Chu Dao ngồi bên quầy bar, gục đầu mím môi, ngón tay chọc chọc vào ly rượu trên quầy. Phía sau, khách khứa vẫn nhiệt huyết sôi trào, lắc lư reo hò theo ca sĩ nhạc rock, nhưng bầu không khí này hoàn toàn miễn nhiễm với cô. Cô tức tối khuấy ly rượu một hồi lại cảm thấy nhàm chán, cụp bả vai, toàn thân từ sợi tóc đến mũi chân đều toát lên vẻ chán chường.
Khương Bằng uống hết một ly rồi liếc nhìn cô, nói chậm rãi: “Cô em, nói mời tôi uống rượu mà không có hứng thú thì về phòng đi”.
Chu Dao sốc lại tinh thần, vội vàng xin lỗi: “Thất lễ rồi”.
Lòng Khương Bằng rõ như gương, vốn không để bụng, ra hiệu bartender thêm rượu rồi giơ ly lên với Chu Dao, Chu Dao nâng ly rượu cụng với anh ta.
Khương Bằng hỏi: “Em thích ông chủ chỗ này hả?”.
Chu Dao suýt sặc rượu, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận: “Hứ!”
Khương Bằng lắc đầu, tiếc nuối nói: “Em chơi sao lại cậu ta?”.
Một giây trước, Chu Dao còn tức giận, thế mà bây giờ liền trở lên nên nghiêm túc: “Em không định chơi đùa”.
Lần này đến lượt Khương Bằng kinh ngạc, hồi lâu sau liền thở dài: “Cô em, em biết về cậu ta được bao nhiêu chứ? Ngoại trừ biết cậu ta mở khách sạn, còn gì nữa không?”.
Chu Dao bị hỏi khó bèn nhíu mày. Đúng vậy, anh có ân oán với Khương Bằng và bị người ta đuổi giết, làm sao mà là người bình thường được.
“Thôi, xem như tôi chưa nói gì.” Khương Bằng lại cụng vào ly của cô, tiếng thuỷ tinh va vào nhau kêu lanh canh. “Mấy đứa con gái trẻ người non dạ như em ấy, vì ba cái chuyện tình yêu mà dám bất chấp tất cả”.
“Không phải!” Chu Dao quay đầu sang, ánh mắt thẳng thắn và điềm tĩnh. “Em sẽ không vì anh ấy mà phóng túng bản thân, cũng không vì anh ấy mà vứt bỏ chính mình. Nếu anh ấy là người xấu, không có lương tâm, không có đạo đức, làm hại người khác, em sẽ không thích anh ấy nữa”.
Vẻ mặt Khương Bằng trầm xuống, nhìn vào đôi mắt kiên định của cô gái này, lát sau dần dần nở nụ cười: “Lúc trước, tôi đã nói em không phải dạng vừa mà... Có điều, bây giờ em vẫn chưa rõ cậu ta là người tốt hay xấu đã như vậy...”.
“Ông chủ Lạc là người tốt.” Chu Dao vừa nói vừa uống một hớp rượu.
“Cô em à...” Khương Bằng chê cô trẻ con, cười sặc sụa. “Sao em biết? Em hiểu cậu ta được bao nhiêu?”.
“Em không biết nhưng em cảm nhận được.” Chu Dao nghiêng đầu, dõng dạc khẳng định. “Trực giác của em nhất định sẽ đúng”.
“Vậy vừa rồi em mắng cậu ta là gì ấy nhỉ? Heo đúng không? Thế em là gì, cải trắng à?” Khương Bằng buồn cười. E rằng mấy người đàn ông có mặt lúc đó lâu lắm rồi chưa nghe ai mắng người khác là heo đâu.
“...”
Lúc này, Chu Dao mới nhớ đến mình vẫn còn đang giận dỗi Lạc Dịch đấy, bèn tức tối nói lẫy: “Không nhắc đến anh ấy nữa, nghĩ đến lại phiền”.
Khương Bằng đổi đề tai, chỉ vào mũi mình: “Thế còn tôi thì sao?”.
“Hả?”
“Em nói trực giác của em đúng, vậy tôi là người xấu hay tốt?”
Chu Dao nhớ đến Lạc Dịch từng hỏi cô, khi đó câu trả lời của cô là: Không giống người tốt, cũng chẳng giống người xấu, cứ như chó điên vậy. Cô ăn ngay nói thật: “Vừa nhìn đã biết ko phải là người tốt, nhưng nhìn kỹ cũng không xấu xa lắm”.
Khương Bằng bị cô chọc cười sang sảng, lại ngoắc tay gọi bartender thêm rượu.
Chu Dao thấy không khí cũng không tệ, dè dặt mà tốt bụng nhắc nhở: “Đại ca Khương, anh đừng làm việc đó nữa, sẽ bị bắt đấy. Với lại, việc đó quá đẫm máu tàn nhẫn, mấy người đấu võ kia cũng có gia đình và người thân mà”.
Nụ cười Khương Bằng vơi đi, nhẹ giọng đáp lại: “Nhưng tôi đâu có bắt buộc ai, họ tự nguyện lên đài vì tiền thưởng mà”.
Chu Dao nhếch môi, biết chừng biết mực, không khuyên nhiều. Dù sao họ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
“Nhưng mà cô em à, cảm ơn em đã suy nghĩ cho tôi nhé!” Khương Bằng lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Việc này không làm lâu dài được, tôi cũng suy nghĩ rồi, nếu không dừng lại, sớm muộn gì cũng vào tù”.
Chu Dao uống rượu, nghĩ ngợi rồi trang thủ hỏi: “Đại ca Khương, ông chủ Lạc với anh có thù oán gì thế?”.
“Không phải vừa nãy em bảo không nhắc đến cậu ta sao, nhắc đến liền phiền sao?” Khương Bằng trêu chọc cô.
Chu Dao bĩu môi, bất mãn khẽ lườm anh ta một cái.
“Tôi vốn tưởng cậu ta hại công ty em trai tôi phá sản, hại nó tự sát.”
“Bây giờ không nghĩ vậy nữa hả?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
Mắt Khương Bằng chợt loé sáng: “Cũng giống em thôi, trực giác”.
Chu Dao: “...”.
Trên con đường núi trước cửa khách sạn đỗ vài chiếc xe cảnh sát, đám người cầm mã tấu kia lần lượt bị giải xuống núi. Một toán cảnh sát khác thì bắt đầu lấy chứng cứ vag tim kiếm tung tích Yến Lâm.
Lạc Dịch nhặt điện thoại của Yến Lâm từ bụi cỏ, trên đó còn vương vãi tàn thuốc. Anh ấn mở màn hình, có mật mã, liền tiện tay thử nhập ngày sinh của mình, thế mà lại mở được. Lạc Dịch nhướng mày, mở nhật ký cuộc gọi:
Người đàn ông của tôi.
Âu Dương Phán.
Giáo sư Phan.
...
Ngón tay Lạc Dịch nhanh chóng ấn vài cái trên màn hình.
Lục Tự đi đến, nhắc nhở: “Đây là vật chứng”.
Lạc Dịch lạnh nhạt đưa cho Lục Tự. Tất cả mọi chuyện kế tiếp đều do cảnh sát xử lý, anh không hứng thú tham dự. Lạc Dịch vốn định vào làng xử lý vết thương rồi trở về khách sạn, nhưng là người bị hại, anh phải đến đồn cảnh sát của trấn cho lời khai, liền quyết định băng bó sơ qua trước rồi đến bệnh viện trấn xử lý sau.
Lạc Dịch về khách sạn lấy bộ quần áo sạch, lúc đi qua khu sinh hoạt tập thể, từ đằng xa trông thấy Chu Dao và Khương Bằng ngồi bên quầy bar uống rượu. Hai người lại còn vừa nói vừa cười rất vui vẻ. Khu tập thể đông người, Lạc Dịch máu me đầy người không tiện đi vào, vừa hay nghe thấy bước chân A Mẫn đi vào từ phía sân, liền vọt đến quầy lễ tân, tránh sau tủ.
A Mẫn bước qua cửa quầy, thấy lạ: “Ơ? Ông chủ, sao anh lại ở đây?”
Lạc Dịch không đáp, hất cằm vào trong: “Cô sinh viên ở khách sạn dài hạn đang ngồi bên quầy bar uống rượu đấy, em gọi cô ấy ra ngoài, nói có người tìm...” còn bổ sung một câu: “Đừng nói là anh”. Không thấy A Mẫn lập tức làm theo, anh bèn liếc mắt nhắc nhở. “Còn đứng đó làm gì? Đi nhanh lên!”.
A Mẫn ù ù cạc cạc thực thi mệnh lệnh.
Lạc Dịch đi ra ngoài, tựa vào vách tường nhìn trời. Bầu trời đêm xanh thẳm, trăng sáng như một khối bạch ngọc. Anh rút điếu thuốc ngậm vào miệng, lúc móc bật lửa ra châm còn lơ đãng ló đầu vào nhìn bên trong. A Mẫn đang nói chuyện với Chu Dao, Chu Dao khá bối rối, quay đầu nhìn về phía bên này.
Lạc Dịch lập tức núp đi, lại tựa vào tường khẽ rít một hơi thuốc, bây giờ mới phát hiện thuốc còn chưa châm. Anh vừa định châm thì bóng dáng Chu Dao đã xuất hiện ở cửa. Chiếc bóng thon thả kéo thành một đường dài trên sân.
Chu Dao đi loanh quanh bên cửa, nhìn xung quanh không thấy ai cả, cô nghĩ ngợi đang định băng qua thì bất thình lình bị nắm lấy cổ tay kéo qua một bên. Chu Dao thảng thốt hét lên một tiếng, thấy là Lạc Dịch thì bỗng sững sờ rồi nhăn mày dẩu môi muốn tránh khỏi tay anh.
Lạc Dịch không dùng sức, chỉ lắc lư theo cổ tay cô nhưng nhất quyết không buông ra. Ít nhiều Chu Dao cũng đau lòng cho vết thương trên tay anh nên không giãy mạnh. Dùng dằng một hồi, Lạc Dịch nhẹ kéo một cái, Chu Dao liền lảo đảo nhào đến bên cạnh anh.
Chu Dao đánh đòn phủ đầu: “Không được nói chuyện với em. Anh nói em cũng không nghe”.
Lạc Dịch cúi đầu, ngửi mùi rượu trong miệng cô, khẽ cười trêu chọc: “Ghen à?”.
Chu Dao vừa giận vừa thẹn, lập tức phản bác: Tự anh đa tình thôi”.
“Ồ, vừa rồi ai khăng khăng không nghe anh nói ấy nhỉ?”
Chu Dao giận mình vì để mắc mưu.
Anh hỏi tiếp: “Không theo anh đến bệnh viện hả?”.
Chu Dao cắn môi không lên tiếng, yên lặng hồi lâu, nhưng chung quy công lực không thâm hậu, không nhịn được bèn cất lời châm chọc: “Đừng có đùa, anh còn phải đi cứu người nữa cơ, bận như vậy làm sao có thời gian đến bệnh viện được?”.
Anh ung dung đáp lại: “Có bận cũng phải đi bệnh viện xong mới bận chứ!”.
Cơn tức của Chu Dao nghẹn ở lồng ngực, cô quay phắt đầu qua chỗ khác, lạnh nhạt nói: “Không đi!”.
“Giận thật rồi à?” Anh đưa một tay lên xoay mặt cô lại. “Em ngốc à, sao anh có thể nhúng tay...”.
Cô mượn men rượu vùng vằng hất tay anh: “Đã nói là không đi rồi mà!”.
Nụ cười trên mặt anh dần tắt, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Anh hỏi lại, giọng không còn độ ấm: “Không đi thật à?”.
“Không đi!” Cô bướng bỉnh lặp lại câu nói cũ.
Anh thả cổ tay cô ra, cằm hất vào hướng trong nhà, thờ ơ tiễn: “Vậy vào nhà đi!”.
Chu Dao đứng sững tại chỗ, lòng dạ đau nhói.
Lạc Dịch bỏ điếu thuốc vào miệng, châm hút, nhướng mày nhắc lại: “Đi vào đi!”.
Cuối cùng, Chu Dao ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, môi run run. Cô oán giận trừng mắt nhìn anh rồi quay người bước nhanh vào nhà.
Đầu Lạc Dịch tựa vào tường nhìn trời, giây lát sau anh nghiến răng, thẳng người dậy vứt phăng điếu thuốc xuống đất.
Lạc Dịch sa sầm mặt đi ra khỏi khách sạn, ngồi vào xe đóng rầm cửa lại. Mấy chiếc xe đằng trước vẫn còn mải miết công việc, anh hơi nhếch môi, trầm mặc ngồi một lát rồi đột ngột đẩy cửa xe bước xuống, trở về khách sạn.
Song lần này, bên quầy bar không còn bóng dáng của Chu Dao nữa, Khương Bằng cũng biến mất tăm. Lạc Dịch chạy ra sân ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Chu Dao, nơi ấy tối đen như mực. Anh nhìn chòng chọc khung cửa sổ kia, gọi điện thoại cho Khương Bằng, điện thoại đã tắt.
Lạc Dịch siết chặt bàn tay, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ ngà ngà hơi men của cô. Nụ cười cô ngọt ngào như trẻ con, đôi mắt trong veo ánh nước. Anh hít sâu một hơi, lên lầu xác nhận lại lần nữa. Cửa phòng khoá chặt, bên trong không có ai.
Lạc Dịch lại rảo bước xuống lầu, đến quầy lễ tân bật máy tính lên, mở sổ đăng ký một tháng trước, cuối cùng lật đến phòng của Chu Dao. Người đặt phòng là Lâm Cẩm Viêm, số điện thoại liên lạc cũng là của anh ta, không có của Chu Dao.
Anh không hề nghĩ ngợi nhấc điện thoại bàn lên gọi cho Lâm Cẩm Viêm. Nhưng dường như ông trời cố ý đối nghịch với anh thì phải, điện thoại ngoài vùng phủ sóng, không tài nào gọi được.
“Khốn kiếp!”
Lạc Dịch hất tay ném ống nghe điện thoại qua một bên, nghiến răng, vài giây sau bình tĩnh lại đặt điện thoại vào chỗ cũ, tái mặt bước ra khỏi khách sạn. Anh quyết định không lên trấn nữa mà đi tìm đám Lục Tự xin số điện thoại của Chu Dao.
Lạc Dịch rời khỏi cổng khách sạn, chạy nhanh xuống bậc thềm nhưng bước chân chợt khựng lại.
Chu Dao đứng bên xe cảnh sát, hai tay bỏ vào túi, cổ rụt lại, thở ra làn khói trắng như sợi bông lượn lờ xung quanh rồi nhanh chóng bị gió thổi tan. Tim Lạc Dịch lỗi nhịp, đứng đờ ra vài giây.
Cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy anh, môi mím chặt, hồi lâu sau phụng phụi lườm anh rồi tức tối mở cửa xe ngồi vào trong. Lạc Dịch lẳng lặng đứng một lát mới đi đến bước lên xe. Anh quay đầu nhìn Chu Dao, mắt cô lại hướng về phía trước, giọng điệu không trầm không bổng.
“Nể mặt anh bảo vệ em, em không so đo với anh, đưa anh đi bệnh viện. Trên đường đi không được nói chuyện với em, em không nghe.” Cô nói xong liền lấy tai nghe ra, cường điệu đeo vào.
Lạc Dịch nhìn khuôn mặt cô một lúc mới dời mắt đi, ngắm nhìn vầng trăng nhỏ nhoi giữa trời đêm vô tận.
Anh cất lời: “Điều tra, cứu người đều là chuyện của cảnh sát, không đến phiên người ngoài như anh xen vào. Anh cũng không định nhúng tay”.
Chu Dao đeo tai nghe, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chu Dao, anh không biết hai chữ ‘quá khứ’ đối với em có ý nghĩa gì. Nhưng đối với anh, nó khổ sở và dằn vặt, đau đớn và nhục nhã vô tận. Những sự việc và con người liên quan đến hai chữ này, anh sẽ không để nó xuất hiện trong cuộc đời mình một lần nữa.”
Bóng người ngoài xe đan xen lẫn nhau, trong xe yên ắng như tờ. Nói xong, Lạc Dịch lại nghiêng đầu về phía Chu Dao. Chu Dao đang điềm nhiên nghe nhạc, không có bất cứ phản ứng nào. Anh ghé người đến vuốt ve vành tai cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê, tai nghe rơi xuống lòng bàn tay anh. Chu Dao giật mình, đinhh đoạt lại nhưng không còn kịp, anh đã nhét thẳng vào tai mình mất rồi.
Tai nghe lặng im, không hề có tiếng nhạc. Chu Dao đỏ mặt tái tai, xấu hổ đến mức hận không thể độn thổ.
Thật không ngờ Lạc Dịch lại bỏ qua cơ hội giễu cợt cô. Anh tựa lưng vào ghế, mắt nhắm nghiền, tai vẫn còn đeo chiếc tai nghe màu trắng kia, như thể trong không gian đang chảy xuôi dòng nhạc du dương vô cùng.
Chu Dao ngây dại, ngơ ngác nhìn đường nét khuôn mặt sắc nét của anh. Hình như anh đã mệt lả rồi, cần được nghỉ ngơi.
Có lẽ bởi vì mắt anh đang nhắm nghiền, cả người anh cũng vơi bớt vẻ sắc bén lạnh lùng lúc trước, giờ chỉ còn thư thái vô hại, thậm chí có phần yếu ớt.
Chu Dao vẫn ngẩn ngơ nhìn anh, qua tai nghe, cô cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập và mạnh mẽ của mình. Có lẽ nào, qua chiếc tai nghe kia, anh cũng có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim cô?
Dường như thật sự có thần giao cách cảm, Lạc Dịch chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen láy, nhìn cô không chớp. Bốn mắt nhìn nhau, anh đột nhiên đưa tay đến gáy cô, nhẹ nhàng kéo cần cổ cô về phía mình. Chu Dao như thể bị thôi miên, kề đến hôn lên bờ môi anh.
Chu Dao khép nhẹ mắt lại.
...
Lạc Dịch đến bệnh viện xử lý vết thương xong lại đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra. Lục Tự nói băng nhóm mã tấu kia tuy cứng miệng nhưng đồng bọn bị bắt quá nhiều, có một, hai kẻ không đủ trung thành mà để lộ sơ hở, dẫn đến cả nhóm đều thất bại trước sự điều tra của cảnh sát.
Sau khi xét hỏi, phía cảnh sát nhanh chóng thu được kết quả. Quả thật bọn chúng nghe lệnh Ngô Minh đến trừ khử Lạc Dịch, nhưng chúng không ở dưới trướng Ngô Minh mà do Đan Sơn phái đến giúp, lúc cần thiết thậm chí có thể tự do hành động.
Lạc Dịch khẳng định: “Chắc chắn bọn chúng đều chưa từng gặp Đan Sơn”.
Lục Tự gật đầu: “Bọn chúng không biết thân phận thật sự của Đan Sơn, chỉ là đám đâm thuê chém mướn, lấy tiền làm việc, giống hệt những gì cậu đã điều tra được từ trước”.
Lạc Dịch đưa ra ý kiến: “Bây giờ, nhân vật then chốt là Ngô Minh. Dù gì Phật tháp giả cũng xuất phát từ tay hắn, rất có khả năng hắn biết chút tin tức về Đan Sơn. Nhưng con người của hắn quá gian xảo, tham lam lại sợ chết, cho dù các anh có bắt được cũng chưa chắc tra hỏi ra chân tướng”.
Lục Tự gật đầu: “Dù thế nào đi nữa, bắt được rồi tính sau.”
Theo thông tin băng nhóm mã tấu kia tiết lộ, hiện tại Ngô Minh đang trốn trên núi, kẻ bắt được Yến Lâm nhất định sẽ hội họp với Ngô Minh. Tuy bọn chúng đã khai ra địa điểm gặp mặt nhưng Ngô Minh chuồn mất rồi.
Lục Tự: “Người bị bắt là bạn gái cũ của anh, chỉ sợ Ngô Minh lôi ra để bàn điều kiện với anh đấy. Đến lúc giải cứu con tin, anh phải đi chung với cảnh sát một chuyến. Ôi, còn không biết phải lục soát ngọn núi đến bao giờ nữa”.
Thế nhưng Lạc Dịch lại cười khó hiểu: “Hắn không có cơ hội ra điều kiện với tôi đâu, cũng không cần đợi lâu, hắn sẽ bị tóm ngay thôi”.
“Sao lại nói vậy?”
“Tôi từng nghĩ đến một khả năng. Nếu chúng đến trừ khử tôi, tôi lại hành động vượt ngoài dự kiến, bắt được một kẻ nào đó giao cho anh, số còn lại để chạy mất, vậy tôi phải xử lý ra sao? Làm thế nào mới không đê bọn chúng có cơ hội chạy trốn?”
Lục Tự nhìn anh chằm chằm: “Anh sẽ xử lý thế nào?”.
Lạc Dịch nhếch khoé môi, ánh mắt đanh lại: “Tôi sẽ để cho một đám chó săn, đánh hơi theo mùi của chúng”.
Lục Tự nhíu mày trong chốc lát rồi bừng tỉnh ngộ, giật mình thảng thốt. Đây là một người không để lại cho đối thủ một chút sơ hở nào cả.
Lạc Dịch nhìn xoáy vào Lục Tự: “Chắc chắn Ngô Minh và Đan Sơn không ngờ tôi đã cài sẵn bẫy chờ chúng sa lưới. Hơn nữa càng không nghĩ đến, bọn chúng chọn ra tay ở nơi núi sâu chính là vì muốn lợi dụng khoảng thời gian từ trấn đến đây, chờ chó nghiệp vụ đến, mọi thứ mùi đều đã nhạt. Nhưng tôi đã bảo người của Khương Bằng chuẩn bị sẵn một đội chó săn, con tin vừa bị bắt đi không bao lâu, đội chó săn đã xuất phát rồi”.
Lục Tự trố mắt líu lưỡi, sống lưng lạnh toát, bỗng hy vọng người đàn ông trước mặt này sẽ trở thành đồng minh mà không phải kẻ địch như chính lời anh nói. Điện thoại trong túi Lục Tự rung lên, Lạc Dịch liếc nhìn, cười lạnh: “Sếp Lục nghe điện thoại đi!”.
Lục Tự cầm điện thoại đi sang một bên nghe. Lạc Dịch lấy bao thuốc, rút một điếu ngậm vào miệng rồi đi đến bên cửa nhìn vào văn phòng. Đêm đã khuya, Chu Dao đang nằm nhoài ra bàn ngủ.
Lạc Dịch nhăn mày, đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh sờ tay cô, man mát lành lạnh. Anh cởi áo khoác ra đắp lên người cô, còn kéo tay áo phủ lên bàn tay cô. Chu Dao an tĩnh ngủ, hơi thở khó nhọc.
Cửa bị đẩy ra, vẻ mặt Lục Tự trầm trọng. Lạc Dịch đi ra ngoài, kéo kín cánh cửa sau lưng, hỏi: “Tìm được bọn chúng rồi hả?”.
“Tìm được rồi.” Lục Tự thông báo. “Ngô Minh đã chết”.