Vì Hận Mà Yêu

Chương 22






Ngày hôm sau, Diễm Nguyệt đến tập đoàn, bước vào phòng hắn không một lời chào hỏi chỉ nhẹ nhàng đặt lên bàn hắn một phong thư. Mặc Thiên nhìn nó khẽ nhíu mày nhưng cũng không mở ra đọc, chỉ lãnh đạm nói:

- Diễm Nguyệt, tôi không nghĩ em lại vì chuyện tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến công việc. Đơn xin nghỉ việc này tôi không chấp thuận

- Tần tổng, đơn tôi đã đưa, tôi không quan tâm anh có chấp thuận hay không, từ giờ tôi sẽ không làm việc ở Tần Thị nữa

Mặc Thiên dường như biết được cô sẽ nói như vậy chỉ khẽ mỉm cười lấy trong ngăn kéo ra một tập giấy rồi đẩy sang phía cô:

- Diễm Nguyệt, hình như em đã quên hợp đồng làm việc rồi thì phải. Điều 1 khoản 2, thời hạn làm việc của bên B - Lam Diễm Nguyệt là 2 năm nếu trong khoảng thời gian đấy bên B phá vỡ hợp đồng sẽ phải bồi thường tổn thất cho bên A - Tập đoàn Tần Thị số tiền là 5.000USD.

Diễm Nguyệt nghe hắn nói không khỏi giật mình, cô nhớ khi vào làm đâu có ký cái hợp đồng quái quỷ này. Diễm Nguyệt vội vàng cầm bản hợp đồng lên lật qua vài trang, rõ ràng là có chữ ký của cô, đôi mắt chuyển hướng sang hắn:

- Cái này, tôi không có ký!

Mặc Thiên lúc này lại trưng bộ mặt vô tội ra với cô:

- Diễm Nguyệt, sao em lại nói vậy? Rõ ràng chữ ký của em ở trên đó mà!

- Đúng là chữ ký của tôi nhưng không phải là tôi ký. Mặc Thiên, là anh giở trò sao?

- Tôi không quan tâm có phải em ký không nhưng em đã thừa nhận đó là chữ ký của em rồi. Diễm Nguyệt, bây giờ em muốn nghỉ việc thì phải đền bù tổn thất cho Tần Thị.

Diễm Nguyệt tức giận mà không thể cãi được với hắn:

- Tôi...tôi...mà cũng chỉ là một chân thư ký đâu đến mức phải đền bù đến 5.000 USD, như này không phải là quá đáng sao?

- Diễm Nguyệt, em biết một ngày tôi phải chi trả ra bao nhiêu tiền không? Nếu bây giờ em nghỉ việc, tập đoàn lại phải tuyển trong thời gian đấy việc của em ai sẽ quản lý, mà mọi chuyện đều phải thông qua thư ký rồi mới đến tay tôi, vậy chẳng phải tất cả mọi thứ đều phải ngừng hoạt động sao? Tôi bỏ tiền ra mà lại để việc ngừng hoạt động vậy chẳng phải sẽ đem tổn thất lớn cho Tần Thị sao. Hơn nữa, nếu tuyển được bọn họ còn phải mất thêm thời gian để tiếp nhận những tài liệu cũ nhưng trong khoảng thời gian đó tôi vẫn phải trả lương cho họ, vậy chẳng phải cũng sẽ đem tổn thất cho Tần Thị sao?


- Cô nghe hắn nói một hồi không khỏi mà thán phục, cô thực sự không cãi được với hắn, chỉ là một thư ký bình thường mà lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến như vậy sao?

- Mặc Thiên, tôi không nghĩ tôi lại ảnh hưởng đến Tần Thị như vậy?

- Là do em đã xem thường bản thân mình. Em không chỉ ảnh hưởng đến tập đoàn Tần Thị mà còn ảnh hưởng đến cả Chủ tịch của Tập đoàn Tần Thị là Tần Mặc Thiên tôi nữa!

- Mặc Thiên! Tôi không có đùa với anh!

- Được rồi, hợp đồng em đã ký nếu bây giờ muốn nghỉ việc thì đợi luật sư của tôi liên lạc.

- Anh...anh...!

Diễm Nguyệt tức giận đến không thể nói thành lời, bước đến giật mạnh phong thư rồi hậm hực bỏ ra ngoài đóng sập cửa một cái hắn thấy vậy ở trong phòng nở một nụ cười mê hoặc.

Diễm Nguyệt bực bội ngồi vào bàn làm việc, cô lấy đâu ra tiền mà đền bù hợp đồng đó, mới vào làm có 3 tháng vậy còn những 1 năm 7 tháng nữa mới có thể rời khỏi đây, tên Mặc Thiên đáng chết đó lại dám làm tự làm bản hợp đồng đó ép buộc cô ở lại. Diễm Nguyệt tức tối chỉ biết cầm bút đâm phầm phập vào ảnh một nam nhân in trên tờ tạp chí mà chửi thề:

- Mặc Thiên, tên khốn kiếp nhà anh

Mặc Thiên đi ra vô tình bắt gặp được cảnh này, hắn mỉm cười nhẹ nhàng bước đến bên cô cúi xuống thì thầm vào tai:

- Diễm Nguyệt, tôi sẵn sàng để cho em hành hạ, em không cần phải làm đau nó, trông thật trẻ con!

Diễm Nguyệt bị lời nói làm cho giật mình bất giác quay lại, bỗng chốc đôi đồng tử cô mở căng, môi lại chạm môi khiến cô đỏ mặt, Mặc Thiên lại rất thích thú với sự cố này lên tiếng trêu ghẹo:

- Diễm Nguyệt, em thật là háo sắc!

Lời hắn nói làm cô bừng tỉnh, xấu hổ xen lẫn bối rối vội vàng đẩy hắn ra rồi đứng dậy bỏ đi.

Chiều hôm ấy, Diễm Nguyệt xin nghỉ làm. Cô muốn đi tìm thuê một căn hộ gần nơi làm việc để tiện đi lại, cũng không thể ở nhà Gia Mẫn mãi được. Đang lang thang trên đường vì vẫn chưa tìm được nơi ưng ý, đa số là giá quá cao cô không thể tri trả được, bỗng nhiên một thằng bé chạy tới đưa cho cô một tờ rơi, Diễm Nguyệt thuận tay liền nhận vốn cũng chẳng để ý đến nhưng hàng chữ to đùng "CHO THUÊ CĂN HỘ GIÁ RẺ" đập vào mắt cô. Diễm Nguyệt vội vàng đưa lên đọc, trong này chủ căn hộ có nói họ chuyển sang nước ngoài sinh sống nên muốn tìm một người ở chủ yếu để trông nhà hộ nên họ sẽ chỉ cho thuê giá rẻ. Theo địa chỉ ở trên thì đây là khu căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố có an ninh rất tốt và đặc biệt phù hợp với khả năng chi trả của cô hơn nữa khá gần công ty cô chỉ cần đi bộ là được. Diễm Nguyệt mỉm cười lấy điện thoại ra bấm theo số ở trên tờ rơi, đầu bên kia nhấc máy:

- Xin lỗi, tôi thấy trên tờ rơi có viết chị có căn hộ muốn cho thuê phải không ạ?

- Đúng rồi! Cô muốn thuê sao?

- Dạ! Vậy tôi có thể gặp chị được không?

- Hiện tại tôi đang ở nước ngoài, cô cứ theo địa chỉ đã ghi trên đấy, đến đó sẽ có người làm việc với cô!

- Dạ, được!

Tắt máy, Diễm Nguyệt nở một nụ cười rồi bắt một chiếc xe ngồi lên. Cách đấy không xa, một người phụ nữ cùng một thằng bé đang tươi cười vì nhận được sấp tiền trên tay, người phụ nữ ấy tươi cười mà cúi chào:

- Tần tổng, ngài thật là hào hóng, sau có việc gì cần làm cứ tìm tôi!

Hắn không nói gì chỉ mỉm cười nhìn theo chiếc xe đang chở bóng dáng nhỏ bé ấy chạy đi rồi mất hút trong làn người tấp nập.

Vài ngày sau Diễm Nguyệt quay trở về biệt thự, cô muốn thu dọn chút đồ đạc của mình để mang đi. Chủ căn hộ thực sự quá dễ dãi, họ đồng ý cho cô đóng theo tháng một chứ không phải cọc cả năm vì vậy Diễm Nguyệt không đặt nặng lắm về vấn đề tiền bạc. Vừa đặt chân đến biệt thực đã thấy dì Hạ hớt hải đi ra, mắt đã rưng rưng lệ:

- Lam tiểu thư, rốt cuộc cô và cậu chủ đã xảy ra chuyện gì, sao lại thành thế này.

Cô lúc này lại mỉm cười ôm dì Hạ vào lòng rồi vỗ vỗ bờ vai bà:

- Dì Hạ, cháu với anh ấy có nợ thì phải trả. Chỉ là bây giờ đã trả xong hết nợ vậy nên đường ai người ấy đi thôi.

- Lam tiểu thư, nhưng mà cậu chủ thật sự rất yêu tiểu thư


Nghe câu nói của bà Diễm Nguyệt có chút nhói lòng, từ từ đẩy dì Hạ ra rồi cầm lấy hai tay bà:

- Dì Hạ, chuyện tình cảm không phải cứ yêu nhau là đến được với nhau, vậy nên cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Dì Hạ, dì cũng đừng gọi cháu là Lam tiểu thư gì gì đó nữa, hãy gọi cháu là Tiểu Nguyệt đi, được không?

Bà nhìn cô mà hai hàng nước mắt đã chảy, gương mặt mếu máo nhưng vẫn nở nụ cười:

- Được, Tiểu Nguyệt!

Cô nghe vậy liền mỉm cười, khoác tay bà kéo vào trong:

- Dì Hạ, cháu muốn vào thu dọn ít đồ đạc, dì giúp cháu nha!

- Được, được!

Cô ở trong căn phòng quen thuộc nhìn lại một lượt, sống mũi trở nên cay xè. Dọn đi chỉ là chuyện sớm muộn nhưng tại sao cô lại lưu luyến thế này. Cô chỉ thu dọn một chút đồ cá nhân của mình, còn tất cả đều để lại hết bao gồm những y phục xa hoa và cả bộ trang sức cao cấp kia nữa. Chợt đôi tay mảnh mai dừng lại ở một chiếc hộp nhỏ xinh, cô khẽ mở ra, là một chiếc lắc chân đơn giản và tầm thường nhưng tự tay hắn đeo cho cô vào dịp du lịch vừa rồi. Diễm Nguyệt nhìn nó mà không hề hay biết mình đã bất giác mỉm cười, cô nhẹ nhàng đóng hộp lại rồi bỏ vào túi của mình. Nhìn lại quanh phòng một lượt rồi bước ra ngoài.

Cô đã xin nghỉ làm cả một ngày để dọn dẹp và bày biện cho nơi ở mới của mình. Loay hoay mệt mỏi cả nửa ngày trời cuối cùng cô cũng cảm thấy hài lòng. Bỗng chuông cửa vang lên, Diễm Nguyệt biết chắc là 2 cô bạn Gia Mẫn với Nhã An tới vì cô có gọi điện nói họ qua giúp đỡ một chút rồi làm bữa tiệc tân gia nhỏ, thế mà đợi khi cô hoàn thành xong xuôi họ lại mới dám đến, Diễm Nguyệt ra vẻ tức giận ra mở cửa:

- Gia Mẫn, Nhã An 2 cậu thật...

Câu chưa nói hết cô đã cứng họng, vốn dĩ chỉ mời hai mạng mà bây giờ trước mặt cô là bốn sinh linh độ tuổi trưởng thành, Chấn Phong tươi cười nhìn cô:

- Diễm Nguyệt, có nhà mới mà không mời bọn anh sao?

Cô bị anh hỏi bất ngờ cũng có chút lúng túng:

- Cái đó...tại em cũng chỉ là thuê lại chứ không có gì to tát cả mà phải khoa trương như thế!

Gia Uy nghe vậy lại lên giọng trêu đùa, anh biết căn hộ này vốn là của Mặc Thiên mà:

- Không khoa trương sao? Em biết có giá thấp nhất để thuê 1 căn hộ ở đây đủ để mua 1 căn nhà ở mặt phố không, vậy mà em lại thuê được còn không to tát sao?

Câu nói của Gia Uy làm cô giật mình, cô vốn nghĩ nó rất đắt nhưng không nghĩ nó lại có giá như thế, Diễm Nguyệt cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được chủ nhà như vậy, Gia Mẫn lúc này cười cười xách một túi thực phẩm giơ lên:

- Diễm Nguyệt, thật xin lỗi hôm nay không qua phụ cậu được, nên bọn mình sẽ thay cậu vào bếp!

Diễm Nguyệt cũng đành cười trừ rồi mở cửa cho bọn họ vào. Sau khi tiệc đã được bày sẵn trên bàn, mọi người vào vị trí bỗng chuông cửa vang lên, Diễm Nguyệt lại vội vàng đứng dậy chạy ra mở, một giây ngỡ ngàng rồi gọi tên:

- Mặc Thiên!

Mặc Thiên thấy cô chẳng có ý định mời hắn vào liền lách người qua cô mà tự nhiên bước vào:

- Đông đủ như thế này mà lại thiếu mình sao?

Thật ra Gia Uy là người nói cho hắn biết nhưng lúc này anh lại giả vờ ngây ngô:

- Mặc Thiên, thật sự thấy dạo này cậu bận quá nên bọn mình cũng không mấy để tâm!

Mặt hắn lúc này tối sầm lại quay sang liếc xéo Gia Uy, Chấn Phong thấy vậy liền lên tiếng:

- Được rồi, đã đến rồi thì ngồi luôn đi, cũng may là còn chưa kịp ăn không thì chắc cậu bắt bọn mình nôn hết ra mất.

Thấy hắn cứ mặt dày như vậy mà ngồi xuống Diễm Nguyệt cũng đành bất đắc dĩ cho qua. Vừa ổn định vị trí ngồi, tiếng chuông một lần nữa vang lên, Chấn Phong thở dài thả đũa xuống bàn, tay chống lên cằm mặt ỉu xìu:


- Diễm Nguyệt, em còn ai nữa thì bảo người ta đến luôn một thể đi, bọn anh đợi được mà. Chứ cứ cầm đũa lên định cho vào mồm mà chuông nó cứ đấm vào họng thế nuốt sao nổi.

Diễm Nguyệt đành chỉ biết cười trừ đứng dậy:

Ngoài mấy người ra em đâu có quen ai nữa.

Cô đi ra mở cửa, cánh cửa bật ra là mọi người sững sờ, không hẹn mà cùng nói:

- Lord!

Lord đứng đấy mặt ra vẻ vô tư đưa bàn tay lên vẫy vẫy với mọi người bên trong rồi quay sang cô:

- Không mời tôi vào sao?

Lời anh nói làm cô trở về hiện tại, lại 1 lần nữa cô bất đắc dĩ.

Không khí từ sau khi Lord xuất hiện trở nên ảm đạm, mọi người đều cảm thấy khó hiểu. Lord vậy mà vẫn vô tư còn gắp thức ăn sang cho cô:

- Diễm Nguyệt, em ăn cái này đi, khá là ngon đấy!

Cô có chút ái ngại nhìn anh rồi miễn cưỡng nói:

- Cảm ơn!

Mặc Thiên thấy vậy bực bội lấy đũa gắp miếng thịt ở trong bát cô ra, rồi lại gắp miếng cá vào bát cô:

- Diễm Nguyệt, ăn thịt nhiều không tốt em hãy ăn chút cá này đi.

Miếng cá vừa bỏ vào bát liền bị một đôi đũa khác gắp ra ngoài, Lord mỉm cười nhìn cô nói:

- Diễm Nguyệt, ăn nhiều cá sẽ bị béo phì. Tôi thích em cứ mảnh mai như thế này!

Mọi người cứ thế chứng kiến cảnh người gắp vào kẻ lấy ra đến chóng mặt, Mặc Thiên bực bội đặt mạnh đũa xuống bàn gằn lên:

- Lord, anh là muốn đối đầu với tôi!

- Tần tổng, tôi nhớ là tôi đã nói với ngài rồi thì phải.

Diễm Nguyệt thấy tình hình căng thẳng liền đặt mạnh bát xuống bàn, mọi ánh mắt tập trung vào cô:

- Hai người muốn chơi đùa thì mời đi ra ngoài còn không để yên cho tôi ăn. Còn nữa, không ai phải gắp gì hết, các người coi tôi bị khuyết tật chân tay sao.

Nói một hơi thấy ai cũng im lặng cô thở dài cầm đũa lên định gắp một miếng cá nhưng nghĩ lại đành hậm hực gắp miếng rau bỏ vào bát. Hai nam nhân nhà ta cũng biết đường an phận mà ăn, thi thoảng lại thấy họ tranh dành nhau lúc tí cá, lúc tí thịt, mọi người chỉ lắc đầu thở dài: đây là Tần Mặc Thiên sao? Đây là bang chủ của Hắc Long Bang sao? Thật là mất mặt mà.