Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)

Chương 34: Confess the love to him




Chap 34: Confess the love to him – Thổ lộ cùng anh ấy.

Em lép, sợ gì ngực chạm lưng anh?

Thiên Ly liệu sẽ quên sạch người đàn ông đầu tiên cô rung động trong một tháng, một quý, một năm, một thập niên kỷ hay cả một đời? Không thể biết…

Cùng đứng chung dưới một bầu trời, nhưng mỗi người sẽ có cái nhìn, cách cảm, cách thở riêng. Anh thấy nền trời xanh mênh mông tựa đại dương trên không. Tôi lại thấy đó là khối xanh nhợt nhuộm cơn sầu thêm thảm. Em thấy khoảng trời rực nắng, đôi chân em nhấc lên, chạy nhảy tung tăng trên vỉa hè vàng ươm. Tôi lại cụp nhanh mắt trước khoảng trời chói chang, đeo chiếc kính mát to sụ choán kín mặt, ngồi trong khoang xe mát lạnh, bốn bánh phóng nhanh trên lòng đường bỏng rát.

Như Thiên Ly trong ngày giáng sinh, cô gái bé nhỏ ôm nỗi cô đơn to lớn lang thang trên những con phố trống. Cô không biết đến bàn tiệc ngập ắp đồ ăn, những lời chúc tụng, tràng cười giòn tan, tiếng cụng ly chúc mừng, khúc thánh ca ngân nga. Đôi mắt đen âm u chỉ thấy những người ăn bận lem luốc cầm đèn pin moi thùng rác, những người vô gia cư rách rưới nằm run cầm cập trên những chiếc ghế đá cóng lạnh như tảng băng trôi lềnh bềnh trên đại dương. Cô không thấy những ánh đèn nhấp nháy, ngọn nến lung linh vờn mùi sáp thơm quanh cánh mũi, các món ăn nóng hổi tỏa làn khói mỏng nghi ngút, những hộp quà gói giấy óng ánh, thắt nơ cẩn thận chất đầy dưới gốc cây thông. Đôi mắt đen u buồn chỉ thấy dãy đèn đường nhàn nhàn hắt lên mặt tuyết trắng im ắng, tạo ra những quầng sáng nhờ nhờ, hiu hắt. Giữa đêm giáng sinh náo nhiệt, Thiên Ly chỉ thấy đôi chân mình đang rảo từng bước bơ vơ giữa thành phố hoa lệ.

Gần quảng trường Phố cổ, nơi có chiếc đồng hồ thiên văn nổi tiếng là một trong bảy kỳ quan của Séc, Thiên Ly co ro trên bậc cầu thang phủ một lớp tuyết dày, cố dụi mặt sâu trong chiếc khăn ống màu đỏ đun. Gương mặt cô sần rát, chóp mũi đỏ, cánh môi khô nứt. Lạnh lẽo tựa bàn tay thô lỗ thộc qua những lớp áo của Thiên Ly, bấu ngắt từng thớ da, múi thịt đến tím ngắt, cơ thể dần cứng đờ như bị nhét trong ngăn tủ đá.

Những khối cảm xúc sợ sệt, hốt hoảng, hãi hùng không ngừng, nhào lộn trong dạ dày Thiên Ly hệt đám trẻ ngỗ ngược. Tâm trí cô run lẩy bẩy như chiếc gậy trong tay bà lão chín mươi tuổi. Ác mộng tựa con quái thú đang há to miệng đòi nuốt chửng Thiên Ly, cô thấy rõ những chiếc nanh sắc dính máu tươi đỏ lòm đang sắp găm phập lấy mình, nghiền nát cô như cám.

Gã sắp sang Praha.

Thiên Ly may mắn biết được qua lời buột miệng lúc trưa của mẹ. Gã khôn khéo nhờ mẹ giữ bí mật chuyến đi này như bất ngờ nhỏ dành cho Thiên Ly. Ôi chao, quá là mỉa mai! Gã thừa biết cô sẽ trốn gã hệt con nai nhỏ chạy thốc khỏi họng súng thợ săn. Cô không chịu nhận điện thoại, gã sang tận đây để cảnh cáo, nhắc nhở, ám ảnh cô.

Gã sẽ đáp sân bay Praha ngay rạng sáng mai.

Thiên Ly uống cốc cà phê đen đặc thật bự, lượng caffeine lớn đã thọi mạnh một cú vào vùng não gần như tê liệt của cô. Cú thọi đó bỗng giúp Thiên Ly tỉnh táo, trấn tĩnh, phản xạ nhanh hẳn ra. Cô sẽ không co rúm trước gã nữa, cơn hoảng sợ của cô sẽ được gã triệt để lợi dụng để kiểm soát, điều khiển cô như con bù nhìn. Thiên Ly đã thả lỏng thân mình như cánh hoa hồng nổi bồng bềnh trên mặt nước, cô thoải mái lôi chiếc guitar Pink tặng ra đánh loạn xạ, háo hức chờ đón giáng sinh.

Nhưng, bố mẹ đã lại cãi cọ, bởi mẹ định nhượng tiệm nail lại cho anh quản lý Andy. Bố sập mạnh cửa bỏ đi, mẹ nhốt mình trong phòng ngủ khóc nấc. Thiên Ly đứng lặng giữa gian phòng khách tan hoang vương vãi những mảnh vụn, mọi đồ đạc đều nát bét dưới cơn giận điên của bố. Mới chưa đầy tiếng đồng hồ trước, Thiên Ly còn đang ngồi khoanh chân trên sofa, thích thú ngắm nhìn cốc nến thơm đổi màu. Bàn tay Thiên Ly định cúi nhặt những chiếc bánh nát bấy, nhưng bỗng khựng lại, khi một giọng nói cay độc chợt rin rít bên màng nhĩ.

” Ngu đần, dừng lại ngay! Mi sẽ không tiếp tục lặng lẽ dọn dẹp tàn tích sau những lần mẫu thuẫn nảy lửa của bố mẹ. Mi sẽ không tiếp tục giả đui mù, câm điếc, què quặt trong cuộc hôn nhân sắp thối rựa của bố mẹ. Hai người luôn nói mi là lý do duy nhất bó buộc họ ở cạnh nhau, dù đã chán ngấy tận cổ. Thế tại sao mi không cút đi? ”

Một cuộc chạy trốn đột ngột được lên kế hoạch trong mấy giây chớp nhoáng! Thiên Ly nhét vội vào chiếc balo gấu trúc ít bộ quần áo, hộ chiếu, đồ dùng cá nhân, cục sạc đi động, máy tính bảng. Một tờ giấy ghi chú vàng khè dán trước cửa phòng, ghi vắn tắt rằng Thiên Ly sang nhà Anna chơi mấy ngày lễ giáng sinh rồi luôn thể sẽ sang Pháp cùng lớp trong dịp năm mới. Thiên Ly chắc mẩm, bố mẹ sẽ chẳng màng lắm tới cô khi còn bận đằm mình trong những bực tức, sự vắng nhà của cô có khi còn làm hai người dễ thở hơn. Tú Chi đã sớm quen tính nóng nảy thất thường của người lớn, tưởng thật nhóc em tới nhà nhóc bạn tóc vàng, chị cũng phóng xe sang nhà bạn đón Noel như mọi năm.

Thiên Ly thường có nỗi sợ mình là cục phiền phức của người khác nên đã không đến nhà Anna như lời nói dối, dù rất thèm. Cô sẽ ở tạm khách sạn một tuần lễ, rồi sang Pháp. Gã còn bận bịu làm luận văn thạc sĩ tại đại học Sydney, sẽ không nằm lì tại Praha chờ đến khi Thiên Ly trở lại. Gã nắm rõ cơ thể Thiên Ly như lòng bàn tay, cô cũng xỏ giày đi nát bụng gã. Con người tham lam học vị, danh vọng như gã sẽ không dễ chểnh mảng bởi món đồ tiêu khiển.

Kế hoạch quá sức tuyệt hảo, nhưng bị cán nát như hộp sữa rỗng nằm chỏng chơ giữa xa lộ. Thiên Ly đánh mất ví tiền, có thể vào lúc cô guồng chân chạy cuống cuồng khỏi cái gã gầy đét, đầu tóc bù xù bỗng chặn trước mặt xin bật lửa. Thiên Ly muốn í ới Pink tới cứu vớt mình. Ngoài mẹ ra, anh là người duy nhất cô tự mặt dày cho rằng mình thân thiết đến mức không thèm ngượng. Vấn đề là chàng cứu hỏa ấy đang ở nhà bác Thừa Nhân, tượng đài sống trong lòng Thiên Ly. Cô không muốn ngành Y học phải vật vã nghiên cứu, đau đầu mổ xẻ trường hợp tử vong vì xấu hổ.

Thiên Ly chấp nhận ngoại lệ lần đầu, đi mượn tiền bạn, nhưng phải để sáng mai nếu không muốn là con bé khỉ gió điên rồ nửa đêm mò tới tiệc giáng sinh. Cô ho sặc sụa, hơi lạnh buốt ùa khắp khí quản như gió thốc vào căn nhà trống. Chiếc di động yếu pin thỉnh thoảng rung lên bần bật trong túi áo, như Thiên Ly cũng đã dần kiệt quệ năng lượng. Di động sắp tự động tắt nguồn, cô cũng như sắp ngất lịm.

Người vô gia cư phía đối diện cựa mình trong đống chăn mền cũ kĩ, cất giọng khàn đặc hỏi liệu Thiên Ly có phải khách du lịch lạc tour. Thiên Ly yếu ớt lắc đầu. Ông ta nhổm hẳn dậy, chỉ tay về phía cuối đường:

– Cháu gái à, cháu tới nhà ga đi, ngồi đây mãi chết rét đấy.

Hốc mắt Thiên Ly bỗng nóng ran trước những lời quan tâm thật thà từ người vô gia cư có trái tim ấm. Chỉ mỗi ông ta để mắt tới Thiên Ly khi bố đang say khướt bên bàn rượu, mẹ hậm hực trong cơn tức tưởi, cả thành phố ăn nhậu lễ giáng sinh. Cô chôn sâu mặt xuống đầu gối, tuyến lệ cố ép ngược những giọt nước nóng hổi đang chực ùa ra khi quá tủi thân, mệt lả.

Chợt, một đôi chân dài bước đến lúc cô bé rã rời nhất, dội vào người Thiên Ly cơn choáng váng, nhồi lên tận óc cô cơn kinh ngạc. Một người Thiên Ly hoàn toàn không ngờ tới lại bất ngờ đến tìm cô trong giá lạnh, cứ như một củ hành bỗng đạt huy chương bơi lội. Bóng người cao ngất của Jay choán kín đôi đồng tử đen láy đang giãn ra như bột nở. Dáng dấp, phong thái lẫn cách ăn mặc của anh đều đắt như siêu mẫu nam đẳng cấp nhất hành tinh. Chiếc khăn cashmere sang trọng quấn một vòng quanh cổ, rồi hai vạt phóng khoáng buông hờ trên lớp áo pardessus đen thời thượng.Ánh nhìn xanh lơ mạnh và lạnh như kim loại hờ hững thả xuống mái đầu nhỏ đang ngơ ngẩn ngước lên.

Đôi mắt đen chớp khẽ. Thiên Ly lờ mờ hiểu ra cô đã bất cẩn để rò rỉ vào tai Pink tình cảnh khốn khổ của mình. Thiên Ly ngoảnh mặt sang hướng khác, tránh né bàn tay đeo găng đen đang chìa ra:

– Anh cứ kệ em.

Không gian im lìm dị hợm như bị chuốc thuốc mê. Bàn tay kia lại chìa ra chiếc di động đang gọi sẵn một dãy số:

– Nói bố là anh đến rồi, nhưng em cóc cần.

Thiên Ly đã nhận ra Jay hoàn toàn chẳng thiết tha gì cô mặt tím, môi bầm, chân tê, tay cóng. Là anh bất đắc dĩ BỊ bác Thừa Nhân cử tới. Cô đón ngay lấy máy Jay, thông báo rõ ràng cho bác Thừa Nhân biết Jay đã đến, miệng ngậm tăm vế Jay mớm lời phía sau, gián tiếp biến cô thành con bé bố láo bố toét. Thiên Ly chầm chậm gượng người dậy nhưng suýt ngã nhào khi bàn đã cứng như khúc gỗ trong đôi giày hè mỏng. Cô kịp ghì người áo choàng đen.

– Lên!

Jay khom người cực thấp, chìa ra tấm lưng rộng. Thấy cô nhóc vịn tay lên vai anh cho khỏi ngã nhưng cứ nấn ná không chịu trèo lên, anh khẽ thở dài một tiếng biết tuốt:

– Em lép, sợ gì ngực chạm lưng anh?

Bị nói trúng phóc, Thiên Ly rủa thầm Jay có con mắt sau gáy, con mắt này còn có thể đọc vanh vách suy nghĩ người khác ngon ơ. Thiên Ly ngoan ngoãn bò lên lưng Jay, mũi hít đầy mùi dầu gội nam tính trên mái tóc đen ngắn. Jay đeo chiếc balo gấu trúc trước ngực, Thiên Ly mệt luội khẽ áp má lên lưng anh, tóc rũ khắp áo anh

Jay = Vũ Bảo, Vũ Bảo = Jay là cú một sốc nặng với Thiên Ly, như quả bom nổ tung trong đầu cô. Ha! Cứ thử tượng tượng, siêu nhân hào hiệp cứu nhân độ thế ta thần tượng bao năm cũng là kẻ tâm thần thường trần truồng chạy khắp thành phố.

Jay là gã tay chơi gợi tình có đời sống tình cảm bừa bãi, chuyên săn những cô nàng ngực bự, mông căng, chân dài. Một gã trai lăng nhăng, lẳng lơ có khuôn mặt điển trai, dáng đẹp ngang ngửa siêu mẫu đắt giá. Một kẻ ngạo mạn luôn buông lơi nét cười khinh đời, khinh người. Một tên lắm tiền thường xuất hiện trong những bộ đồ hiệu đắt đỏ, cuốn hút.

Vũ Bảo là một người trẻ xuất chúng, học cao thành thạo đủ điều, am hiểu nhiều lĩnh vực, tinh thông cả tỉ thứ. Một sinh viên luật xuất sắc nhưng không chỉ xuất sắc mỗi môn luật, anh có thể làm trố mắt những sinh viên nằm top khoa địa lý, làm cứng họng những sinh viên ngoại ngữ bắn tiếng nước ngoài như gió, đông cứng những sinh viên nhớ rõ mồn một các mốc lịch sự, hù những sinh viên theo học khoa tâm lý, khiến những sinh viên giỏi văn trầm trồ. Và tất nhiên là năng lực của anh còn vân vân và vân vân. Là con trai của Vũ Thừa Nhân, đại diện cộng đồng Việt tại Séc. Vũ Bảo là trùm về dịch vụ giấy tờ.

Thiên Ly đã thức nhiều đêm trắng, uống nhiều cốc cà phê to bự để xác nhận rõ rằng tim cô đã bị đốn rụng trước Jay lẫn Vũ Bảo. Hồn cô bị hớp mất bởi mùi nguy hiểm đẹp đẽ của Jay, thần trí bị đánh cắp bởi bộ óc tuyệt đỉnh của Vũ Bảo. Jay là Vũ Bảo, Vũ Bảo là Jay, Jay không đội lốt Vũ Bảo, Vũ Bảo không núp sau vỏ bọc Jay. Jay và Vũ Bảo tồn tại song song trong một cá thể. Jay không biến mất khi Vũ Bảo được xướng tên tại giảng đường. Vũ Bảo không bốc hơi khi Jay lên giường cùng nhân tình.

Mối tình đầu đơn phương dốt nát không kết quả này sẽ sớm bị Thiên Ly bỏ hòm chôn sâu dưới những lớp bụi thời gian. Tình yêu nam nữ không phải khí oxy, nước uống, thức ăn hay bồn cầu. Thiên Ly sẽ không đời nào đâm đầu vào yêu đương khi tình ái làm cô héo úa, rũ rượi. Đối tượng Thiên Ly thích không phải hoàng tử để cô hóa công chúa chờ đợi, cũng không phải hot boy để cô lặng nhặng theo đuổi. Thiên Ly sẽ không bao giờ hé răng thổ lộ. Có thể, mối tình đầu này rồi cũng sớm bị bỏ quên sau trang sách trinh thám Thiên Ly ham đọc, bị đè dưới đáy cốc cà phê trong một ban mai Thiên Ly ngồi bên bậu hứng nắng sớm. Hoặc có thể, mối tình đầu này sẽ lớn lên cùng Thiên Ly, nằm ngoan bên gối những đêm cô trằn trọc trong nhung nhớ, bám sát những bước thẫn thờ trong thất vọng.

Thiên Ly liệu sẽ quên sạch người đàn ông đầu tiên cô rung động trong một tháng, một quý, một năm, một thập niên kỷ hay cả một đời? Không thể biết…

” Em thích anh. I like u. Mám tě ráda. Ich mag dich. ”

Đôi môi Thiên Ly khe khẽ mấp máy lời tỏ tình câm bằng những ngôn ngữ cô biết cho thỏa áng tình mắc ngang tim cô. Một giọt nước lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt cay xè, rồi lỉnh nhanh vào lưng áo chàng trai đang cắn bàn tay nhỏ vừa tự tiện vuốt má anh.

—-

Gần hai giờ sáng rồi. Công nhận Boo rùa bò quá ~~ Không hiểu nổi viết một chap mà nó mất mấy tiếng đồng hồ liền mà chưa ưng ý câu văn lắm đây, giời ơiiiiiiiiiiiiii

Cẩn thận, chap sau có biến. Đừng thấy chap này nhẹ nhàng mà tưởng các bạn ạ. Boo không cho truyện chất kinh dị Boo ngứa tay lắm ~~

ps: Thiên Ly liệu sẽ quên sạch người đàn ông đầu tiên cô rung động trong một tháng, một quý, một năm, một thập niên kỷ hay cả một đời? Không thể biết…