiện hữu hai thân ảnh một nam một nữ đang quấn dính lấy nhau mà thở dốc. Sau khi trận kích tình qua đi, Mặc Thiên mỉm cười mê hoặc nhìn nữ nhân trong lòng mình:

- Hạ Băng, tôi có vài phi vụ làm ăn muốn tìm người hợp tác uy tín một chút mà thật sự khó quá, em đi du học về chắc cũng có chút mối quan hệ chứ.

- Mặc Thiên, em thì không có nhưng ba em chắc có.

- Vậy thì không được rồi, ba em chắc sẽ không giúp tôi.

- Sao lại không? Chẳng phải mình sắp kết hôn sao?

- Sắp kết hôn thì sao? Ba em vẫn luôn cử người theo dõi tôi trong khi em thấy đấy ngoài công ty ra tôi lúc nào cũng cùng em một chỗ.

- Mặc Thiên, là ba em lo anh sẽ phản bội em thôi. Được rồi, để em về nói chuyện với ba.

- Không được, nếu em mà nói Tổng cục trưởng sẽ nghĩ tôi lợi dụng em, tôi không thích như vậy.

- Vậy sao được?

- Những phi vụ làm ăn ba em chắc có lưu vào đâu đó chứ?

- A, có. Em thấy ông ấy có một quyển sổ thi thoảng lại thấy ông ấy lôi ra ghi chép gì đấy rồi cười một mình. Nhưng mà em thật không biết ông ấy cất nó ở đâu?

Mặc Thiên lúc này bờ môi khẽ cong lên, bàn tay không yên phận mà vuốt ve nơi đẫy đà của Hạ Băng, thanh âm lại dịu dàng đến mê hoặc

- Vậy em có thể giúp tôi tìm nó được không, em có thể chụp lại cũng được. Tôi chỉ cần địa chỉ của một vài người cũng được.

Hạ Băng lúc này bị hành động của hắn làm cho hưng phấn, rướn người lên hôn nhẹ và môi hắn, bàn tay ve vãn trước ngực:

- Mặc Thiên, anh không cần phải nói, em chắc chắn sẽ giúp anh.

Mặc Thiên nghe được câu trả lời vừa ý, bàn tay mạnh bạo xoa bóp bầu ngực ả làm Hạ Băng khẽn rên lên một tiếng, thì thầm vào tai ả:

- Muốn sao?


Ả mơ màng khẽ gật đầu một cái, hắn liền xoay người đặt ả dưới thân, không dạo đầu cũng không chậm rãi, hắn điên cuồng mạnh bạo mà ra vào, tầm nhìn xoáy sâu vào gương mặt nữ nhân ở dưới đang rên rỉ khẽ cười khinh bỉ một cái mà động thân mạnh hơn.

Trận kích tình qua đi, Mặc Thiên với lấy chiếc áo choàng đi vào nhà tắm, mặc ả ở đấy loã lồ như vậy. Bỗng chợt chuông điện thoại của ả vang lên, Hạ Băng mệt mỏi nhấc máy:

- Hãy cẩn thận cô thư ký của anh ta, nếu không muốn mất anh ấy?

Câu nói của đầu bên kia khiến ả bật dậy:

- Ngươi là ai?

- Cô không cần biết, ta chỉ là có lòng nhắc nhở, Lam Diễm Nguyệt không dễ đối phó đâu.

Không kịp để ả nói gì, đầu bên kia liền tắt máy. Hạ Băng siết chặt chiếc điện thoại trong tay, tầm mắt hướng về phía phòng tắm quét lên một tia sắc lạnh:

- Lam Diễm Nguyệt, cô dám đấu với tôi sao?

Ngày hôm sau cô quay trở lại công việc, hắn hôm nay lại vắng mặt cả ngày. Diễm Nguyệt khẽ cười miệt: người ta đã có nữ nhân mới, cô còn quan tâm sao. Thấy cô cứ ngồi suy tư như vậy, Nhã An liền đi tới vỗ vai cô:

- Diễm Nguyệt, có chuyện gì sao?

Câu hỏi của Nhã An làm cô bừng tỉnh, gượng lấy một nụ cười:

- Làm gì có!

- Mình trông sắc mặt cậu rất kém, dạo này không ăn uống được sao? Cậu gầy đi nhiều rồi!

- Uhm, dạo này dạ dày mình không tốt, ăn vào là lại nôn ra.

Câu vừa dứt là trận buồn nôn kịch liệt kéo đến, Diễm Nguyệt lại phải vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, Nhã An thấy vậy cũng lo lắng theo sau vuốt lưng cho cô:

- Diễm Nguyệt, cậu không đi khám sao?

Cô với tay lấy chút giấy đưa lên lau miệng rồi mệt mỏi nói:

- Không có gì nghiêm trọng lắm đâu, chắc dạo này do mình ăn uống không điều độ.

- Diễm Nguyệt, có bệnh phải chữa, nghe lời mình, đi khám đi.

- Được rồi, tí nữa mình sẽ về sớm rồi đến bệnh viện.

Chiều hôm ấy Diễm Nguyệt tan làm sớm ra ngoài vẫy tay bắt xe. Bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại, một tên áo đen bước xuống nhanh tay bịt một chiếc khăn vào miệng Diễm Nguyệt rồi lôi cô lên xe lao đi.

Cách đó không xa, một chiếc xe khác cũng nổ máy bám theo, người trong xe nhanh chóng bấm điện thoại:

Bang chủ, Lam tiểu thư vừa bị một chiếc xe bắt đi.

- Mẹ kiếp, bám theo cho ta.

Lord tắt máy rồi đưa tay với lấy chiếc áo vội vàng đi ra ngoài.

Trong một căn phòng, Diễm Nguyệt mở mắt nhưng chỉ thấy một màu đen huyền bí, cô cảm nhận mình đang được đặt trên một chiếc giường mềm mại, đầu óc cô lại mơ hồ, Diễm Nguyệt cố dùng sức đưa tay lên tháo chiếc khăn bịt mắt nhưng tay chân lại không có một chút sức lực nào. Bỗng cô nghe được tiếng động có người mở cửa, là giọng nam nhân:

- Chiều cô ta một chút, nhớ quay cận cảnh cho sắc nét vào, xong việc sẽ có thưởng thêm.

- Dạ, dạ, tôi sẽ cố gắng làm tốt

Diễm Nguyệt nghe vậy bỗng hoảng sợ, hai tay chống xuống giường gắng sức lùi lại nhưng không thành. Cảm nhận được chiếc giường bị lún xuống, cô run rẩy với hai hàng nước mắt, bờ môi khẽ mấp máy:

- Làm...ơn!

Nam nhân kia dường như không thương cảm mà lại mỉm cười man rợ:

- Mỹ nhân, để tôi giúp em hưng phấn.

Bàn tay bẩn thỉu túm lấy chân cô vuốt ve rồi rừ từ đi lên đùi, bắt đầu lần mò vào trong váy, tay kia của hắn cầm một chiếc máy quay mini dò dẫm đi theo. Diễm Nguyệt kinh hãi nước mắt ướt đẫm cả tấm vải che, hơi thở yếu ớt chỉ biết gắng sức mà mấp máy đôi môi:

- Đừng...làm ơn...!

Khi bàn tay chuẩn bị chạm vào nơi hoa viên ấy, cánh cửa chợt bật tung ra "RẦM"


Một tiếng. Nhanh như chớp một bóng người lao đến giật chiếc máy quay trong tay hắn dùng lực mạnh nhất đập thẳng vào đầu hắn. Mảnh vỡ văng tung toé, kéo theo máu chảy đầm đìa. Tên kia bất ngờ lảo đảo ngã lăn xuống đất, nam nhân trước mặt hắn toát ra tia giết người, thanh âm lạnh lẽo đến rùng mình:

- Đem hắn về, đợi ta xử.

- Dạ, bang chủ!

Hai người khác bước đến kéo tên kia ra ngoài, Lord lúc này mới dãn mặt bước đến chỗ cô tháo mảnh vải che mắt xuống. Diễm Nguyệt bị ánh sáng chiếu vào bất ngờ khẽ nhíu mày từ từ mở mắt, thanh âm lại mê hoặc lòng người:

- Lord!

Nữ nhân trước mặt anh lúc này quyến rũ xiêu lòng người. Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh có thể nhìn thấy rõ nội y bên trong, hai má ửng hồng, ánh mắt lại mơ màng nhìn anh cảnh tượng này đối với một nam nhân như hắn thật sự không khống chế được nổi. Lord cảm thấy người trở nên nóng rực, cúi xuống ôm lấy cô, Diễm Nguyệt vì bắt được hơi đàn ông lại mơ màng mà rúc vào, Lord lúc này giọng đã trở nên khàn đục vẫn gắng kìm:

- Diễm Nguyệt, em bị bỏ thuốc rồi, đành để em phải chịu lạnh một chút

Dứt lời, anh bế bổng cô lên đi vào nhà tắm nhẹ nhàng đặt cô vào bồn rồi xả nước thật lạnh vào người cô. Diễm Nguyệt cảm nhật được hơi lạnh khẽ rùng mình, ánh mắt đã dịu xuống một chút nhìn sang anh:

- Lạnh quá!

- Diễm Nguyệt, gắng một chút. Nước lạnh sẽ giúp em giã thuốc.

Sau một hồi cảm thấy cô đã trở nên tỉnh táo hơn, Lord với lấy một chiếc áo choàng tắm khoác lên cho cô, lại sợ cô sẽ lạnh liền cởi chiếc áo vest của mình mặc lên người Diễm Nguyệt. Diễm Nguyệt bị nước lạnh lam đầu óc cô không còn mơ hồ nữa chỉ là thuốc chưa hết tác dụng nên sức lực vẫn còn yếu. Lord thấy cô không đứng nổi liền cúi xuống bế bổng cô lên, Diễm Nguyệt có chút xấu hổ lắp bắp:

- Lord, tôi có thể đi được, để tôi xuống.

Anh nghe nhưng lại để qua một bên cứ thế lãnh đạm bế cô ra ngoài, Diễm Nguyệt thấy nói cũng không có tác dụng cũng đành bất đắc dĩ yên phận ở trong lòng anh. Bỗng chợt đôi chân anh dừng lại bởi hai thân ảnh trước mặt, cô cũng chuyển tầm nhìn theo hướng của Lord, một chút sững sờ hiện lên gương mặt:

- A, Mặc Thiên, đây không phải là Lam Diễm Nguyệt thư ký của anh sao? Thì ra cũng là theo đàn ông vào khách sạn sao?

- Hạ Băng mỉm cười lên giọng giễu cợt, Mặc Thiên ở bên cạnh đã tức giận đến nổi gân xanh nhìn hai người trước mặt, một nam một nữ tình tứ mà ôm ấp nhau, cô lại còn trong tình trạng y phục không đầy đủ.

Lord nghe vậy khẽ nhếch môi lên:

- Vương tiểu thư, loại người mà cô nói đến có phải hay không là đang ám chỉ mình.

Hạ Băng tức giận đến đỏ mặt:

- Anh...anh...tôi mà lại cùng loại với cô ta sao?

Tôi thấy Vương tiểu thư cũng là loại cùng đàn ông vào khách sạn thôi. Nhưng mà đáng tiếc cô còn không bằng Diễm Nguyệt, cô ấy là bị ép buộc còn cô lại là tự nguyện dâng hiến, cái này phải gọi là trơ trẽn.

- Anh dám...anh có biết chúng tôi sắp...

- Hạ Băng, đi thôi, không cần nói nhiều với bọn họ.

Hắn không để cho ả nói hết câu liền cắt ngang rồi ôm eo ả đi. Lời bỏ dở ấy lại làm tim cô chợt thắt lại, cô thật sự muốn biết bọn họ sắp làm gì. Lord thấy vậy liền lên tiếng làm hai bóng người dừng bước:

- Hôm nay thật sự là trùng hợp gặp được hai người ở đây sao? Vương tiểu thư, đừng để tôi tra ra được sự có mặt trùng hợp này là có người sắp đặt, tôi chắc chắn sẽ để tên đó thê thảm hơn cả chết.

Dứt lời Lord cũng bế cô ra xe, anh vốn cũng không thích nói nhiều nhưng lòng lại lo nghĩ hắn sẽ hiểu lầm cô, là sợ hắn tổn thương đến cô nên trước khi đi còn để lại một câu ám chỉ như vật. Câu nói của anh là một dấu chấm hỏi cho cô và hắn nhưng đối với Hạ Băng là một lời đe doạ kiếp sợ. Ả ta vốn trước giờ ỷ thế cha mình mà hống hách, ngạo mạn trước giờ chưa sợ ai vậy mà đối với thanh âm của Lord lại làm cô run rẩy. Thực ra lúc bắt gặp cô với anh ả biết đã thấy bại, vì đáng lẽ ra lúc này người bế cô phải là tên ả đã thuê chứ, nhưng đằng nào cũng là ở cùng với một nam nhân nên ả vẫn tự tin lên giọng giễu cợt mà lại không biết Lord là người như thế nào. Chỉ là bây giờ nghe anh nói thế ả có tật thì giật mình. Mặc Thiên thấy ả run rẩy như vậy liền đại khái hiểu ra được ý tứ trong câu nói của Lord, trong lòng trỗi dậy một cơn giông. Ngày hôm nay ả nói với hắn đã tìm thấy quyển sổ đen của lão già kia nên bắt hắn đưa ả đi chơi một ngày, đến tối nay khi hắn hỏi quyển sổ ấy ở đâu thì ả nhất quyết lôi hắn đến khách sạn này rồi ả sẽ đưa cho hắn, lúc đầu hắn cũng nghĩ đơn giản là ả muốn tình chỉ là đến bây giờ thì đúng đụng mặt như thế này chính là có sự sắp đặt, hắn nhìn ả nhẹ giọng như thanh âm lại sắc lạnh đến đáng sợ:

- Hạ Băng, em đang run sao?

Câu hỏi của hắn làm ả giật mình, trên mặt gượng lấy nụ cười nhợt nhạt:

- Có sao, chắc em cảm thấy hơi lạnh. Mặc Thiên, chúng ta vào phòng thôi, anh không phải muốn xem quyển sổ đó sao?

Hắn lúc này mới dãn mặt ra nở một nụ cười:

- Được!

Sau trận kích tình qua đi, Hạ Băng lấy trong túi ra một quyển sổ có bìa đen đưa cho hắn:

- Mặc Thiên, em cũng chưa xem nhưng em nghĩ chắc là nó.

Hắn nhận lấy rồi từ từ mở ra xem, bờ môi khẽ cong lên một đường. Trong đây lão già đó ghi rất chi tiết, từng đơn hàng của ai, ở đâu, lợi nhuận bao nhiêu tất cả đều được ghi rõ ràng trong này. Sau khi đọc qua một hồi, hắn đưa quyển sổ lại cho ả:

- Hạ Băng, thật cảm ơn em. Cái này em cất về chỗ cũ để tránh Tổng cục trưởng nghi ngờ.

- Anh không cần nó sao?


Hắn nhìn ả mỉm cười, đưa ngón trỏ gõ vào thái dương của mình:

- Tôi đã cất nó ở đây rồi!

Ả ta mỉm cười rồi rúc vào lòng hắn, lại một cảnh xuân nữa hiện ra. Đợi nữ nhân ở trong lòng say giấc, hắn với lấy chiếc áo choàng khoác vào người rồi đi ra ban công, lấy điện thoại ra bấm một hồi rồi gửi đến 1 dãy số, cùng lúc đó có cuộc gọi đến, hắn nhẹ nhàng nhấc máy:

- Trong thời gian ngắn nhất, phải tra ra được tất cả tung tích của bọn họ, lấy tất cả tài liệu về đây.

Dứt lời, hắn tắt máy đôi mắt hướng lên những vì sao, khẽ nở nụ cười:

- Diễm Nguyệt, đợi tôi!

Ngay lúc này, tại căn hộ của Diễm Nguyệt. Vì cô là phụ nữ nên Lord cảm thấy mình hơi bất tiện liền gọi cho Gia Mẫn đến giúp cô thay quần áo.

- Lord, cảm ơn anh!

- Diễm Nguyệt, em nghỉ ngơi đi. Trời đã khuya, tôi cũng phải về.

Thấy cô mỉm cười rồi gật đầu một cái, Lord tiếp lời:

- Gia Mẫn, phiền cô chăm sóc Diễm Nguyệt một chút.

- Được rồi, anh về đi. Đã có tôi ở đây rồi.

Đợi sau khi Lord đi, Gia Mẫn đóng cửa rồi quay lại nằm xuống bên cạnh cô:

- Diễm Nguyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Mình không biết nữa, lúc đó bị một người lạ mặt bịt miệng bắt lên xe, khi tỉnh lại thì đã thấy ở trong một căn phòng, quần áo đã bị người khác thay, người mình bị bỏ thuốc lại không có sức lực, may sao lúc đó Lord tới.

- Rốt cuộc ai đã làm việc này?

Câu hỏi của Gia Mẫn làm cô hồi tưởng đến lời ám chỉ lúc nãy của Lord, tại sao anh lại nói thế, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Vương tiểu thư sao? Gia Mẫn thấy cô cứ ngây người như vậy liền huých vào vai cô:

- Diễm Nguyệt, sao thế?

- Không có gì, mình chỉ là...

Chưa kịp nói hết câu Diễm Nguyệt đã phải vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn oẹ, Gia Mẫn cũng hốt hoảng theo sau:

- Diễm Nguyệt, cậu sao vậy?

- Không sao, dạo này mình hay buồn nôn như vậy, chắc là do dạy dày không tốt, hễ ăn vào là nôn.

- Hễ ăn vào là nôn? Diễm Nguyệt...cậu không phải là đã...

Câu nói bỏ lỡ của Gia Mẫn làm cô sững sờ, bàn tay bất giác lại đưa lên bụng mình, thời gian này nhiều chuyện suy nghĩ đến cô cũng không nhớ nổi chu kỳ kinh nguyệt của mình, nếu thật sự là như vậy thì cô phải làm gì đây? Diễm Nguyệt 2 hốc mắt đã đỏ ngước nhìn Gia Mẫn:

- Làm sao...làm sao có thể...

Gia Mẫn thấy Diễm Nguyệt lo lắng như vậy bước tới dìu cô về phòng:

- Diễm Nguyệt, đừng lo. Nghỉ ngơi sớm đi, mai mình sẽ cùng cậu đi khám.

Diễm Nguyệt tâm trạng bất ổn nằm trên giường suy nghĩ, cô không thể có con với hắn, chắc chắn không thể, vĩnh viễn không thể. Diễm Nguyệt cứ thế ôm nỗi lo sợ chìm vào giấc ngủ.