Vì Gió Ở Nơi Ấy

Chương 17






Chu Dao đã sớm điện thoại báo bình an cho nhóm bạn, nói mình tá túc ở nhà bạn ông chủ Lạc một đêm. Đến khi trở về nhà nghỉ, mấy chàng trai không nói gì, chỉ có Lâm Cẩm Viêm lôi cô qua một bên: “Hôm qua, ba em liên lạc với em để lấy số liệu phản hồi nhưng không gọi được nên gọi điện cho anh. Anh bảo Đường Đoá vào phòng em tìm nhưng không thấy. Lát nữa, em nhớ liên lạc với thầy nhé!”.
“Vâng ạ!” Chu Dao cười. “Số liệu của em đều lưu vào ổ đĩa bảo mật rồi”.
Lâm Cẩm Viêm dặn dò cô nghỉ ngơi cho khoẻ rồi thông báo ngày mai cả đội sẽ đến khe núi Nga Sơ.
Chu Dao kinh ngạc: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta làm gì có hành trình này đâu?”.
Lâm Cẩm Viêm nói: “Đột ngột phát sinh. Mạc Dương kêu muốn đi xem, đúng lúc có thời gian rảnh, hơn nữa đi xe đến đó cũng không xa”.
Chu Dao không nói gì thêm, cô mệt chết đi được, chỉ mong được về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng ba cô gái kia lại không dễ dàng bị Chu Dao lừa gạt. Vừa vào phòng, Đường Đoá đã ngồi xếp bằng trên giường với khid thế hiên ngang lẫm liệt, lớn tiếng ta lệnh: “Đóng cửa!”.
Hạ Vận lập tức làm theo.
Đường Đoá: “Tô Lâm Lâm, ra đây!”.
Tô Lâm Lâm ngẩng đầu đứng cạnh Đườn Đoá như tên vệ sĩ.
Chu Dao cười khúc khích: “Tô Lâm Lâm, cậu bị chập mạch à?”.
“Nghiêm túc một chút đi!” Đường Đoá ra vẻ cau mày khó chịu. “Chu Dao, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị! Nói, tối qua cậu và ông chủ Lạc đi đâu, ở đâu và đã làm những gì?”.
Chu Dao không biết nói sao: “Đừng có bà tám như vậy được không?”.
“Nói mau, có hôn hít, ăn nằm gì với nhau không?”
“Mình cũng muốn lắm nhưng người ta ko chịu.” Chu Dao trợn trừng mắt, ngả người xuống giường.
“Không thể nào!” Ba người sáp đến. “Không xảy ra chuyện gì hết hả?”.
“Không có, đến nắm tay cũng không có nữa kìa.” Chu Dao nói dối, ra vẻ vô cùng thất vọng không muốn nhắc đến.
Ba người trố mắt.
Đường Đoá thở dài: “Ôi, không cua được rồi”.
Hạ Vânh lấy khăn đi rửa mặt: “Thất vọng quá đi mất”.
Tô Lâm Lâm lắc đầu thu dọn quần áo: “Kỹ thuật của Chu Dao kém quá!”.
Bị ba người đá đểu nhưng Chu Dao lại không hề tức giận. Cô sẽ không bao giờ tiết lộ về tình cảnh kinh hồn bạt vía tối qua, vì đó là bí mật của riêng cô và anh. Cô nằm trên giường cười trộm, khoé môi sắp cong lên tận mang tai rồi.
Chưa được nửa phút, Chu Dao nhớ đến lời dặn dò của Lâm Cẩm Viêm liền ngồi mở máy tính.
Tô Lâm Lâm thấy lạ: “Cậu làm gì thế?”.
“Gửi mấy thứ cho giáo sư Chu.”
“À, kỳ một của dự án LAND gần kết thúc rồi à?”
“Trở về lại phải xử lý và chỉnh sửa tài liệu một, hai tháng.”
“Dao Dao, cậu giỏi quá!” Hạ Vận hâm mộ nói: “Có thể tham gia dự án quan trọng đến vậy”.
“Là thầy Chu và mấy học sinh của thầy mới giỏi. Mình chỉ là chân chạy việc, đi theo học tập thôi.” Chu Dao le lưỡi.
“Sau khi về, mình cũng phải chúi đầu vào sách củng cố kiến thức mới được.” Hạ Vận tự nhủ. “Ra ngoài lâu như vậy, sắp sửa ngán chết rồi. Ước gì được trở về trường sớm một chút”.
Đường Đoá nói: “Vội cái gì, dù sao cũng chỉ còn chưa đến mười ngày nữa”.
Chu Dao sửng sốt, chuyến đi của họ kết thúc chóng vánh vậy sao?
Chu Dao ngủ hơn một tiếng, tỉnh dậy trước giờ cơm tối. Cô gội đầu tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi chạy đến khu sinh hoạt tập thể tìm Lạc Dịch.
Trong ánh hoàng hôn chênh chếch, dưới lầu vô cùng náo nhiệt. Có người ôm đàn giutar ca hát, những khách trọ mới đến hát bè theo. Nhưng Chu Dao không bị không khí sôi nổi này lây nhiễm, trong số bóng dáng bận rộn nơi quầy bar, không thấy Lạc Dịch đâu cả. Chu Dao hơi hụt hẫng bỏ đi.
Lúc ăn tối, cô nghe thấy người ở nhà bếp nói đưa cơm cho ông chủ, Chu Dao rướn cổ trông theo nhưng vẫn không hóng được chút tin tức nào về anh. Cô thấp thỏm ăn hết phần cơm, lúc về phòng lại đi qua khu sinh hoạt tập thể, mắt hướng về phía quầy bar, vẫn không thấy bóng dáng Lạc Dịch đâu.
Cô không kìm được chạy đến quầy lêc tân hỏi A Mẫn: “Ông chủ Lạc có khoẻ không?”.
“Không sao đâu, anh ấy nói là mệt nên muốn nghỉ ngơi, không muốn bị ai quấy rầy.”
“À!” Chu Dao gật đầu, liếc nhìn sổ đăng ký trên tủ, thấy vị khách mới nhất tên là Lục Tự.
Tên gì mà lạ kì, không phải lục tục tiếp nối* thì là nườm nượp không dứt.
(*)”Lục Tự đồng âm với”lục tục”.
Buổi tối, Chu Dao xuống khu sinh hoạt chung đọc sách đến tận khuya. Xung quanh người đến người đi, duy chỉ có người mà cô muốn gặp là không xuất hiện. Lúc lên giường, nỗi trống vắng trong lòng cô không tài nào xua đi được.
Chu Dao ngủ rất tỉnh, trong lúc mơ màng loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa tơi ngoài cửa sổ. Mùa này Á Đinh mưa nhiêu, từng trận mưa lạnh lẽo xối xuống, cây trên núi cũng ngả một màu vàng úa. Chu Dso trở mình, tiếng mưa ngoài cửa càng lúc càng lớn khiến cô nửa tỉnh nửa mê. Bỗng hành lang vang lên mấy tiếng ầm ầm, nghe như cửa sổ đập vào tường, lại như có vật gì đó rơi xuống đất.
Chu Dao ngồi dậy hỏi: “Mấy cậu có nghe thấy gì không?”.
Ba cô còn lại ngủ say như chết. Bên ngoài vẫn rầm rầm không thôi. Chu Dao mặc áo đi ra ngoài, gió lạnh thổi tốc vào mặt cô.
Một cánh cửa sổ trên hành lang đang mở, hai khung cửa bin thổi dập như tờ giấy lay động trong cơn gió dữ. Cơn cuồng phong làm đổ giá gỗ và chậu hoa ở hành lang, chiếc lồng đèn hoa văn kiểu Tạng trên trần như đang nhảy dây giữa cơn gió tới tấp, có vẻ sắp rơi xuống rồi.
Chu Dao chạy đến đóng cửa sổ, lại phát hiện chốt cửa đã hỏng. Gió giật liên hồi, Chu Dao không cài được, cánh cửa sổ cứ thế bị gió thổi dập vào tường, tấm kính vỡ nát bấy.
Mưa gió táp vào mặt Chu Dao, bên cạnh cô là cánh cửa sổ đã vỡ. Cô lo đồ đạc trong hành lang sẽ bị hỏng, lại sợ mấy chiếc đèn treo kia bị chập điện bèn chạy xuống gõ cửa phòng Lạc Dịch.
“Ông chủ Lạc!”
“Ông chủ Lạc!”
Gọi vài tiếng nhưng không ai đáp lời, có lẽ cơn giông đã át hêtd tiếng cô mất rồi. Chu Dao hít thật sâu, gào lên lớn hơn: “Ông chủ Lạc...”.
“Có chuyện gì?”
Cửa bật mở, Lạc Dịch đầu tóc rối bù, nheo mắt không vui nhìn cô, xem chừng khá bực bội khi bị lôi ra khỏi giường nửa đêm thế này. Nhưng thấy tóc tai cô bù xù, khuôn mặt trắng bệch, mặt mày tóc tai ướt đẫm nước mưa, anh sững sờ một lát rồi tỉnh táo lại, ánh mắt lập tức trở lên nghiêm túc, vội vã hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.
Chu Dao thở hổn hển vội nói: “Cửa sổ trên hành lang bị hư rồi, kính cũng vỡ. Đồ trong hành lang bị gió quật đổ hết”.
Sắc mặt anh dịu đi, bảo cô: “Chờ tôi một chút”.
Anh đóng cửa lại. Chu Dao đứng ở ngoài chờ, chứ tới một phút sau, cánh cửa đã được mở ra. Anh mặc áo mưa, đi đến kho lấy hộp dụng cụ, cầm theo vài tấm kính.
Lên đến tầng hai, cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ. Mưa quá lớn, Lạc Dịch trùm chiếc mũ áo mưa lên, đi đến nhổ miếng thuỷ tinh còn sót lại trên khung cửa. Chu Dao cũng đến giúp, Lạc Dịch cau mày, gạt tay cô, ra lệnh: “Cô đứng yên đấy!”.
“Ừm.” Chu Dao ngoan ngoãn đáp lời rồi đứng yên xem.
Cơn mưa hắt nước xối xả lên quần áo anh, đèn treo ở hành lang lắc lư trong gió, soi vào mặt anh lúc sáng lúc tối. Cuối cùng, mảnh thuỷ tinh cũng nhanh chóng được thu gọn sạch sẽ.
“Đến đây giúp.” Anh cất tiếng gọi cô.
Chu Dao vội vàng đến đỡ lấy góc cửa sổ, Lạc Dịch lấy búa và đinh trong hộp dụng cụ, gõ gõ đóng đóng, thoăn thoắt sửa lại chốt cửa.
Chu Dao kinh ngạc với sự thành thạo và tốc độ của anh, cười nói: “Xem ra đàn ông vốn là thợ sửa chữa bẩm sinh nhỉ?”.
Anh cười coi như đáp lại rồi lấy ra một tấm thuỷ tinh, đặt lên khung cửa trống không, nói: “Đỡ lấy!”.
Một tay Chu Dao nắm lấy góc cửa sổ, tay còn lại đỡ tấm kính.
Lạc Dịch đứng bên này, thấy bàn tay cô giữ chặt lấy tấm kính, vô tình nhìn lâu hơn một chút. Lần đầu tiên anh phát hiện tay con gái lại bé như vậy, tay cô vừa trắng vừa mịn, lòng bàn tay còn có một nốt ruồi nho nhỏ. Anh nhớ cô cũng có một nốt ruồi nhỏ nằm ở vành tai, nhiều lần anh cứ nghĩ là bụi, tối qua còn giơ tay lau thử, kết quả làm đỏ ửng cả hai tai cô mà chấm đen kia cũng không biến mất.
Lạc Dịch lơ đãng chuyển mắt, liếc nhìn vành tai trắng nõn mềm mại của cô, một giây sau liền dời mắt đi.
Anh khom lưng lấy mấy chiếc đinh trong hộp dụng cụ. Cửa sổ hơi thấp, anh phải cúi người xuống, đóng từng chiếc đinh dọc theo khung cửa, cố định tấm kính.
Bóng của chiếc đèn hắt xuống, lắc lư trên mặt anh. Cách lớp kính, Chu Dao lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông ấy. Cô bỗng cảm thấy hoảng hốt, rõ ràng mới mấy giờ không gặp, mà cô cảm thấy dài tựa cả năm.
Không biết vô tình hay có thần giao cách cảm, anh chậm rãi ngước lên, anh mắt xuyên qua lớp kính, khẽ khàng giao với mắt cô. Chiếc đèn lồng vẫn đung đưa, đôi mắt anh khi trầm khi sáng. Hơi thở nóng hổi của hai người phả lên tấm kính làm mờ tầm nhìn, gió thổi qua làm lớp sương tan đi, tấm kính trong suốt trở lại.
Trong cảnh lúc sáng lúc tối, anh bình tĩnh dời mắt, nói: “Sửa xong rồi”.
“Ừm.” Chu Dao buông lỏng tay theo phản xạ, không ngờ Lạc Dịch lại buông trước, định rảnh tay cất dụng cụ đi.
Một cơn gió thốc đến, Chu Dao trơ mắt nhìn cánh cửa sổ đập về phía mình. Anh giơ tay lên đỡ, cửa sổ dập vào lòng bàn tay anh, còn mu bàn tay anh đụng vào trán cô. Chu Dao bị đập vào trán nhưng không hiểu trái tim lại rộn lên từng nhịp.
“Nghĩ gì vậy?” Lạc Dịch thản nhiên hỏi, tay nắm cửa sổ, đẩy ngược hướng gió, cài then vào. Gió táp mưa giông bị ngăn lại bên ngoài.
Chu Dao khẽ thở hắt ra: “Không có gì, vừa thấy ma thôi”.
Lạc Dịch nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn bóng hình mờ mờ trên tấm kính, hỏi: “Thấy bản thân mình ấy hả?”.
Chu Dao lườm anh.
Anh không trêu chọc cô nữa, ngồi xuống thu dọn dụng cụ.
Chu Dao đi đến nhặt chậu hoa, Lạc Dịch ngẩng đầu nói: “Cô về nghỉ ngơi đi, tôi dọn là được rồi”.
Chu Dao cười: “Không sao đâu, tôi giúp anh”.
Chu Dao cúi đầu xem, chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ bị trầy xước, cô giơ tay lên xem, mãi sau mới nhớ ra: “Lúc đỡ cửa sổ bị đâm vào rồi”.
Nói xong, cô nhìn vết thương chăm chú, cẩn thận nắm lấy mảng gỗ kia rồi thình lình rút mạnh ra.
“Ai ui...” Chu Dao không nhịn được nhảy cẫng lên vì đau.
Lạc Dịch nghẹn lời.
“Cô đóng phim hài đấy à?” Anh đành gọi: “Đi xuống bôi thuốc đi”.
Anh cầm hôph dụng cụ đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chợt hỏi: “Đó là đàn anh của cô à?”.
Chu Dao đi đến xem, mộ người đàn ông mặc áo mưa màu đen đội mưa chạy lên cầu thang.
“Phải, trễ như vậy, anh ấy còn làm gì thế nhỉ?” Chu Dao nghi ngờ, lẽ nào hẹn hò với Đường Đoá?
Lạc Dịch không có hứng thú, đi thẳng xuống lầu.
Khu sinh hoạt tập thể mờ tối, chỉ có vài chiếc đen treo nho nhỏ trong quầy bar được bật sáng.
Chu Dao ngồi bên cạnh quầy. Lạc Dịch lấy một chai thuốc ra, gọi cô: “Đưa tay đây!”
Chu Dao vô cùng bất ngờ, còn tưởng anh sẽ ném chai thuốc cho cô rồi mặc kệ chứ. Cô vội vàng chìa bàn tay ra, cười tít mắt nói: “Anh nhẹ tay chút nhé!”.
Nói cũng như không! Từng động tác của anh sử dụng lực vừa phải, dù sao chỉ là vết thương nhỏ, Chu Dao cũng không sợ đau.
Anh nhanh chóng thoa thuốc cho cô, xong xuôi, vặn nắp chai thuốc lại, nói cho có lệ: “Được rồi, về phòng đi”.
Chu Dao không đi mà nằn nhoài trên quầy bar, mông xoay xoay chiếc ghễ nhỏ: “Ông chủ Lạc, tôi muốn uống sữa”.
Lạc Dịch giơ rau lên gõ vào tấm bảng đen ghi thực đơn đồ uống, nói: “Đóng quầy rồi”.
Chu Dao nghiêng đầu: “Ai bảo cửa sổ của anh đánh thức giấc ngủ của tôi chứ? Tôi không ngủ được, phải uống sữa cho dễ ngủ”.
Lạc Dịch nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Anh im lặng, khẽ thở dài bất lực rồi nói: “Chờ một chút”.
Anh lấy một hộp sữa trên kệ, cắt miệng, rót vào nồi nhỏ, kế đó châm bếp cồn, đặt nồi lên rồi cầm muôi khuấy sữa. Bên ngoài, mưa gió vẫn gào thét. Bên trong, Chu Dao đong đưa chân ngồi trên ghế cao, nhoài người lên mặt quầy bar ngắm anh. Cô đã xem động tác hâm sữa của anh vô số lần, nhưng xem mãi mà vẫn không thấy chán.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn sữa trong nồi, biết cô đang dõi theo từng hành động của mình nhưng anh vẫn nhìn thẳng. Có lẽ đêm đã quá khuya, hoàn cảnh lại khá nguy hiểm, anh không có tâm trạng trò chuyện.
Sữa đã được hâm nóng, anh rót vào cốc đưa cho cô. Cô uống một hớp lớn, sữa dính bên mép. Anh vẫn làm ngơ, tắt bếp cồn, quay người đến chỗ bồn nước rửa nồi. Chu Dao trừng mắt lườm bóng lưng anh rồi tự mình lau mép như cũ.
Anh rửa nồi xong quay lại, cô mới uống được một phần tư cốc sữa, hai tay ôm cốc thuỷ tinh, trông như một chú gấu mèo nhỏ.
Anh cúi đầu ngậm điếu thuốc, Chu Dao cau mày: “Để hai ngày nữa rồi hẵng hút không được sao?”.
Anh ngước mắt, liếc cô với ánh nhìn sắc bén, không trả lời mà tiếp tục châm thuốc.
Chu Dao dẩu môi, im lìm cúi đầu uống tiếp. Nhưng cô làm gì có tâm trạng uống sữa đâu, chỉ ngậm lấy miệng cốc thuỷ tinh, nhấm nháp từng chút một.
Ngoài kia mưa rền gió dữ, trong này ấm nồng thư thái. Anh hút hết nửa điếu thuốc rồi mà coi vẫn còn kéo dài thời gian, ngậm lấy miệng cốc thuỷ tinh. Cách làn khói trắng, anh nhìn thấy môi cô dán sát miệng cốc, không biết cái cốc kia bị hàm răng nhỏ nhắn của cô cắn thì có cảm tưởng gì.
Đang nhìn thì cô ngước mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh. Anh không hề lảng tráng mà nhìn thẳng cô, cảnh cáo: “Cắn hỏng phải đền đấy!”.
“Tôi cắn nhẹ lắm.” Chu Dao khẽ cười, lúc nhếch môi lộ ra đầu lưỡi đo đỏ,nho nhỏ.
Lạc Dịch dời mắt đi, ngụm khói thuốc quẩn quanh trong lồng ngực rồi chậm rãi phun ra. Anh có chút quan tâm: “Cô tỉnh ngủ lắm à?”.
“Ừm.” Chu Dao trò chuyện cùng anh. “Nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động nên ra xem thử”.
Tay anh gõ lên thành gạt tàn thuốc, dặn dò: “Lần sau, nếu gặp phải trường hợp tương tự, đừng nên tuỳ tiện chạy ra khỏi phòng”.
Cô nhướng mày hỏi lại: “Vì sao?”.
Anh cau mày: “Cô không có ý thức phòng bị cơ bản ư? Nếu gặp phải kẻ bắt cóc thì sao?”.
Chu Dao sửng sốt.
“Sau này, bất kể ở khách sạn hay nhà trọ nào, hễ nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì đừng có ngốc nghếch ra mở cửa, biết chưa? Bất kể chuyện gì sảy ra cũng phải gọi cho quầy lễ tân.”
Chu Dao gật đầu như gà mổ thóc: “Ồ, tôi nhớ rồi”.
Cô ngoan ngoãn vâng lời một cách lạ kỳ khiến anh không biết phải nói gì nữa.
Cuối cùng, cô cũng uống hết sữa, Lạc Dịch dọn rửa cốc, sau đó tìm máy sấy đặt lên quầy bar, dặn dò: “Tóc cô ướt rồi, về sấy khô rồi hẵng ngủ”.
Chu Dao thấy anh định bỏ đi liền cầm máy sấy gọi với theo: “Ông chủ Lạc, tôi đói bụng”.
Lạc Dịch quay đầu lại nhìn cô, hàm răng nghiến chặt.