Vĩ Gian Phong

Chương 72




Kiều Tích cảm thấy mình có chút đen tối.

Bởi vì... Minh Ngật trước mặt cô lúc này thoạt nhìn không hiểu câu cô vừa mới nói có ý tứ gì.

Nhìn người trước mặt cười đến mức kỳ kỳ quái quái, Minh Ngật rất là không cao hứng.

Đồ mít ướt nhìn qua hình như không cảm kích chuyện anh vừa nỗ lực làm.

Anh đưa tay nâng mặt cô lên, không khách khí nhéo lấy má cô, "20 cái gì? Em rốt cuộc có mấy anh họ hả?"

Anh họ thật ngu xuẩn mà! Bị đùa giỡn cũng không biết!

Kiều Tích không thèm giải thích, cô vùi mặt vào khuỷa tay anh, cắn môi cười trộm.

Minh Ngật vỗ lên đầu cô một cía, sau đó nói: "Anh hơi mệt, về phòng trước đi."

Vừa nghe thấy phải về phòng, trong nháy mắt Kiều Tích liền đề cao cảnh giác, cô lập tức cựa ra khỏi tay anh, "Bai bai."

Minh Ngật bất mãn kéo cô lại vào lòng mình, "Cùng nhau trở lại."

"Không được! Em có chuyện muốn nói với Tiểu Manh."

Trơ mắt nhìn anh họ lừa gạt Tiểu Manh đơn thuần, Kiều Tích cảm thấy tự trách vô cùng thế nên cô đã quyết định sẽ quay về phòng an ủi dỗ dành Tiểu Manh cho thật tốt.

Hơn nữa, mọi người cũng không phải người ngốc, nếu như cô và anh họ ở cùng một phòng cả đêm thì chẳng phải ai cũng đoán được bọn họ đang làm cái gì sao?!

Chỉ là, thấy đồ mít ướt từ chối, Minh Ngật lại không hề tức giận, anh gật gật đầu nói: "Vừa khéo, anh cũng có chuyện muốn hỏi cô ấy."

Kiều Tích tò mò hỏi: "Chuyện gì?"

Minh Ngật chậm rãi mở miệng: "20 anh họ mất đi thứ quý giá nhất... có ý tứ gì?"

Anh nhìn Kiều Tích đang đứng một bên toát mồ hôi lạnh, nói: "Em không nói với anh, anh chỉ có thể đi hỏi cô ấy."

Kiều Tích hận không thể ném một cái tát qua cho anh họ.

Lần đầu tiên trong đời cô công khai nói chuyện đen tối, anh nghe không hiểu thì thôi đi, đằng này lại còn muốn đi hỏi người khác???

Trứng trứng các thứ... Nếu như truyền ra ngoài thì cô có còn mặt mũi hay không hả?

Kiều Tích hoảng loạn vội vàng che miệng anh lại, cái khó ló cái khôn, cô lập tức lớn tiếng nói----

"Anh anh anh, không cho phép anh nói chuyện với người con gái khác!"

Minh Ngật nhíu mi, hỏi ngược lại: "Lộc Tiểu Manh không phải bạn tốt của em sao? Ngay cả cô ấy cũng không được?"

"Không được!" Kiều Tích nghiêm túc gật đầu, khẳng định nói, "Chỉ cần là con gái thì đều không thể!"

Lời vừa dứt, Kiều Tích liền nhìn thấy có 3 người đang đi tới ở phía sau Minh Ngật.

Kiều Tích nhận ra một người trong số đó, mọi người đều gọi anh ta là Tiểu Đỗ. Vừa rồi lúc ăn cơm Lộc Tiểu Manh còn nói Tiểu Đỗ chính là người mang đặc sản tới tặng phòng bọn cô.

Vừa thể hiện xong một phen cọp mẹ, Kiều Tích đâu thể không biết xấu hổ mà bắt chuyện cùng người ta được, thế nên cô lập tức vùi mặt vào trước ngực Minh Ngật trốn tránh.

Minh Ngật rất hài lòng.

Đồ mít ướt chỉ bá đạo như vậy với mỗi mình anh, người khác muốn đánh chủ ý lên người cô đều thu hồi tâm tư hết đi!

Đợi người đã đi xa, Minh Ngật liền cúi xuống, mổ mổ trên môi cô một chút.

"Ưm." Minh Ngật buông người trong lòng ra, nhăn mi lại, hít mũi một cái, "Thật chua."

Kiều Tích thở phì phò đập anh một quyền.

Bị đánh một cái, Minh Ngật ngay cả mày cũng không nhăn, mặt không đổi sắc tiếp tục đề tài lúc trước: "Thôi vậy, không thể nói chuyện cùng con gái thì anh đi hỏi lão Cố cũng được."

A a a a a a!

Nội tâm Kiều Tích cơ hồ là hỏng mất rồi, cô kéo lấy ống tay áo Minh Ngật, tội nghiệp nói: "Em, em buồn ngủ rồi, anh phải ngủ cùng em em mới ngủ được."

Minh Ngật nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới tỏ vẻ anh đây đành phải vì em mà hi sinh vậy, gật đầu một cái.

Chờ hai người về tới căn phòng của Minh Ngật, nhìn một đống hỗn độn mới được dọn dẹp qua loa cô liền liên tưởng đến các hình ảnh đêm qua và sáng nay... Kiều Tích lập tức đỏ ửng lên.

Cô... hình như lại bị anh họ lừa rồi thì phải?

Đương nhiên là, một khắc sau khi Kiều Tích bước chân vào căn phòng này, mọi chuyện đã không thể thay đổi được nữa rồi.

Minh Ngật đóng cửa lại, vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng: "Cửa anh đã khóa, chìa khóa cũng bị Bambi nuốt rồi."

Kiều Tích đè lại làn váy, giương đôi mắt vừa to vừa sáng nhìn anh, ủy khuất cắn môi nói-----

"Người ta... đều sưng lên rồi."

"Sưng?" Minh Ngật nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Anh kiểm tra một chút xem nào."

***

Lần này Kiều Tích đến Nam cực, ngoại trừ vạn dặm truy chồng thì thật ra vẫn còn việc đứng đắn cần làm.

Lúc trước cô mang theo một nhóm người máy mới do Predator đến đây chính là bởi vì cần kiểm tra mức độ hoạt động khi ở môi trường khắc nghiệt của nhóm người máy này,

Ở Nam cực hiện tại đang là mùa hè thế nên đại đa số thời gian thời tiết cũng khá tốt, nhân viên của trạm nghiên cứu ra ngoài khảo sát cũng không có nguy hiểm quá lớn.

Khi mùa đông đến, khí hậu nơi này sẽ lập tức trở nên cực kỳ ác liệt, nhân viên ra ngoài khảo sát phát sinh chuyện ngoài ý muốn là việc thường như cơm bữa, bởi vậy nên trạm nghiên cứu mới lập ra một quy định là, 1 nhóm phải có từ 3 người trở lên mới được phép đi ra ngoài.

Nếu như các nhà máy trong nước có thể sản xuất ra được những người máy có chức năng thăm dò môi trường bên ngoài thì hiệu suất khảo sát và phạm vi khảo sát của các nhà khoa học sẽ được nâng lên rất cao.

Nội dung công việc của Minh Ngật ở đây thực ra không bao gồm ra ngoài làm việc, thế nhưng anh đâu yên tâm để đồ mít ướt ra ngoài một mình được.

Bởi vậy, sáng sớm sau khi dính lấy cô một lúc thì cũng đứng dậy, thay quần áo rồi liền theo cô ra ngoài.

Từ tháng 11 đến tháng 3 hàng năm là mùa hè ở Nam cực, lúc này thật sự thì thời tiết cũng không lạnh lắm, bên trong mặc một chiếc áo phông mỏng bên ngoài mặc một chiếc áo lông đã đủ chống lạnh rồi, so với Bắc Kinh lúc này thì ấm áp hơn rất nhiều.

Nhưng Minh Ngật lại hiển nhiên không cho là vậy.

Anh nhét hai tay của Kiều Tích vào túi áo anh, lại chỉ về một phía xa xa say trạm nghiên cứu, "Em nhìn xem, kia là đảo chim cánh cụt."

Vừa nghe đến ba chữ "Chim cánh cụt", hai mắt Kiều Tích liền sáng lên: "Chim cánh cụt!"

Lúc cô mới đến đây đã từng nhìn thấy một con chim cánh cụt, thế nhưng lúc trước mọi người đã được thông báo rằng khi đến Nam cực, không thể có bất cứ tiếp xúc nào với chim cánh cụt, không chỉ như thế, còn phải giữ khoảng cách ngoài 5 mét với chúng nữa.

Chỉ là, Kiều Tích nghĩ, 5 mét thì 5 mét, thế cũng đủ cho cô quan sát được chim cánh cụt rồi.

Cô còn đồng ý với Sâu Béo là sẽ chụp ảnh về cho nó xem nữa!

Chỉ là lúc xuống thuyền liền gặp phải mấy ngày gió tuyết, mãi đến hôm nay mới có thể ra ngoài thông gió.

Mấy nhân viên đồng hành cùng nghe được đối thoại của hai người thì liền cười nói: "Kiều lão sư muốn xem chim cánh cụt thì chúng ta có thể sang bên kia xem một chút."

Kiều Tích ngượng ngùng nói: "Không cần, không cần đâu, tôi không thể làm lỡ công việc của các anh được, cứ theo kế hoạch ban đầu đi."

"Không sao đâu." Tiểu Đỗ cười rộ lên, "Chúng tôi cũng cần phải kiểm tra các thiết bị quay chụp không người lái, khu bên kia sớm muộn gì cũng phải đi thôi."

Vì vậy đoàn người liền xuất phát đến đảo chim cánh cụt.

Đương nhiên, bọn họ không hề lên đảo mà là ngồi trên một con thuyền nhỏ gần bờ để ngắm nhìn những chú chim cánh cụt.

Nghe Tiểu Đỗ nói, chỗ này được gọi là đảo chim cánh cụt bởi vì ở đây tập trung nhiều chim cánh cụt nhất Nam cực. Vào lúc nhiều nhất, số chim cánh cụt ở đây còn vượt quá 200 000 con.

Kiều Tích rất không có kiến thức mà mở to hai mắt nhìn.

Nhìn thấy người đàn ông khác cùng nói chuyện với đồ mít ướt, Minh Ngật tự nhiên là không hề vui vẻ.

Anh lập tức thắt chặt vòng tay, ôm cả người cô tiến vào trong lồng ngực mình, "Chim cánh cụt đực rất trung thành, cả đời chúng chỉ nhận định một phối ngẫu cho mình, cũng sẽ không thay đổi."

Giống như anh.

Kiều Tích nghi ngờ quay đầu lại nhìn anh một cái.

Minh Ngật liền nói ra những nội dung tối qua tranh thủ tra được trên google: "Mùa đông hàng năm, chim cánh cụt mẹ đẻ trứng xong liền phủi mông bỏ đi, để lại chim cánh cụt bố ở lại ấp trứng một mình."

Kiều Tích: "???"

"Đợi đến mùa hè, sau khi chim cánh cụt con vỡ vỏ chui ra ngoài thì chim cánh cụt mẹ lại rất không biết xấu hổ theo dòng hải lưu quay trở về."

Kiều Tích: "???"

Minh Ngật mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Tuy rằng chim cánh cụt mẹ không làm hết trách nhiệm của người mẹm thế nhưng chim cánh cụt bố tước giờ đều không tính toán, một người vừa làm cha vừa làm mẹ, không chỉ xả thân nuôi nấng con trưởng thành mà còn ngây ngốc cuồng dại chờ vợ trở về."

Anh họ... hình như đang ám chỉ cái gì đó thì phải?

Kiều Tích rất cẩn thận không nói gì.

Ngay sau đó, Minh Ngật lại tiếp tục: "Em có cảm thấy, chuyện vừa rồi rất giống dáng vẻ của anh khi mang theo Cầu Cầu và Bambi đợi em trở lại không?"

Kiều Tích lần đầu tiên nhận ra, trình độ ngữ văn của anh họ vô cùng tốt.

.... Học được cả phương pháp ẩn dụ luôn.

Mọi người xung quanh đều đang mang dáng vẻ nhịn cười, Kiều Tích quay đầu lại, vừa muốn nói chuyện liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trước mắt trời đất như đảo tung lên.

Cô túm chặt tay áo Minh Ngật, mềm nhuyễn ghé đầu vào trước ngực anh.

Minh Ngật hoảng sợ vô cùng.

... Đồ mít ướt là bị anh làm cho tức đến ngất luôn?

Anh lập tức đỡ lấy đầu cô, giọng nói có chút hốt hoảng: "Được rồi, anh không nói không nói nữa, em đừng giận anh."

Kiều Tích vùi đầu vào ngực anh càng sâu hơn, ủ rủ nói: "Thuyền lắc lư quá, em chóng mặt buồn nôn."

Minh Ngật như lâm phải đại dịch ôm Kiều Tích trở về phòng y tế của trạm nghiên cứu.

Kiều Tích chỉ cảm thấy anh lại muốn làm lớn chuyện, vì vậy liền cười cười nói với bác sĩ: "Tôi thực sự không sao hết, chỉ hơi say sóng nên buồn nôn chút thôi."

Bác sĩ Dương là người từng trải, anh ta liếc mắt nhìn Kiều Tích, lại liếc mắt nhìn Minh Ngật, băn khoăn nhìn hai người một lúc sau đó anh ta đẩy ghế ra, đứng dậy đi vào phòng trong, cầm một hộp nhỏ nhỏ ra đưa cho Kiều Tích.

Kiều Tích vừa nhìn thấy hộp kia liền đỏ mặt.

Bác sĩ Dương giải thích: "Ở đây không có được điều kiện như bệnh viện... cô cầm về thử xem thế nào... Có kết quả thì quay lại nói cho tôi biết."

Kiều Tích khóc than suốt một đường trở về phòng.

Cô đã biết mà!

Bị giày vò ngày đêm như thế, sớm muộn gì cũng giày vò ra chuyện mà!

Nhìn que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, Kiều Tích ngồi trên bồn cầu bụm mặt, gần như muốn oa oa khóc lơn lên.

Đều tại anh họ hết!

Quá nhiều quá nhiều rồi... Cô cũng không nhớ nổi, rốt cuộc là lần cô mới tới không có làm biện phòng tránh hay là lần làm trong thư phòng quá kịch liệt đến bao đều rách, hay là lần anh giúp cô tắm, kết quả không nhịn được lại làm!

Quá nhiều quá nhiều!

Kiều Tích tức đến mức chỉ muốn gào lên khóc, đàn ông đều là bọn khốn kiếp!

***

Một sinh mệnh nhỏ bé đột nhiên đến, khiến Minh Ngật nửa vui nửa buồn.

Đương nhiên là rất vui vẻ rồi, đứa bé cô mang trong bụng, chính là huyết mạch chung của cả hai người bọn họ.

Minh Ngật lúc này đã có thể đoán ra được, đứa bé này nếu ra đời chắc chắn sẽ mang hình dáng của bố, còn dung mạo sẽ giống của mẹ, là dựa theo hình dáng ngoại hình của bọn họ.

Buồn thì đương nhiên cũng rất buồn.

Bởi vì... từ lúc có kết quả thử thai, một ngón tay của Kiều Tích anh cũng chưa được chạm qua.

Buổi tối mỗi ngày, đồ mít ướt đều mặc đồ kín từ cổ xuống chân, phảng phất sợ mình lộ ra một chút da thịt thôi là anh lại có thể nổi lên thú tính vậy.

Không chỉ như vậy, bây giờ đến cả giường đều không bò lên nổi.

Bởi vì trong phòng độ ấm vừa đủ, thế nên anh liền bị đá xuống ngủ dưới đất.

Minh Ngật lúc này lại nhớ lại, 10 năm trước lúc anh đến nhà bà cô thăm cô, lúc ấy cô còn có thể rải chăn cho anh ngủ trên mặt đất.

Hiện tại đến chăn cũng không thèm trải cho, có đôi khi sáng tỉnh dậy còn có một con chó cưỡi trên đầu anh ngủ ngon lành.

Cũng may là cảm giác vui sướng vì sắp làm bố đã vượt qua tất cả, Minh Ngật dĩ nhiên là đến nửa điểm cũng không cảm thấy khổ sở.

Ngoại trừ có một số việc cần tự bản thân anh phải khắc phục, thì tất cả những việc khác đối với anh mà nói, đều thập phần hoàn mỹ.

Bởi vì Tuyết Long lại chuẩn bị đón một đoàn mới đến, thế nên đội viên cũ phải rút về.

Vốn dĩ Kiều Tích dự định theo nhóm đội viên cũ cùng nhau quay trở về Bắc Kinh, thế nhưng cô vẫn chưa đủ ba tháng, lênh đênh trên biển trở về sẽ có chút nguy hiểm.

Bác sĩ Dương cũng kiến nghị Kiều Tích nên ở lại đây dưỡng thai, dù sao thì hiện tại ở Nam cực đang là mùa hè, thời tiết cũng không ác kiệt, đợi đến khi đủ 3 tháng thì sẽ theo các thành viên ở đây vào mùa đông năm ngoái rút về.

Thuận lý thành chương, Kiều Tích ở lại trạm nghiên cứu đón năm mới.

Giao thừa năm ngoái, chương trình Xuân Vãn có làm một tiết mục về các chiến sĩ nhân viên công tác ở biên cảnh và nước ngoài gây được tiếng vang lớn, thế nên năm nay họ lại tiếp tục làm tiết mục này.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, giao thừa năm nay, khán giả toàn quốc đều bị ném cho ngụm cẩu lương to đùng.

Thời điểm khán giả xem chương trình, hơn 60 nhân viên ở lại trạm nghiên cứu đều tụ tập lại ở phòng ăn để cùng nhau làm sủi cảo.

Ngối đối diện camera nhận phỏng vấn chính là lão trưởng trạm.

MC ở đối diện hỏi: "Trưởng trạm Lưu, đây là năm thứ mấy ngài ở Nam cực đón Tết rồi?"

Lão trưởng trạm cười híp mắt đáp: "Đây là mùa xuân thứ 7 tôi trải qua ở Nam cực... "

Nhưng mà, hấp dẫn ánh mắt của hầu hết các khán giả, chính là một đôi nam nữ bình thường ngồi trong góc phòng, tình cờ bị máy quay quay đến.

Tất cả mọi người đều đang làm sủi cảo, hai người này cũng đang chiếm cứ một bàn làm sủi cảo.

Người con gái rất nghiêm túc cúi đầu gói sủi cảo, thế nhưng người đàn ông bên cạnh lại không chú tâm làm việc, anh đứng một bên, ngó nghiêng xung quanh thấy không có ai để ý liền cúi đầu hôn lên mặt người phụ nữ.

Hôn được mấy cái, người phụ nữ rốt cuộc tức giận, khí thế hùng hổ mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương.

Ai biết được, người đàn ông lại đột nhiên đưa tay quét bột mỳ, nâng cằm cô gái lên rồi bôi lên mặt cô ấy.

Hai người cứ thể vừa cười vừa nháo nhau, cuối cùng người đàn ông nâng mặt cô gái lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.

Cư dân mạng nhanh tay cut hình ảnh của hai người này ra từ trong video, làm thành ảnh gif lưu truyền rộng rãi, còn găn thêm tiêu đề-----

"Trước mặt khán gia toàn quốc rắc cẩu lương! Cặp đôi show ân ái nhất trong lịch sử Xuân Vãn!"

Cư dân mạng bình luận ở bên dưới-------

"Ngọt quá đi! Sâu răng rồi! Tôi có thể nói là lúc xem tiết mục này toàn bộ thời gian tôi đều nhìn chằm chằm góc trái bên dưới không?"

"Trên lầu +1, tuy rằng quay xa quá không nhìn rõ mặt lắm, nhưng nhìn dáng vẻ thôi là đã biết chính là mỹ nhân soái ca rồi, vóc người đẹp như vậy cơ mà!"

"Chờ một chút! Mọi người có phát hiện không, vị tiểu thư này nhìn có chút quen mắt... "