Lạc Dịch chăm chú nhìn Chu Dao lên lầu rồi khẽ dời mắt, dọn dẹp dụng cụ pha cocktail khi nãy. Anh cứ thế im lặng một hồi. Yến Lâm rũ mắt lắc lư chiếc ly rỗng trong tay, chiếc lắc vàng hồng* nhẹ nhàng đu đưa trên cổ tay, đôi môi đỏ nhoẻn cong, thoáng mỉm cười: “Lúc nãy anh ở trong phòng chờ cô bé đó à?”. (*) Vàng hồng là hợp kim của vàng với đồng, có màu hồng đặc trưng, được sử dụng rộng rãi trong ngành trang sức. Vàng hồng rất được ưa chuộng ở Nga ở thế kỷ 19, đôi khi chúng còn được gọi là vàng Nga, và chúng cũng khá hiếm. Lạc Dịch làm như không nghe thấy, siết chặt nắp chai Vodka, đặt lại lên kệ. Yến Lâm không hỏi nữa. Cô có lòng tự ái và thủ đoạn của mình, cô không thích giở thói trẻ con truy hỏi đến cùng với đàn ông. Nhưng khi nhớ đến thùng rác chất đầy giấy vệ sinh, gạt tàn cắm đầy đầu lọc trong phòng anh sáng nay, cô bất giác nhíu mày. Nhưng nghĩ lại... đàn ông mà, độc thân lâu cũng cần phát tiết chứ! Huống chi anh còn vô cùng nam tính. Lúc họ còn quen nhau, người ta còn thả thính tới tấp chứ đừng nói hiện giờ. Đàn bà con gái thi nhau kéo đến, có tìm vui với khách nữ thuê phòng cũng không có gì lạ. Lâu lâu đổi gu vui đùa một chút chứ không phải thật lòng. Dù sao người quen uống cocktail nặng chắc chắn sẽ không thể nào thích sữa tươi. Mà thật tiếc cho bộ váy đỏ quyến rủ trên người con bé đó, trông chẳng hợp chút nào cả. Thỏ trắng mà học đòi làm cáo ư? Là cáo thật thì Yến Lâm cô và Lạc Dịch vừa nhìn đã tường tận ngay rồi. Ngón tay Yến Lâm nghịch ly rượu, cười cợt nhận xét: “Cô bé kia không hợp với chiếc váy đỏ, chẳng toát lên được phong thái lẫn khí chất. Em mặc sẽ nổi bật hơn”. Không ngờ Lạc Dịch trả lời: “Kiểu đó non lắm, không hợp với em đâu”. “Ý anh là em không non hả?” Yến Lâm không hề giận dỗi, năm ngón tay luồn vào tóc, thân thể mềm mại kêc đến phía trước, nhẹ giọng lả lơi. “Em có non hay không, chỗ nào non, anh biết rõ nhất còn gì?”. Lạc Dịch thờ ơ nhìn cô, cầm lấy ly trong tay cô bỏ vào bồn, mở vòi nước rửa. Phía sau vang lên một tiếng “xoẹt”, Yến Lâm châm thuốc, không bỏ qua: “Nếu em không nhìn lầm, cô bé kia là bạn học của La Dự, con của giáo sư gì đó”. Ban đầu, khi tình cảm mặn nồng, họ đều thân thiết với gia đình hai bên. Lạc Dịch đưa La Dự đi chơi hay khám bác sĩ tâm lý, Yến Lâm đều đi cùng, Yến Lâm chăm đứa bé không cha giúp cô em gái trẻ người non dạ, Lạc Dịch cũng giúp đỡ một tay. Hai người là cặp bài trùng từ tâm hồn đến thể xác, dù là phương diện nào cũng vô cùng hoà hợp, vậy mà lại chẳng đi đến đâu. “Trí nhớ của em rất tốt.” Lạc Dịch nói, giây lát lại hỏi thăm. “Đào Đào đi nhà trẻ rồi hả?”. “Lớp chồi rồi. Mẹ nó không biết dạy, nghịch như quỷ ấy.” Yến Lâm nói ngắn gọn, tiếp tục chủ đề khi nãy. “Ban đầu cảnh sát nói La Dự không chịu nổi áp lực vì chuyện của anh... Em lại nghe thấy lời đồn khác”. “Ồ?” Lạc Dịch đưa lưng về phía Yến Lâm rửa ly khiến người khác không nhìn thấy vẻ mặt anh. “Em có bạn là giảng viên ở đại học A, anh ta nói giáo sư Chu Khải Đạo muốn cướp nghiên cứu của La Dự làm của riêng. Nhưng chắc chỉ là ghen tức rồi bịa chuyện thôi, nghiên cứu thôi mà, có cần đến mức vậy không.” “Thứ không có bằng chứng rõ ràng thì không đáng tin.” Lạc Dịch hờ hững cầm khăn lau ly, lau khô rồi đặt về chỗ cũ. Anh quay đầu lại nhìn Yến Lâm, vẻ mặt không còn kiên nhẫn. “Yến Lâm, vì sao em đến đây?”. “Vì anh đấy!” Cô ta cắn môi khẽ cười. Lạc Dịch cũng bật cười, nhưng đôi mắt lạnh tanh: “Vậy tôi nói thẳng nhé, tôi không còn có hứng thú ngủ với em”. Yến Lâm bị anh khiêu khích, cười châm chọc: “Ồ, vậy anh có hứng ngủ với ai? Con thỏ trắng kia à?”. Ánh mắt Lạc Dịch lạnh lùng. Anh dang rộng hai tay chống lên quầy, người hơi ngả về phía trước. Yến Lâm chợt thấy trước mắt tối đi, anh đã áp người xuống, cúi đầu kề đến tai cô ta, hơi thở phả ra khiến một bên người cô ta râm ran, lòng dạ nhộn nhạo. Anh ngước nhìn về phía cầu thang, dằn giọng: “Tôi ngủ với ai chẳng liên quan quái gì đến em cả”. Yến Lâm vừa tỉnh táo, ổn định lại thân thể, anh đã đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nhìn xuống cô ta, không hề khách khí quay người bỏ đi. Yến Lâm cũng biết mình lỡ lời, anh khó chịu với kiểu ve vãn chòng ghẹo gọi thì đến đuổi là đi này nhất. Màn ghen tuông của cô còn không đúng lúc, cứ tiếp tục thế này chỉ khiến anh cố chấp hơn nữa mà thôi. Cô ta nhanh chóng rít một hơi thuốc, bình thản nói vào việc chính: “Em đến mời anh xuống núi”. Lạc Dịch đã đi đến bên quầy liền dừng bước. “Công ty của em cần một tổ trưởng tổ giám định và giám đốc vật tư. Giá cả tuỳ anh đề xuất.” Làn khói từ từ phả ra từ miệng cô ta. “Dịch, với khả năng của anh, làm công việc hiện giờ không thấy lãng phí sao?”. “Món hàng bảy mươi triệu mà tôi còn nhìn nhầm, em dám mời tôi sao?” “Con người luôn có sai sót, em tin tưởng thực lực của anh.” “Ban đầu, em đâu nói như vây.” Yến Lâm thoáng sững người. Lúc đó, cô ta cho rằng anh không thể nào trở mình vùng dậy nên quyết đoán chia tay. Lạc Dịch bỏ đi, khách sạn bộn bề nhiều việc, anh không có tâm trạng tán dóc với Yến Lâm. Đang vào tuần lễ vàng đông khách, đúng lúc mấy hôm trước có một ban nhạc hát rong đến thuê, xin biểu diễn nhạc Rock tại khu sinh hoạt tập thể, Lạc Dịch đã đồng ý, vừa hay khách sanh cũng có thể kiếm thêm một khoản tiền nước. Poster do bạn nhạc và nhân viên khách sạn cùng góp công treo ở khách sanh chừng vài ngày, khách trọ đều mong ngóng được xem đêm nhạc Rock and Roll, cũng chính là tối nay đây. Sau giờ cơm trưa, Ngô Địch và A Mẫn bắt đầu sắp xếp khu sinh hoạt, có khách không ra ngoài chơi mà ở lại giúp đỡ. Ban nhạc gồm có guitar bass và đàn organ, nhưng không có trống. Ban đầu, Lạc Dịch xây khách sạn có trang bị trống, nhưng hiếm khi dùng đến, hôm nay có dịp lấy ra khỏi kho lau sạch rồi đánh thử. Ban nhạc, nhân viên, khách trọ, cả đám bừng bừng khí thế với công tác chuẩn bị. Lạc Dịch không thấy Chu Dao đâu. Có mấy lần đi ngang qua sân, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ phòng cô. Cửa sổ vẫn mở, rèm cửa khẽ phất phơ trong gió nhưng không có bóng người. Mãi đến giờ cơm tối, Lạc Dịch đi vào nhà ăn, thấy khách khứa quây quần thành từng bàn đầy ắp thức ăn, mọi người vừa ăn uống vừa cười nói vui vẻ, duy chỉ có mình Chu Dao đơn lẻ, một mình ở chiếc bàn tròn thênh thang trong góc, cúi đầu ăn mì. Váy đỏ cũng đã thay, cô mặc chiếc áo khoác màu xanh quân đội. Lạc Dịch khẽ hít vào một hơi, đi đến chỗ cô. Trùng hợp là Chu Dao đã ăn xong, lẳng lặng cầm khăn giấy lau miệng, đứng dậy đi ra ngoài. Cô cúi đầu, bước đi rất nhanh như thể trốn chạy, không nhìn bất cứ ai, cũng không nhìn Lạc Dịch. Cô đi ngang qua anh, anh lập tức đưa tay bắt lấy cổ tay cô. Chu Dao giật mình, ngẩng phắt đầu lên nhìn anh trong thảng thốt, nhất thời hốc mắt đỏ hoe. Lạc Dịch vốn định nói vài câu với cô, nhưng vừa thấy ánh mắt ấy, tất cả những câu trêu đùa đều nghẹn ở bờ môi. Anh thoáng sững sờ, há hốc không thốt lên lời. Chu Dao quay ngoắt đầu đi, giật khỏi tay anh. Lạc Dịch nắm chặt cổ tay cô không buông. “Anh buông ra!” Chu Dao hạ giọng, tức giận quát. Lạc Dịch điềm tĩnh mím môi, quyết không thả. Tay hai người đọ sức với nhau, Chu Dao không giãy được khỏi tay anh nhưng cũng tốn không ít sức lực. Hành động của hai người dần dữ dội, mấy khách ăn xung quanh đều nhìn sang, đám nhân viên cũng ghé mắt tò mò. Da mặt Chu Dao mỏng, đành dừng lại, hít vào một hơi rồi nói: “Ông chủ Lạc, anh đừng trêu chọc tôi nữa được không?”. Vẻ mặt Lạc Dịch khẽ biến đổi, lẳng lặng nhìn cô giây lát rồi chậm rãi thả ra một ngón tay, sau đó là hai ngón, ba ngón... Vẫn còn trêu chọc cô ư? Chu Dao thấy lòng đau nhói, cô gạt tay anh ra, bước nhanh ra khỏi nhà ăn. Trở về phòng, cô vừa tức vừa ức nhưng không hề muốn khóc. Ngồi một mình trong chốc lát, cô cảm thấy khó mà bình tĩnh nổi liền lôi sách ra đọc. Đọc một hồi, nỗi bực dọc dần dần bay biến, nhưng không yên tĩnh được bao lâu, âm thang đinh tai nhức óc truyền đến từ dưới lầu muốn nổ cả khách sạn. Lúc này, Chu Dao mới nhớ ra tối nay có buổi biểu diễn nhạc rock. Xem chừng không làm được gì rồi. Sóng âm trào dâng cuồn cuộn, không khí cũng sôi động theo. Ngồi trong phòng bị dội âm thanh, đầu Chu Dao đau đến muốn nứt ra. Thay vì ở đây chịu trận, chi bằng xuống dưới chơi cho sảng khoái. Cô lại thay sang chiếc váy đỏ kia, gỡ bỏ kiểu đầu đã tết tỉ mỉ. Mái tóc đen của cô buông xoã lả lơi, trông như sóng biển. Khu sinh hoạt tập thể đầy ắp người, ban nhạc đanv cháy mình trên sân khấu. Giọng ca chính ôm micro khàn giọng thét gào, khán giả khua khoắng đôi tay, mặc sức hô to và đung đưa theo điệu nhạc. Chu Dao nhanh chóng bị cuốn theo bầu không khí sôi động, chen vào đám người, giơ hai tay nhún nhảy theo nhịp điệu. Tay guitar trên sân khấu gảy giai điệu dồn dập dần đều, đám đông cũng sôi động trào theo từng nốt nhạc vi vút tới tận bầu trời, đạt đến đỉnh điểm lại dừng đột ngột khiến cảm xúc của người nghe như vỡ oà. Khúc nhạc kết thúc, mọi người rối rít vỗ tay reo hò. Hay tay Chu Dao khum lại thành cái loa đặt bên khoé môi, hô lên phấn khích: “Wow...wow...”. Cô và mọi người cùng nhau cười đùa. Ồn ào hồi lâu, Chu Dao vừa nóng vừa khát, khuôn mặt đỏ bừng lao sầm đến quầy bar: “Ngô Địch, cho tôi một ly Whisky”. “Được thôi.” Lạc Dịch kéo cửa phòng làm việc đi ra, nụ cười Chu Dao đọng lại trên môi rồi cô quay đi chỗ khác, tiếp tục cười đùa. Ngô Địch rót rượu đưa cho Chu Dao, giữa chừng bị Lạc Dịch ngăn lại. Chu Dao cau mày. Lạc Dịch điềm nhiên dạy dỗ: “Cô chỉ có một mình, uống rượu mạnh sảy ra chuyện, khách sạn không chịu trách nhiệm đâu”. Chu Dao sầm mặt nhìn anh. Ngô Địch cảm nhận được không khí bất ổn, thấy có người đi về phía quầy bar, liền chạy ra chào hỏi: “Anh muốn uống gì ạ?”. “Một ly cocktail, tôi muốn tặng cô gái mặc váy đỏ này.” Ngô Địch trố mắt. Lạc Dịch hờ hững liếc sang, là một chàng trai vừa đi ra từ đám đông, bề ngoài khá khẩm, ánh mắt nhìn Chu Dao cũng tràn trề hàm ý. Đều là đàn ông cả, có ai không nhận ra tâm địa gian xảo của đối phương chứ! Lạc Dịch đã quá quen với mấy kẻ muốn tìm bạn tình trong khách sạn kiểu này rồi. Anh thản nhiên dời mắt, quay sang nhìn Chu Dao. Thế mà con bé này vui vẻ, chỉ vào người kia, nói như reo lên: “Ôi, không phải anh là người mới nhảy bên cạnh tôi sao?”. Tiếng nhạc quá lớn, nói chuyện phải gào lên: “Cô nhớ được tôi à?” “Đương nhiên rồi.” Chu Dao lớn tiếng trả lời: “Anh nhảy rất đẹp”. Lạc Dịch điềm tĩnh làm việc bên cạnh, dáng vẻ không khác gì thường ngày. Bên kia quầy bar, hai người càng trò chuyện càng hợp ý. Uống hết một ly vẫn chưa thấy đã, Chu Dao gọi thêm một ly nữa. Cô càng uống càng bốc, nhún nhảy theo nhạc ở quầy bar, vừa lắc vai vừa lắc đầu. Lạc Dịch liếc nhìn anh chàng kia, vẻ hừng hực ham muốn trong mắt anh ta không giấu đi đâu được nữa. Lạc Dịch lại đưa mắt nhìn Chu Dao, khuôn mặt cô đỏ ửng, cười rạng rỡ, hai tay thích thú vỗ lên bàn, thân thể lắc lư, hưng phấn vô cùng. Nhất là chiếc váy đỏ bốc lửa kia, quyến rũ, tôn lên làn da trắng ngần như tuyết. Nhưng khuôn mặt cô lại thuần khiết trong trẻo hệt đứa trẻ. Hình ảnh đánh sâu vào thị giác như thế, người đàn ông nào nhìn mà lòng không nhộn nhạo? Ban nhạc đổi bài, nhịp điệu thêm phần sôi sục. Cô chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh: “Yeah, tôi thích bài này!”. Anh ta mời: “Vậy chúng ta nhảy đi”. “Được.” Chu Dao uống cạn ly rượu, nhảy xuống ghế theo cậu ta len vào đám người. Chưa đi được vài bước, một sức mạnh đã kéo giật cô về đằng sau. Tiếng thét của Chu Dao bị tiếng nhạc rock nhấn chìm. Cô bị lôi khỏi khu sinh hoạt tập thể, đến hành lang vắng người, tới lúc ấy, Lạc Dịch mới lới lỏng sức lực. Chu Dao giật khỏi tay anh, trừng mắt nhìn: “Anh làm gì vậy?”. Lạc Dịch cúi đầu nhìn cô, lạnh lùng hít vào một hơi như đang cố nén giận, không lên tiếng trả lời. Chu Dao lườm một cái, đi vòng qua người anh. Lạc Dịch đưa tay cản lại, kéo cô trở về phía mình. Chu Dao oán giận trợn mắt nhìn anh, lại tránb thêm một lần nhưng anh vẫn đưa tay ngăn cản, kéo cô trở lại. Ánh sáng nơi hành lang mờ tối, tiếng nhạc vang dội tận chân trời. Mặt Chu Dao đỏ gay, vừa tức giận vừa khó hiểu nhìn anh. Anh cúi đầu, cười gằn cất tiếng: “Có biết người ta là ai không mà đi theo? Bị lừa gạt, ức hiếp định tìm ai kể khổ đây?” Không biết do Chu Dao đang quá phiêu hay uống rượu vào trở lên hăng máu, thế là đốp lại anh một câu không chút kiêng dè: “Liên quan quái gì đến anh.” Lạc Dịch nhìn cô chằm chằm, mày nhăn lại. Chu Dao nói xong liền bỏ đi. Lạc Dịch dứt khoát lôi cô về, đẩy mạnh vào tường, người ép sát: “Chu Dao, lặp lại thử xem”. Chu Dao bị anh áp bức, không dám thở mạnh. “Không phải vừa rồi mạnh miệng lắm sao?” Hai tay anh chống lên hai bên vai cô, đôi mắt đen thẳm xoáy vào cô, toát lên vẻ nguy hiểm cùng cực: “Chu Dao, lặp lại lần nữa xem”. Rốt cuộc Chu Dao có chút sợ anh, ngón tay bấu lấy vách tường sau lưng, cắn răng: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, có gì đi nữa tôi cũng sẽ không tìm anh”. “Mới uống hai ly rượu đã lớn gan thế hả?” Chu Dao cãi cố, gào lên ấm ức:” Anh uống rượu vào có thể hôn bừa người khác, sao tôi uống rượu lại không thể tìm người nhảy nhót chứ?”. Anh cúi đầu nhìn cô hồi lâu liền bật cười, hỏi thật khẽ: “Tôi hôn bừa ai?”. Chu Dao đỏ mặt. “Nói đi chứ, hửm?” Lạc Dịch cúi đầu thấp hơn, sắp sửa chạm vào khuôn mặt cô. Hơi thở nam tính phả vào mặt, toàn thân Chu Dao căng thẳng, nhưng ót đã tựa sát vào tường, không còn đường thối lui nữa. “Chu Dao, tôi hôn bừa ai?” Chu Dao ngừng thở, khẽ nuốt khan. “Sao lại gọi là hôn bừa? Vậy làm sao mới là không hôn bừa, hả?” Mười ngón tay Lạc Dịch luồn vào tóc cô, giữ lấy gáy cô. “Như vậy à?” Anh hơi nghiêng đầu, hé môi ngậm lấy môi cô. Chu Dao rụt cổ lại, kiễng chân lên, thân thể vô thức co rúm lại, run rẩy. Hai tay cô vung loạn xạ, tựa như muốn đẩy anh ra, lại như muốn kéo anh lại. Cô đắm chìm không muốn tỉnh lại, chỉ nghe tiếng hít thở của đôi bên càng lúc càng dồn dập, át cả tiếng nhạc rock and roll huyên náo. Anh tiếp tục hôn lên khoé môi cô, bầu má cô, rồi rơi vào nốt ruồi bên tai cô. Cảnh đêm mờ ảo, vành tai cô cong cong tựa vầng trăng khuyết. “Ôi...” Toàn thân cô run run như có dòng điện chạy qua. Tay cô nắm chặt lấy tay áo anh, người cứng đờ. Lạc Dịch nhích ra một khoảng, cúi xuống nhìn coi đắm đuối. Cô đỏ mặt tía tai không chịu ngẩng đầu. Anh cắn môi mỉm cười, khẽ khàng hỏi: “Có phản ứng rồi hả?”. Cô không lên tiếng, tay vẫn níu lấy tay áo anh, nửa giây sau liền đá anh một cú, im lặng bày tỏ sự kháng nghị. Lạc Dịch thấy tai cô đỏ bừng, lại không nhịn được đưa tay chạm thử, cảm giác hệt như củ khoai nóng hổi. Cô nhăn mày nhưng không né tránh tay anh. Cô bé này, chọc ngoáy anh hết lần này đến lần khác, đến khi bị anh cắn một cái lại ngoan ngoãn biết điều đến vậy. “Chu Dao...” Anh nâng cằm cô lên, cô nhìn anh với đôi mắt ướt át trong veo. Anh bỗng quên mất mình muốn nói gì, nụ cười cũng quên nở trên môi. Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngẩng đầu nhìn anh. Ngoài kia chợt truyền đến tiếng cãi cọ, đánh nhau chí choé hoà với tiếng nhạc càng lúc càng sôi sục. Hai người đều hoàn hồn. Lạc Dịch nhìn về nơi xảy ra ra vụ việc, cầm chìa khoá mở cửa căn phòng bên cạnh, bình tĩnh nói: “Em đợi anh một chút, anh xử lý xong việc sẽ đến ngay”. Cuối cùng Chu Dao đã có cơ hội vào phòng Lạc Dịch. Vốn tưởng rằng nơi đây sẽ được bày trí ấm áp như nhà riêng, không ngờ vẫn mang phong cách của khách sạn. Có điều phòng được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ga giường, chăn nệm, sô pha nhìn qua có thể nhận ra đều là hàng đặt riêng, chiếc giá trên tường bày đầy các loại đá sặc sỡ. Chu Dao nhoài lên bàn sách, đưa tay nghịch tàn thuốc, đoán xem Lạc Dịch muốn cô ở đây đợi anh làm gì, lẽ nào... Cô quay đầu nhìn chiếc giường lớn màu xanh lam. Chu Dao đứng dậy tiến lại gần, nhìn đăm đăm chốc lát, đột nhiên bật cười rồi nhảy phắt lên. Không ngờ tấm nệm kia là nệm cọ cứng, Chu Dao vừa đụng vào đã đau đến mức nhe rằn trợn mắt. Lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Chu Dao giật mình, tưởng Lạc Dịch trở lại, vội vàng trượt xuống giường, lại nghĩ Lạc Dịch sẽ không gõ cửa, thế rồi mới trấn tĩnh lại. Cô định đi mở cửa lại cảm thấy không ổn. Nếu nhân viên khách sạn đến tìm Lạc Dịch, bắt gặp cô ở đây e là sẽ hiểu lầm mất. Nhưng đèn phòng bật sáng, không thể nào đánh lừa người ta được. Cửa lại gõ đều đặn, Chu Dao dứt khoát ra mở. Yến Lâm đang tựa hờ vào cửa mỉm cười, đôi mắt chợt hiện vẻ kinh ngạc nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Chu Dao sững sờ chốc lát, vội hỏi: “Cô tìm ông chủ Lạc à, anh ấy... nói lát nữa sẽ quay lại”. Cô vừa nói vừa chú ý đến chiếc váy chữ V bó sát trên người Yến Lâm. “Vậy lát nữa tôi đến tìm anh ấy, phiền cô chuyển lời giúp.” Yến Lâm thờ ơ, không nói nhiều cũng không nấn ná. Chu Dao đóng cửa, nghĩ đến vóc dáng của Yến Lâm, vừa trắng trẻo vừa đẫy đà, ngay cả cô nhìn mà lòng cũng rộn ràng. Cô cúi đầu nhìn lại mình: “...” Uống sữa lâu như vậy rồi mà không có tác dụng gì sao? Trong khu sinh hoạt tập thể, hai nhóm người chỉ vì chút va chạm nhỏ mà xảy ra trang chấp. Chuyện không lớn, đôi bên đều xem như biết điều, cũng nghe khuyên bảo, hoà giải một hai lời đã êm thấm. Lạc Dịch giải quyết xong chuyện bên này, điện thoại di động đổ chuông, là Khương Bằng. Nhạc trong khách sạn long trời nở đất, Lạc Dịch đi ra ngoài, băng qua sân, đến cửa khách sạn nghe điện thoại. “Ông chủ Lạc, đám anh em của tôi dựa theo lời anh căn dặn đã trông chừng ngôi làng này hai ngày rồi, cậu chơi chúng tôi đó hả?” “Anh bình tĩnh đã.” Lạc Dịch khẳng định. “Bọn chúng nhất định sẽ đến”. Nhưng hiển nhiên đối phương không nghe lời trấn an: “Cho cậu thêm hai ngày nữa, nếu không có gì bất thường, chúng tôi sẽ rút quân”. Khương Bằng không hề kiên nhẫn. “Cúp đây”. Lạc Dịch cất điện thoại, nhăn mặt vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác đi đến bức tường phía sau khách sạn rồi quay người định tiến về cửa chính. Anh phát hiện ánh trăng rất sáng, hệt như lớp sữa vẩy khắp núi rừng vậy. Ồ, sữa cơ đấy! Lạc Dịch nhếch môi, đưa mắt nhìn đường núi tĩnh lặng trong đêm, chợt nhớ về buổi tối hôm tổ chức đám cưới anh trai Trát Tây. Chu Dao cất đôi chân trần trắng nõn, để lại một chuỗi dấu chân trước mặt anh. Ai bảo cô không quyến rũ chứ? Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn âm thanh vọng tới từ khách sạn và tiếng chuyện trò của dân bản xứ đi ngang qua, rất nhỏ: “Góc Tây Bắc sáng đèn”. Lạc Dịch men theo tường đi vòng ra cửa chính khách sạn, bước vào sân. Trước mặt là căn khách sạn đồ sộ như toà thành, tất cả mọi người đều chè chén say sưa ở khu sinh hoạt tầng một, chỉ có một mình phòng anh sáng đèn. Anh nhìn về phía phòng mình, sắc mặt chợt thay đổi. “Góc Tây Bắc.” “Đang sáng đèn.” Mấy bóng người màu đen khi nãy đi ngang qua tường sau khách sạn là người của Ngô Minh phái tới ư? Thế mà anh đã sơ suất rồi sao? Nhất thời lòng Lạc Dịch nặng trĩu. Chu Dao đang ở trong phòng... |