CHAP 16: Brain and heart – Não và tim
Lũ khốn bẩn tính ấy mang theo dao! Nếu không có Lily nhào tới ôm, thì người chết hôm đó là Jay!
———-
” Mỗi người chúng ta đều đang đang thay đổi, đang lớn lên từng ngày. Ước mơ, lý tưởng, hay sở thích cũng đều biến hóa theo từng đoạn thời gian. Nếu đã biết lòng trứng trắng bổ béo hơn, cũng đừng cười nhạo đứa bé năm nào chỉ măm mỗi lòng trứng đỏ. Bởi chúng ta cũng từng như nhóc ấy, một lần, một thời ngốc nghếch. ”
Kê tay gần khung cửa nhỏ, Thiên Ly ngồi trải lòng cùng cuốn nhật ký thơm phức, thi thoảng ngẩng mặt nhìn khung cảnh bên ngoài đang dần trôi tuột. Sở dĩ mấy dòng suy nghĩ kia lởn vởn quanh đầu Thiên Ly bởi cô bé vừa vĩnh biệt một định kiến cũ rích! Trước kia, Thiên Ly luôn bài xích lẫn sợ hãi những người xăm trổ. Nhưng cô của bây giờ, trong chuyến tàu mùa thu tại thời điểm 5 giờ 24 phút 47 giây đã quăng tiệt cái ác cảm bừa bãi đó. Tầm mắt Thiên Ly đã đủ rộng để hiểu nhân cách không hình thành từ những hình xăm, tóc tai hay quần áo.
Như ông chú đầu trọc phía đối diện, hai cánh tay xăm kín mít trông rất hổ báo nhưng bản tính lại dễ thương hơn mèo nhà. Ban nãy, sự xuất hiện đột ngột của hai mẹ con Thiên Ly khiến ông chú đang ngủ queo liền thức giấc, bật dậy tu hơn nửa chai nước có ga rồi hào hứng nói cười. Đến lúc chẳng ai còn đủ calo tiếp những câu chuyện không hồi kết, ông chú lôi máy ra chơi trò kim cương, miệng chu dễ thương giống những cô nàng tuổi teen.
– Em gái ạ, giờ mẹ chỉ ước có bì tiền tự dưng rơi xuống thôi! – Mẹ Thiên Ly lướt tablet xem báo, ánh mắt chua xót rơi trên những mảnh đời bất hạnh trên một trang báo.
Thiên Ly xán lại gần, choàng tay ôm cổ mẹ, đôi mắt sáng lên những tia hứa hẹn tinh ngịch:
– Từ trời rớt xuống có thiên thạch thôi! Để sau này con làm đại gia, sẽ có cả xe tải tiền cho mẹ!
Mẹ nhéo yêu chiếc mũi nhỏ xinh đang hếch lên của Thiên Ly. Sẵn tật xấu cũ, cô bé đưa tay bóp phần áo ngực căng cứng của mẹ. Mẹ bặm môi dọa, còn ông chú đầu trọc thì cười lớn, Thiên Ly cười hì, cực kỳ thích trò trêu chọc lẫn sàm sỡ người mẹ trẻ của mình. Ít ai chịu tin mẹ là người phụ nữ đã trải qua hơn ba mươi mùa xuân. Cách ăn mặc trẻ trung, thần thái tươi tắn lẫn những điệu bộ nhí nhảnh của mẹ luôn đánh lừa thị giác người khác. Ai cũng tưởng mẹ chỉ là cô nàng 25 mới bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.
Ở trời Âu, bàn tay gallant ở khắp mọi nơi.
Lúc tàu dừng tại ga chính Brno, một ông chú vạm vỡ giúp Thiên Ly mang chiếc va li xuống bằng cái nhấc bổng gọn ghẽ. Một câu cảm ơn chân thành, một cái vẫy tay tạm biệt và sau vài bước chân, ông chú tốt bụng ấy đã mất hút giữa dòng người, sẽ không gặp lại. Nhưng chính những người lạ chạm mặt trong sơ sài, vội vã thế này lại là thứ gia vị đắt đỏ trong cuộc sống.
– Đáng đời!
Mẹ Thiên Ly xách túi Gucci thong thả đi trước, ngoảnh đầu búng cho Thiên Ly những cái nhìn kiểu mặc kệ. Mẹ đã chuẩn bị sẵn chiếc túi du lịch xinh xắn gồm vài bộ đồ điệu đà để ăn diện, thêm vài bộ pyjama nhưng Thiên Ly nhất quyết bặm môi mang theo cả vali kèm đống thứ lỉnh kỉnh như đi nghỉ phép dài ngày. Trong mắt cả thế giới, cỏ thể cô là ” bé Ly ” thật ngoan nhưng sẽ luôn chỉ là ” bé lì ” ương bướng của mẹ.
Thiên Ly lười giải thích cho mẹ trọng trách của từng món. Này máy ảnh để cô thỏa thích lia ống kính khắp Brno, một khi máu nhiếp ảnh gia đã nổi lên, Thiên Ly sẽ chụp cả nắp cống. Này chồng tiểu thuyết, vũ khí để tiêu diệt những khoảng thời gian chết trên những chuyến tàu. Này năm đôi giày cho năm ngày ở Brno, Thiên Ly còn tiếc là không thể mang cả số giày cô có để lũ nhóc cùng tung tăng.
– Hele zlatíčkoooo mojaaaa! ( Này cưngggg ơiiiii! )
Một người phụ nữ lách mình khỏi đám đông, lao tới ôm chầm mẹ Thiên Ly, cử chỉ dáng điệu giống như phiên bản trưởng thành của Anna. Cô Bella hơn hẳn mẹ Thiên Ly một giáp nhưng thời gian đã thất bại khi chẳng thể để lại cô chút già nua nào. Có lẽ một phần do cô vốn dĩ là chuyên gia chăm sóc sắc đẹp.
Người Thiên Ly như nghiêng hẳn sang một bên khi nhận cái hôn má rất ư ngọt ngào từ cô Bella. Tomáš, anh con trai của cô đứng cạnh đó cười ngô nghê. Anh mập mạp, bờ má phúng phính như bánh bao, từ ánh mắt, môi cười, đến dáng đứng trông đều ngốc nghếch. Tuy đã được mẹ dặn trước anh thiểu năng trí tuệ, Thiên Ly cũng không kìm nổi những cái nhìn len lén, dù chẳng cố ý săm soi. Bản tính con người là luôn soi kĩ những gì khác biệt.
– Tomáš lái xe cơ à?! Cừ thật!
Mẹ Thiên Ly thốt lên khi cô Bella thảy chìa khóa xe cho Tomáš, chỉ ngạc nhiên một phần nhỏ nhưng mẹ cố ý thổi phồng thành mười phần.
Mi mắt Tomáš híp chặt, hiền lành đến tội nghiệp.
Chiếc xe từ tốn chuyển mình trên đường phố Brno, thành phố lớn thứ hai tại Séc, nơi có trên mặt đồng xu 10 Kč, thứ mua được cả chục cái bánh mì nhưng không mua nổi thỏi cao su. Ghế sau, hai người phụ nữ trẻ tíu tít nói cười. Bản nhạc có nốt lặng còn bản tán gẫu của hai nàng thì chả có lấy một giây ngừng. Ghế trước, Thiên Ly cố căng tai nghe những điều Tomáš nói nhưng chẳng nắm được nội dung, hệt đang nghe chiếc đĩa nhạc trầy xước. Thiên Ly im lặng nặn ra những chiếc mỉm cười để Tomáš biết luôn có cô bé lắng nghe anh.
Căn hộ cô Bella nằm ở khu chung cư không có tầng thang máy. Chẳng chút chần chừ, mẹ Thiên Ly tháo phắt đôi cao gót, chân trần đi sau Tomášđang xách theo chiếc va li phiền phức. Anh thở mạnh, trán lấm tấm mồ hôi nhưng mặt vẫn tươi rói như hoa mặt trời. Thiên Ly đã dần dà chắp nối được những lời của Tomáš, thấm dần cách diễn đạt vụng về như đứa trẻ non nớt.
– Đây là phòng anh!
Tomáš chờ sẵn Thiên Ly trước cửa phòng mình, vẫn nguyên si nụ cười ngố, ngốc. Anh biểu cảm sự mời mọc rõ rệt, cố níu một đôi chân đến tới thế giới đã phủ đầy bụi bặm của mình. Thiên Ly mím môi nhủ thầm ” Tệ thật! Anh không nên biết khái niệm cô đơn! “.
Ngoài chiếc giường king size,mọi thứ trong phòng Tomáš đều hệt như của một cậu bé ham chơi như máy điện tử cầm tay, đĩa phim, rô bốt. Thiên Ly lượm chiếc mũi tên kim loại rơi giữa thảm, nheo mắt phóng nhưng trật lất. Tomáš cười to vô duyên, nhặt lại chiếc mũi tên lăn lóc dưới chân tường, vút một cái vật thể nhọn hoắt ấy đã dắt thẳng tâm tròn đỏ chót của tấm bia da trên tường.
– Số một dành cho anh! – Thiên Ly reo lên, chìa ngón cái khen ngợi.
Tomáš tủm tỉm. Dường như anh luôn muốn làm hài lòng người khác không phải để được khen, mà là sợ bị bỏ rơi. Cái anh cần là một người bạn vui nghịch hết cỡ cùng anh, chứ không phải một người sẽ chặc lưỡi tiếc rẻ số phận anh kém may mắn cỡ nào. Thiên Ly đã biết mình nên đối xử với anh như một cậu bé ham chơi.
Khi Thiên Ly đang chỉ Tomáš chơi đột kích, cánh cửa phía sau lưng hai anh em bỗng nhè nhẹ đẩy ra như một cảnh hù dọa trong những bộ phim kinh dị. Một tia nhìn sắc tựa tia laser rà quét:
– Bé Lì cho anh Tomáš xem linh tinh gì đấy? – Mẹ Thiên Ly nhướn mi.
Ngón tay trỏ với nhanh phím Esc, Thiên Ly chìa về phía mẹ khuôn mặt tỉnh bơ:
– Hoạt hình 3D, cô gái ạ!
Mái đầu đen láy quay sang Tomáš, đôi mắt đen khẽ nháy, ra ám hiệu dụ dỗ Tomáš tham gia phi vụ lừa đảo. Cái gật đầu lia lịa đồng lõa của Tomáš khiến mẹ ngừng truy cứu tiếng súng bạo lực vừa chọi vang căn phòng. Thiên Ly nhìn theo bóng lưng của mẹ, khẽ thầm thì:
– Số một to bự dành cho anh!
Tại gian bếp thơm nức mùi ngỗng chiên, cô Bella đeo tạp dề thái hành, ánh mắt hiền dịu nhìn Thiên Ly tranh bánh xà phòng của Tomáš tại bồn rửa. Thiên Ly chưa bao giờ đành hanh hay nghịch ngợm như thế nhưng Tomáš là ngoại lệ, cũng như Pink. Thiên Ly không có cảm giác đề phòng trước hai chàng trai đặc biệt này.
Mẹ Thiên Ly ghé tai Thiên Ly lúc cô bé ngồi vào bàn ăn, gằn giọng dặn:
– Em gái nhiều đồ ngon không ? Ăn.nhiều.đi! Gẩy gẩy gắp gắp như ở nhà là bầm mông với mẹ! Kể cả không muốn cũng phải ăn, nhớ đấy!
– Ano, šéfe! ( Vâng, thưa sếp! ) – Thiên Ly nghe lời một cách bất đắc dĩ. Chứng chán ăn ghé thăm cơ thể cô bé lại sau những lần cãi cọ dày đặc của bố mẹ.
Thấy Tomáš gắp miếng cá chiên tẩm bột sang bát Thiên Ly, cô Bella liền nạt:
– Con không được như thế! Nếu con muốn em Lily ăn, hãy hỏi em ấy! Sao lại tự tiện bỏ sang bát em như thế! – Cô Bella ngoảnh sang Lily, âm điệu trong giọng nói đang nghiêm khắc mềm mỏng hẳn – Để cô đổi bát khác cho con nhé!
Thiên Ly dứt khoát chối, lấy dĩa chọc miếng cá to bỏ vào miệng nhai ngon lành trước con mắt của mọi người, nhưng thực sự chỉ muốn chạy vào nhà tắm nôn hết ra. Thiên Ly rất kĩ trong ăn uống, cô có bát riêng, cốc uống nước riêng. Kể cả gói bim bim hay bỏng ngô, cũng đừng ai hòng thò tay ăn chung. Mỗi lần Thomas xin xỏ một hớp nước, Thiên Ly sẽ quăng cho cậu ấy cả chai. Vị lợm bám trong khoang miệng Thiên Ly suốt cả bữa ăn.
***
Cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng như con tằm bọc trong kén, Thiên Ly nằm gối đầu lên cuốn sách, cặp mắt nhỏ săm soi bóng đêm lâu đến mức đã thấy lờ mờ những đồ đạc. Cô bé không ngủ nổi! Cố đổ lỗi cho tiếng nhạc rock từ dãy phố nào đấy chui qua cánh cửa sổ đang hẻm, cố đổ lỗi cho mùi nước xả thơm hắc của tấm ga giường đang bíu quanh cánh mũi… nhưng thực ra là do tiếng thở của Tomáš sau bức tường kế bên.
“ Người thiểu năng trí tuệ có biết yêu không anh nhỉ? „ – Tin nhắn được Thiên Ly gửi đi cho Pink lúc 00:00. Hai phút rưỡi sau đấy, màn hình di động cô bé nhấp nháy một cuộc gọi tới.
– Hẳn rồi Lily ạ. Não và trái tim không nằm một chỗ! – Giọng Pink luôn ấm như thể ở cuối thanh quản là cục than, trong đêm vắng, chất giọng ấy càng nhẹ như đang thủ thỉ – Trong phim Forrest Gump có một câu thoại rất hay! Là…
– I’m not a smart man but I know what love is. ( Anh không là chàng trai thông minh, nhưng anh biết chắc tình yêu là gì! ) – Thiên Ly lặp lại câu thoại của chàng khờ si tình Forrest Gump, một nhân vật gợi nhiều suy nghĩ – Phải câu đó không bộ đồ ngủ hồng?
– Chính xác! – Pink cười. Anh lên tiếng sau chút thinh lặng – Cây hoa Lily nhỏ có muốn nghe chuyện đêm khuya không?
Cô nhóc tóc đen ừm nhanh một tiếng đầy ham hố, nghe Pink hỏi khẽ:
– Em có biết tên em giống tên em gái Jay?
– Em còn chẳng biết anh ta có em gái! – Thiên Ly tỏ rõ sự không thèm quan tâm tới Jay, dù đang rất tò mò.
– Cô bé cũng thiểu năng trí tuệ. IQ chỉ mỗi 71!
– Thế ạ? Sao em không thấy cô bé đến nhà anh chơi bao giờ nhỉ?
Một hơi thở khẽ đau đớn của Pink phát ra.
– Cô bé chết đã 7 năm rồi.
Thiên Ly rợn người, như có cơn gió lạnh nào đó vừa tốc chăn. Căn phòng bỗng im lặng lạ lùng, tiếng nhạc rock còn dập ầm ầm nhưng không sao chủi nổi vào tai Thiên Ly.
– Lũ khốn bẩn tính ấy mang theo dao! Nếu không có Lily nhào tới ôm, thì người chết hôm đó là Jay!
—-
Một nhân vật mới và một mẩu quá khứ nhé ;;) ^=^ Chưa bao giờ mà có lắm nhân vật trong một fic của Boo thế này đâu nhỉ? :D Mà, chap sau các bạn sẽ biết thêm một phần con người Jay. Anh ta là ẩn số lớn, đố các bạn biết hết được đấy nhé :”) Đồi bại, trụy lạc, bệnh hoạn – những mỹ từ của các bạn cũng chỉ là một phần nhân cách anh ta thôi =))