Vì Gió Ở Nơi Ấy

Chương 15






Tại đấu trường quyền anh phi pháp.
Thi đấu kiểu này thường không có quy tắc, không có trật tự cũng không có văn minh. Hai bên như dã thú, cố gắng đánh bại đối phương bằng đủ mọi phương pháp tàn nhẫn. Dù là móc mắt, bẻ tay, bẻ chân, bẻ cổ, bản thân đều phải tự chịu trách nhiệm cho thương vong của mình. Nhưng vì số tiền dành cho kẻ chiến thắng cực cao nên hoạt động phi pháp này vẫn thu hút vô số người đổ xô vào.
Ánh đèn trên võ đài chói loà như ban ngày. Trận đấu đầu tiên vừa phân thắng bại, không khí tại khán đài đã sôi trào ngay tức khắc. Khán giả huýt sáo, hò reo khi đôi tuyển thủ tiếp theo lên sàn.
Khương Bằng dẫn Lạc Dịch, Chu Dao và một người anh em ngồi vào hàng ghế VIP, xoay đồng hồ trên cổ tay, cười nhạt nhìn xuống sân.
Người đi ra đầu tiên là một gã vạm vỡ cao to gần hai mét, vừa hét một tiếng, toàn thân đã cuồn cuộn từng khối cơ bắp, hệt như Người Khổng Lồ Xanh. Nhất là vết sẹo do dao chém dài ngoằng trên mặt càng khiến gã trông dữ tợn như thể người thú.
Sự xuất hiện của gã khiến khán giả bừng bừng nhiệt huyết, thoả thích gào thét.
Lạc Dịch liếc mắt lườm Khương Bằng, hắn ta khẽ nhếch đuôi mày, vẻ mặt hợm hĩnh vô cùng.
Tuyển thủ thứ hai lên đài là một người đàn ông thân hình cao lớn, cơ bắp cường tráng. Trông hắn không khác lắm với mấy võ sĩ quyền anh bình thường, độc nhãn nham hiểm, thỉnh thoảng loé lên vẻ u ám.
Chu Dao vốn tưởng rằng khán giả sẽ không có phản ứng với người này, nhưng không ngờ mọi người lại cực kì nhiệt liệt đón chào hắn, tiếng hoan hô dậy thấu trời xanh. Lúc này cô mới chợt bừng tỉnh, e rằng đây chính là một vị tướng quân thường giành chiến thắng.
Quả nhiên...
Khương Bằng nhếch miệng cười: “Biệt danh của hắn là Sát Thủ, thắng năm mươi tám trên sáu mươi trận. Rèn luyện thêm một khoảng thời gian ngắn nữa là có thể sang Mỹ thi đấu rồi”.
Khương Bằng rít một hơi thuốc, quay đầu nhìn Lạc Dịch: “Ông chủ Lạc, lúc ở nhà nghỉ, tao thấy bản lĩnh mày không tồi đâu, đã đến đây rồi thì đừng lãng phí cơ hội tốt. Đàn ông mà, đi xuống thi đấu thử xem. Tuy hắn chuyên nghiệp nhưng đấu xong trận này cũng chịu không ít thương tích, đừng nói tao chèn ép khách đấy!”.
Khương Bằng châm chọc, chỉ đầu thuốc về phía Lạc Dịch.
Đã phải gọi cả Sát Thủ gần như bách chiến bách thắng ra rồi còn ba hoa rằng không chèn ép người ta quá đáng sao? Chu Dao thầm nghiến răng. Nhưng vẻ mặt Lạc Dịch vô cùng bình tĩnh, lặng lẽ quan sát tên Sát Thủ kia.
Hai tuyển thủ lần lượt lên đài, nhanh chóng khởi động.
Lạc Dịch chợt thản nhiên cất lời: “Tôi không hề thông đồng với người khác hại Khương Hồng”.
Một tiếng còi vang lên, hai bên lao vào đánh nhau. Gã khổng lồ gầm thét, vung nắm đấm tấn công tên Sát Thủ, tên Sát Thủ tránh né nhanh như chớp.
Khương Bằng nhìn võ đài, ánh mắt lạnh lùng loé sáng: “Mày tưởng tao sẽ tin à?”
“Không.” Lạc Dịch khẳng định.
Câu trả lời này khiến Khương Bằng quay đầu lại nhìn anh.
“Nhưng tôi vẫn phải nói cho rõ ràng.” Ánh mắt Lạc Dịch rời khỏi võ đài, nhìn sang Khương Bằng. “Tôi không phải là kẻ gây ra cái chết cho em trai anh. Tuy không thể nói lý với anh được nhưng vẫn phải tỏ rõ lập trường”.
Hai người đàn ông nhìn nhau, mạch nước ngầm tuôn trào nơi đáy mắt. Tuy khán đài ồn ào nhưng Chu Dao lại nghe rõ mồn một những gì họ nói.
Trên võ đài, gã khổng lồ tung cú đấm liên hoàn nhưng tốc độ lại chậm chạp, đánh hụt hết lần này đến lần khác. Tên Sát Thủ lủi như cá trạch, nhanh chóng tránh né giữa từng cú đòn của gã khổng lồ.
Gã khổng lồ liên tiếp đáng hụt, lòng bàn tay Chu Dao mướt mải mồ hôi. Cuối cùng, gã bắt được một cơ hội, tung cú đấm về phía đầu tên Sát Thủ. Tim Chu Dao như vọt lên cổ họng, hai mắt mở lớn như muốn nứt ra, chờ mong gã đánh trúng.
Nhưng tên Sát Thủ nghiêng đầu tránh thoát, vọt qua phía sau gã khổng lồ, như linh miêu thình lình nhảy lên lưng gã, nắm lấy đầu gã. Gã khổng lồ vươn tay nắm lấy nhưng không ngờ lại trúng kế của đối thủ. Mắt tên Sát Thủ sắc lẻm, hai tay nắm lấy cánh tay của gã khổng lồ, kéo mạnh.
“Rắc” một tiếng! Chu Dao sởn tóc gáy.
Màn đày đoạ ấy vẫn còn chưa kết thúc, tên Sát Thủ cưỡi trên người gã khổng lồ, tàn nhẫn bẻ ngoặt tay gã. Cánh tay gã khổng lồ bị gãy lìa hoàn toàn, hắb gục xuống đất kêu gào đau đớn.
Tình thế lật ngược chỉ trong chớp mắt. Toàn khán đài reo hò hoan hô, Chu Dao nắm chặt tay ghế ngồi, trái tim đập cuồng loạn.
Một chiêu lấy mạng. Tên Sát Thủ kia nào có “không ít thương tích” như Khương Bằng nói chứ, rõ ràng chỉ là màn làm nóng người, lấy khí thế nho nhỏ mà thôi.
Hắn đứng giữa đài, giơ nắm đấm hệt như một vị vua. Đám khán giả kích động cởi áo quay vòng vòng như phất cờ chiến thắng, gào rú gọi tên hắn.
Khương Bằng cười xoà, tiếp tục cuộc đối thoại dang dở khi nãy: “Ông chủ Lạc, tao không tin mày, thế nên cứ giao cho ông trời quyết đi.” Hắn chỉ tay lên trời. “Để ông trời phán đoán, thắng thì mày vô tội, ông trời tha thứ cho mày; còn nếu thua, chứng tỏ mày có tội, mày sẽ bị đánh chết”.
Chu Dao ngơ ngác nhìn võ đài đẫm máu, bần thần hồi lâu.
Bên cạnh, Lạc Dịch đã đứng lên, hỏi Khương Bằng: “Cô ấy thì sao?”.
“Mày liệu mà tuân thủ giao hẹn của chúng ta, cô ấy không liên quan gì đến chuyện này. Sau khi trận đấu kết thúc, tao sẽ đưa cô ấy về.”
“Được.”
Lạc Dịch cởi áo khoác len mỏng ra, ném vào lòng Chu Dao: “Giữ lấy!”.
Chu Dao như choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cô ôm chặt áo anh, ngước nhìn anh không chớp mắt.
Anh bình tĩnh cởi chiếc áo thun cuối cùng ném vào lòng cô, lúc này mới thoáng chạm mắt với cô trong giây lát. Chu Dai nhìn lại anh, môi bắt đầu run run, từ từ trễ xuống, rỗi bĩu ra, mắt ngấn đỏ. Tiếng đám đông xung quanh ồn ào như vỡ đê.
Anh đứng dưới ánh đèn, nhìn xuống đôi mắt long lánh ngấn nước của cô. Anh cúi người xuống, luồn ngón tay vào tóc cô, ôm lấy đầu cô hỏi: “Khóc cái gì? Không tin tôi à? Cảm thấy tôi sắp chết rồi sao?”.
Cô mím chặt môi, lắc đầu quầy quậy, nước mắt càng dâng trào nhiều hơn.
Ngón cái anh vân vê vành tai cô, ánh mắt thoáng thay đổi, giọng trầm xuống: “Không được khóc!”.
Chu Dao lập tức ngẩng cao đầu, hít thật sâu, ép nước mắt chảy ngược vào trong.
“Vâng lời nào!” Anh khẽ vỗ đầu cô, đứng lên, ánh mắt dần dần đanh lại, nói: “Nhìn cho kĩ nhé!”.
Một luồng sức mạnh kiên cường và trấn định lan toả từ đỉnh đầu xuống, Chu Dao bỗng có lòng tin rằng anh nhất định sẽ chiến thắng.
Chu Dao nhìn chằm chằm bóng lưng bước xuống đài của Lạc Dịch rồi quay đầu nhìn Khương Bằng: “Anh nói lời giữ lời chứ?”.
Khương Bằng cười gằn, ánh mắt u tối.
Đáy lòng Chu Dao chùng xuống.
Lạc Dịch đi lên võ đài, khán giả xung quanh không ngừng xì xào, tiếng nguýt dài chê bai vang lên không ngớt. Ánh đèn trắng sáng rực soi lên nửa người để trần của anh, tạo thành từng bóng râm trên cơ bắp rắn chắc. Cằm anh bạnh ra thành một đường cong cứng cáp, gương mặt lạnh lùng, chỉ có đôi mắt sắc bén đang giao nhau với áng mắt tên Sát Thủ. Họ đi nửa vòng trên võ đài thăm dò lẫn nhau. Hai tay anh buông hai bên người, hoạt động các đốt ngón tay.
Chu Dao ôm áo anh ngồi trên khán đài, căng thẳng đến mức răng va vào nhau lập cập.
Hai người trên võ đài thăm dò nhau vài lượt, Lạc Dịch cũng không vội vàng ra tay. Khi nãy anh đã quan sát, đối phương giỏi nhất là dụ địch lao vào rồi dựa theo đó để phản công.
Sau vài hiệp giao thủ ngắn ngủi, khán giả không hài lòng, tiếng xì xào dậy lên, yêu cầu đẩy nhanh tốc độ.
Lạc Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, trái lại, thực lực của tên Sát Thủ cao hơn anh nên nhanh chóng tấn công liên tiếp. Anh cực kì tỉnh táo, tránh né từng đòn một nhưng cũng biết đối thủ còn chưa dốc hết toàn lực.
Quả nhiên, sau vài phen “mào đầu”, tên Sát Thủ thay đổi chiến thuật, đấm một cú về phía gò má Lạc Dịch. Lạc Dịch vừa tráng thoát thì những cú đấm liên hoàn khác lao đến, tốc độ quá nhanh, anh bị đánh trúng cằm.
Lạc Dịch lùi về sau vài bước, đụng vào đường biên. Mặt anh bị thương, máu tươi chảy ròng ròng.
Không có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, tên sát thủ đã phi thân lao thẳng đến, nhắm vào hốc mắt Lạc Dịch. Ánh mắt anh lạnh lẽo, thúc đầu lao vào hắn.
Khán giả ồ lên suýt xoa.
Tên Sát Thủ không kịp phòng bị, bị Lạc Dịch húc ngã xuống sàn. Hai người lăn vài vòng trên sàn đấu, sau đó nhanh chóng tách ra rồi đứng dậy, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chu Dao ngồi trên ghế, ôm chặt áo Lạc Dịch, vùi nửa khuôn mặt vào chiếc áo của anh, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ hoe, chăm chú nhìn xuống võ đài.
Tên Sát Thủ không chụp trúng mắt Lạc Dịch, chỉ cào được hai vết trên cổ anh.
Cơ thể Lạc Dịch mướt mát mồ hôi, tập trung tại giữa lồng ngực rồi tuôn xuống. Bất chấp dòng máu chảy tràn theo xương lông mày cùng cơ thể đau đớn cùng cực, anh chỉ tập trung theo dõi hành động của đối thủ. Tốc độ hắn quá nhanh, cực kì khó đối phó, cữ tiếp tục như vậy thì phần thắng của anh sẽ càng thấp.
Lạc Dịch nhếch môi, đôi mắt hằn lên tia máu giết chóc. Rồi anh đột ngột lao đến tấn công, như cơn gió lướt qua bên cạnh tên Sát Thủ, ra tay nhang như chớp, đánh vào huyệt của đối phương.
Tất cả cùng ồ lên.
Chu Dao mừng rỡ, suýt nữa bật dậy. Không ngờ tên Sát Thủ lại chịu nổi đòn này, răng cắn máu tươi, bóp lấy cổ Lạc Dịch, đập mạnh đầu vào đầu anh rồi quật ngã anh xuống sàn, lại giáng một cú đấm vào bụng anh.
Lạc Dịch phun máu, trán nổi gân xanh.
Trên võ đài, thắng bại thường chỉ trong chớp mắt. Tên Sát Thủ không dừng lại, đòn thứ hai, thứ ba liên tục nện xuống, Lạc Dịch đã nằm yên bất động. Võ đài lung lay như sắp sập.
“Đừng đánh nữa!” Chu Dao nghẹn ngào gào lên, định lao xuống võ đài. Khương Bằng ra hiệu bằng ánh mắt, mấy gã tiến lên ấn chặt cô xuống ghế.
Chu Dao khóc lớn: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”.
Giọng nói của cô bị nhấn chìm trong tíc tắc, cơn khát máu của khán giả bốc cao nghi ngút, những cánh tay vung lên, những tiếng hô to như muốn bùng nổ; “Xé xác hắn, xé xác hắn!”.
Khuôn mặt Lạc Dịch đẫm máu, nằm trên sàn như một vũng bùn. Tên Sát Thủ đứng dậy, khoé miệng nhếch lên, thế rồi nhanh chóng trở về với vẻ mặt không cảm xúc, cung kính nhìn về hàng ghế VIP.
Khương Bằng mỉm cười, hạ tay ra hiệu.
Tên Sát Thủ lạnh lùng nhấc chân đạp xuống đầu Lạc Dịch, Chu Dao kinh hoàng trợn to mắt: “Đừng!”.
Cô bị người khác khống chế, kêu gào, la hét, giãy giụa nhưng cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn bàn chân sắp giẫm nát đầu anh. Song bất thình lình, Lạc Dịch mở mắt ra, đột ngột gạt chân khiến tên Sát Thủ ngã rầm xuống đất. Lạc Dịch nhào tới, giáng từng cú đấm nặng nghìn cân vào đầu hắn.
Đầu tên Sát Thủ nện xuống đất, cả võ đài rung động ầm ầm.
Chu Dao sững sờ, mắt vẫn còn ướt đẫm.
Cả đấu trường lặng ngắt như tờ, sắc mặt Khương Bằng sa sầm, mày cau chặt. Hoá ra Lạc Dịch chỉ đợi giây phút tên Sát Thủ lơ là, đó chính là... thời khắc phân thắng bại.
Tên Sát Thủ muốn đánh trả, nhưng Lạc Dịch đã sớm hăng máu đỏ gay mắt, đợt tấn công thứ hai nện xuống lồng ngực hắn. Từng tiếng bùm bụp vang lên khiến da đầu mọi người rờn rợn, gai ốc dựng đứng.
Chu Dao ôm lấy áo của anh, tay chân lạnh run, thế cục đã trở nên có lợi với Lạc Dịch nhưng cô cũng không thể ngồi đây được nữa.
Cô đứng dậy định bỏ đi nhưng mấy tên thuộc hạ của Khương Bằng ngăn lại.
Nước mắt cô rơi lã chã: “Tôi không xem nữa” rồi khóc nức nở, bả vai run lên: “Đáng sợ quá, tôi thật sự không muốn xem nữa. Tôi chỉ là sinh viên, chưa từng thấy những cảnh như vậy. Tôi thật sự không chịu được nữa, xin các người đừng bắt tôi xem nữa mà.”
Khương Bằng lạnh lùng nhìn Lạc Dịch trên võ đài, ánh mắt nham hiểm, không màng để ý đến cô. Một tên thuộc hạ cất lời: “Đại ca cho phép cô về phòng trà đợi”.
Trên võ đài, Lạc Dịch và tên Sát Thủ đều mang thương tích đầy mình. Tên Sát Thủ đã thoát khỏi khống chế, thở hổn hển đứng một bên. Lạc Dịch cũng bị thương không nhẹ. Anh tựa vào dây căng võ đài, thở hồng hộc. Trán anh, ngực anh, lưng anh đều túa mồ hôi lạnh, duy chỉ có ánh mắt là vẫn hung tàn như lúc ban đầu.
Phía đối diện anh là Chu Dao, khoé mắt anh thoáng thấy cô chạy len lỏi qua đám người, đưa tay ra hiệu với anh.
Hai phút ư?
Lạc Dịch đã ở bên rìa sụp đổ, thể lực đến cực hạn, tầm mắt cũng mơ hồ. Nhưng anh biết rõ đối thủ cũng không khác mình là bao. Khi nãy, anh đã đôc hết sức lực để ra đòn.
Toàn thể khán giả gào thét trợ oai cho tên Sát Thủ, chờ đợi cú kết bùng nổ.
Một chiêu cuối cùng như sao hoả đụng địa cầu. Tên Sát Thủ dốc hết sức lao về phía Lạc Dịch, phi thân đá một cú lên đầu anh. Lạc Dịch cũng xông tới, đạp lên thân thể hắn bay vọt lên không trung rồi kẹp hai chân vào cổ hắn với khí thế như chẻ tre.
Súng nổ chim rơi, cú tấn công nhắm vào đầu tên Sát Thủ khiến hắn liền mất đi tri giác. Hiện trường tĩnh lặng dường như cái chết đang ập đến, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông thắng cuộc trên võ đài.
Lạc Dịch lảo đảo đứng dậy, lau máu nơi khoé miệng, khinh khỉnh nhếch môi. Anh quay đầu lại nhìn về phía Khương Bằng ở khán đài. Hắn nắm chặt tay vịn ghế, mặt mày xanh mét.
Lúc Chu Dao chạy vào hội trường lần nữa đã bắt gặp áng mắt nhuốm máu của Lạc Dịch, hiểm độc, hoang dã, nguyên thuỷ, tàn nhẫn và tràn đầy khí phách, vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến sống lưng cô lạnh toát.
Khương Bằng đứng lên trong cái nhìn chòng chọc của Lạc Dịch, cười lạnh: “Đối thủ của cậu đã đánh hai trận, để công bằng, cậu phải thắng trận tiếp theo mới được”.
Một gã võ sĩ quyền anh cơ bắp cuồn cuộn đang chờ sẵn một bên. Toàn hiện trường vang dậy tiếng cỗ vũ.
Còn Chu Dao không hề do dự lao về phía Lạc Dịch.
Trong khoảnh khắc đó, ánh đèn đột ngột tắt ngúm. Cả trường đấu võ chìm vào màn đêm đen kịt.
Cúp điện ư?
Lúc mọi người đang hoang mang rối rít hỏi nhau, một bàn tay lành lạnh nhỏ bé đã tiến vào lòng bàn tay Lạc Dịch, kéo anh rời đi.
“Đi theo tôi!”